Vừa nãy nhận được điện thoại của Dương Tiêu, cục trưởng cục bảo vệ môi trường Lưu Vĩ gọi ngay một nhóm người, không ngừng nghỉ đi đến khu xưởng của tập đoàn y dược Đường Nhân.
Hai ngày trước, khi Dương Tiêu đi đánh golf, đấu với Hoa Mộ Cam của nhà họ Hoa, một trong mười nhà giàu quyền thế nhất Trung Nguyên, Lưu Vĩ bắt đầu ý thức được rằng Dương Tiêu chắc chắn không phải chỉ là một phé vật như lời đồn.
Hoa Mộ Cam thân là một trong những thương nhân có lQ cao nhất thế giới, cô ấy chắc chắn sẽ không hạ mình đi đấu golf với một tên phế vật.
Thế nhưng, đó cũng chỉ là suy đoán của cá nhân ông ấy mà thôi.
Nhưng điều khiến Lưu Vĩ kích động là kỹ thuật đánh bóng của Dương Tiêu cực kỳ xuất thần nhập hóa, cho dù có là quán quân quốc tế, nếu so với Dương Tiêu thì cũng chỉ đến thế mà thôi.
Điều này khiến Lưu Vĩ càng thêm tin vào suy đoán của mình, Dương Tiêu chắc chắn không phải là một tên phế vật, mà là một con cự long ẩn nắp chỗ nước cạn.
Về đến nhà, Lưu Vĩ tra thử một lượt tư liệu của Dương Tiêu.
Xem hết tư liệu của Dương Tiêu, Lưu Vĩ ngây người, trợn mắt, há hốc mồm.
Chịu nhục năm năm, không ra tay thì thôi chứ khi đã ra tay thì một tiếng hót cũng xé toang bầu trời.
Dương Tiêu chịu nhục năm năm.
Năm năm sau, vừa ra tay đã cứu mạng ông cụ nhà họ Cung, nhà giàu nhất thành phố Trung Nguyên ngay, trở mình hóa thành ân nhân của nhà họ Cung.
Sau đó lại kết bạn với Kim Đại Chung, khiến gia chủ của nhà họ Tống là Tống Công Minh phải đích thân xin lỗi.
Trong sân golf lại dễ dàng đánh bại được Hoa Mộ Cam.
Tắt cả dấu hiệu này đều cho thấy, người tên Dương Tiêu này chắc chắn không chỉ đơn giản là một tên phế vật như trong miệng mọi người nói.
Tiếp tục điều tra sâu hơn, Lưu Vĩ lại càng khiếp sợ.
Cái tên tiểu vương tử thổi sáo cực hot trên mạng xã hội không tiếc bỏ khoản tiền ba mươi triệu để chiêu đãi Đường Mộc Tuyết tại khách sạn lớn Thiên Đường Mộng Ảo một bữa tiệc trưa lãng mạn, còn tuyên bố với phía truyền thông là tổ chức lễ kỷ niệm kết hôn.
Đường Mộc Tuyết vinh dự là mỹ nhân đệ nhất Trung Nguyên, nhưng cô lại cực kỳ tự gò bó bản thân, chuyện này là điều ai ai cũng biết.
Dẫu sao, nếu Đường Mộc Tuyết không tự hạn chế mình thì chỉ sợ cô đã nhào đến giường của các cậu ấm nhà giàu có, quyền quý, biến thành đồ chơi.
Cho đến này, truyền thông vẫn chưa moi được Đường Mộc Tuyết không sạch sẽ chỗ nào.
Lưu Vĩ không thể tin nổi, loại phụ nữ luôn giữ mình trong sạch như Đường Mộc Tuyết lại quang minh chính đại đi hẹn hò với tiểu vương tử thổi sáo.
Vì muốn giải đáp thắc mắc trong lòng mình, Lưu Vĩ cố tình tra ngày kết hôn của Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết, ông ta phải giật mình khi thấy, ngày mà tiểu vương tử thổi sáo mở tiệc chiêu đãi Đường Mộc Tuyết chính là ngày kỷ niệm tròn năm năm kết hôn của Đường Mộc Tuyết và Dương Tiêu.
Chuyện đến nước này, nêu không phải là heo thì ai cũng đoán được Dương Tiêu chính là tiểu vương tử thổi sáo hot hit trên mạng xã hội đó.
Sau đó, Lưu Vĩ lại tra được, tiểu vương tử thổi sáo có quan hệ khá thân thiết với thiếu gia của nhà họ Lý quyền quý bậc nhất ở Đông Hải, Lý Minh Hiên.
Người mua khu biệt thự xa hoa nhất thành phố Trung Nguyên nằm ven hồ Nhạn Minh chính là tiểu vương tử thổi sáo, chứ không phải là Lý Minh Hiên như lời đồn trên mạng.
Chuyện này càng khiến Lưu Vĩ chấn động hơn.
Phải biết cái đảo nhỏ ven hồ Nhạn Minh đó có giá niêm yết là một trăm triệu lận đấy!
Một trăm triệu, đây là khái niệm gì cơ chứ!
Đầu tiên, Dương Tiêu không tiếc bỏ ra món tiền khổng lồ ba mươi triệu để bao trọn khách sạn lớn Thiên Đường Mộng Ảo, sau đó lại không tiếc bỏ ra món tiền khổng lồ hơn là một trăm triệu để mua hòn đảo nhỏ ven hồ Nhạn Minh.
Dương Tiêu thật sự là phế vật sao?
Đáp án chắc chắn là không rồi.
Lưu Vĩ lăn lộn nhiều năm trong quan trường như vậy, khứu giác của ông ấy cực kỳ nhạy bén, ông ấy tin rằng Dương Tiêu chắc chắn không phải người bình thường.
Nhẫn nhịn chịu đựng năm năm, nếu đã cát tiếng hót thì phải xé toạc cả bầu trời, chuyện này không khỏi khiến Lưu Vĩ suy đoán thân phận của Dương Tiêu có khi nào là con riêng của một gia tộc quyền quý nào đó ở Đề Đô, hay một tay con cháu nhà giàu nào đó không hợp tính gia đình nên bỏ nhà đi chơi.
Ông ấy lăn lộn trong cái nghề này, thân ở chức vị cao, ánh mắt lại càng sắc bén hơn người thường nhiều.
Lưu Vĩ nhận định chắc rằng Dương Tiêu không phải người thường, ông ấy nhất định phải móc nói quan hệ với Dương Tiêu.
Lỡ như ngày nào đó Dương Tiêu có giúp mình một tay, nói không chừng khi còn sống mình còn có không gian tiến chức, con đường sự nghiệp rộng mở.
“Cục… Cục trưởng!” Trông thấy Lưu Vĩ nổi giận đùng đùng đi đến, Trương Khôn sợ đến choáng váng.
“Ôi mẹ nó chứ!” Đám thuộc hạ của Trương Khôn cũng sợ đến choáng váng nốt.
Bọn họ đều không ngờ Dương Tiêu thật sự gọi được cục trưởng của họ đến rồi.
Nhất là Trương Khôn, cứ nhớ lại thái độ khit mũi xem thường Dương Tiêu ban nãy của bản thân, gã hận không thể tìm một khối đậu hũ để đập đầu chết tươi.
Nếu Dương Tiêu quen biết Lưu Vĩ, quan hệ bình thường thì cũng lắm là Lưu Vĩ gọi một cuộc điện thoại đến đây thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...