Hổ Tế


Vương Trạch thật sự kinh sợ.

Gã ta đã đi theo Liễu Giang Hà hơn mười năm rồi, đây là lần đầu tiên nghe thấy chính miệng Liễu Giang Hà đánh giá cao một người đến như vậy.

Về đến nhà, Triệu Cầm âm trầm đi vào, hùng hỗ dọa nạt Dương Tiêu: “Tên phế vật này, mày nói đi, mấy năm nay mày tham bao nhiêu tiền trong nhà rồi!”
Dương Tiêu nhìn Triệu Cầm có vẻ như một bà bán cá chanh chua, anh không biết nên mở lời như thế nào.

Anh đã nghĩ việc này từ lâu, chỉ cần Triệu Cầm biết trên người mình có tiền thì sẽ gây ra phiền phức không nhỏ chút nào.

Đường Mộc Tuyết đứng bên cạnh tức đến run hết cả người, cô vội vàng đi lên giải vây cho Dương Tiêu: “Mẹ, mẹ đừng có mà quá đáng với Dương Tiêu như vậy, trong nhà có bao nhiêu tiền mẹ còn không biết hay sao?”
“Mỗi tháng trừ đi tiền thuốc cho bó, trừ cả tiền chỉ tiêu cho sinh hoạt gia đình, trừ cả tiền mẹ đánh bài thua ra thì trong nhà có còn đồng nào đâu chứ?”
“Nếu không phải Đường Đường độc lập tự chủ thì cái nhà này vốn không thể chịu nỗi nữa rồi.”
Triều Cầm cứ cười lạnh mãi, bà ta vốn không quan tâm đến những chuyện này.


“Hừ! Cho dù có là vậy thì ban nãy chính mắt mẹ nhìn thấy tên phế vật này nó lấy ra mười nghìn.”
Triệu Cầm tức giận vô lý nói: “Mộc Tuyết, tận mười nghìn lận ` đấy con ạ! Một thằng đàn ông có tận mười nghìn trên người, con có biết là gì không? Có khi Mộc Tuyết con còn không biết đến sự hiện diện của tiền này đâu nhỉ? Được, mẹ biết tên phế vật này chẳng có ý gì tốt cả, nó lại dám tích quỹ đen.”
Đường Mộc Tuyết càng tức giận hơn.

Tiền của Dương Tiêu là của Dương Tiêu, chẳng liên quan gì đến cô và cái nhà này hét.

Trước nay các người cứ nhục mạ anh ấy là phế vậy, bây giờ phế vật có tiền lại bảo phế vật không có ý tốt, rốt cuộc phải làm thế nào mới khiến các người vừa lòng đây?
Triệu Cầm suýt chút nữa giựt luôn thẻ của Dương Tiêu, bà ta căm tức nhìn anh, vươn tay quát to: “Dương Tiêu, bây giờ mày còn tích bao nhiêu quỹ đen nữa hả? Còn không may giao hết ra đây.

Nói! Mày còn tích bao nhiêu tiền riêng hả?!”
“Trong thẻ này chắc còn khoảng hai mươi tỷ, chưa động vào chút nào.” Dương Tiêu thành thật trả lời.

Vừa nói dứt lời, cả ba người Triệu Cầm, Đường Mộc Tuyết và cả Đường Kiến Quốc đều giật nảy mình.

Cái gì cơ!
Hai mươi tỷ ư?
Triệu Cầm lấy lại tinh thần, lại quát xối xả vào mặt Dương Tiêu: “Hay cho cái tên phế vật nhà mày, bây giờ còn biết nói láo luôn rồi cơ à? Hai mươi tỷ? Mày lừa ai đấy? Nếu mày thật sự có hai mươi tỷ thì bà đây tự đại tiện tự ăn tự sát luôn.”
Đường Kiến Quốc và Đường Mộc Tuyết đều im lặng nhìn Dương Tiêu.

Nếu Dương Tiêu nói anh có hai trăm nghìn, có lẽ họ còn tin.

Nhưng hai mươi tỷ, ai mà tin nổi chứ.

Thấy đám người này đều có vẻ không tin, Dương Tiêu cũng không biết phải nói sao.


Nhất là Triệu Cầm đã tuyên bố nuốt phân tự vẫn, Dương Tiêu cũng không thể đưa thẻ đến ngân hàng tra số dư, nhìn bà ta nuốt phân tự vẫn thế đượ!
c “Tao mặc kệ trong này có bao nhiêu tiền, tất cả đều là của tao!”
Triệu Cầm giựt ngay thẻ ngân hàng của Dương Tiêu, căm hận nói.

Đường Mộc Tuyết giật ngay thẻ ngân hàng từ tay Triệu Cầm về, cô tức giận nói: “Mẹ, mỗi tháng mẹ cho Dương Tiêu một nghìn tiền tiêu vặt và sinh hoạt, mua thức ăn cho gia đình, trả tiền điện nước.

Mẹ cảm thấy Dương Tiêu có thể tích quỹ đen được hay sao?”
“Vậy tiền này từ đâu mà nó có?” Triệu Cầm hận không thể biết được tất cả bí mật của Dương Tiêu.

Đường Mộc Tuyết nhức hết cả đầu, cô nhìn về phía Đường Kiến Quốc: “Bố, cho dù thế nào thì hôm nay Dương Tiêu cũng đã dùng tiên cho bố chữa bệnh, bố phải nói câu gì đi chứ!”
Sắc mặt Đường Kiến quốc không khó coi cực kỷ.

Ông ta luôn xem thường Dương Tiêu, nhưng biểu hiện của Dương Tiêu hôm nay lại khiến ông ta chấn động không hề nhẹ.

Không chỉ quen biết thần y Liễu, còn giúp mình thanh toán mười nghìn tiền thuốc, chuyện này không thể không khiến ông ta nhìn Dương Tiêu bằng con mắt khác.

Ông ta biết, một nghìn tệ để chỉ tiêu cho bốn miệng trong nhà ăn uống ngủ nghỉ, thì bình quân mỗi người được hơn hai trăm tệ.


Cho dù Dương Tiêu có xảo trá thế nào thì một tháng cũng không tàng trữ nổi một trăm đồng.

Dương Tiêu mới ở rẻ được năm năm, dù có tích hết cỡ thì năm năm cùng lắm cũng chỉ được mấy nghìn tệ thôi.

Đường Kiến Quốc chậm rãi mở lời: “Cầm Cầm, được rồi, đủ rồi, nếu hôm nay không có Dương Tiêu thì cái bệnh này của tôi cũng chẳng khỏi được đâu.”
Cả ngày hôm qua Triệu cầm đã tiêu hết mười nghìn tệ, chuyện này làm Đường Kiến Quốc tức giận không nhỏ chút nào.

Nếu như Dương Tiêu không có nổi một xu nào thì xem như cái chân này của ông ta chữa phí công.

Cho dù có thành kiến với Dương Tiêu thế nào thì Đường Kiến Quốc không thể không thừa nhận cống hiến của thằng oắt đồi diện này.

Triệu Cầm khịt mũi xem thường: “Ông còn nói đỡ cho nó hả?
Nó thì có giỏi giang gì? Không phải chỉ là một thằng đàn ông ăn bám thôi sao? Có quen biết Liễu Giang Hà thì đã sao chứ? Tên Liễu Giang Hà này cũng chỉ là một ông già thối biết chữa bệnh, nếu không vì ông thì bà đây cũng không buồn xin ông ta rồi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui