Hổ Tế
Đám người nhà họ Triệu hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không ngờ lại có kết quả như vậy.
Triệu Thiết Căn ông cụ Triệu kích động nói: “Nếu hung thủ không phải cậu ta, thì còn ai có thể hại giêt vợ tôi?”
“Ông ngoại, ông đừ ng kích động, nêu là Dương Tiêu, anh ây sẽ không hè xuất hiện ở đây!” Đường Mộc Tuyết nhanh chóng an ủi.
Hồ Khoan Quảng cũng nói thẳng: “Bác trai à, trong chuyện này có rất nhiều chuyện lạ, chúng tôi sẽ điều tra kỹ càng, một mạng người sẽ tuyệt đối không thê đang yên đang lành mà không còn được!”
“Nhờ các cậu giúp!” Triệu Thiết Căn vô cùng buôn bã.
Bà cụ Triệu vừa trải qua một cuộc phẫu thuật không lâu, giờ.
lại bị trúng độc, Triệu Thiết Căn võ cùng đau buồn.
Dương Tiêu liếc nhìn người nhà họ Triệu có mặt tại hiện trường, khi anh nhìn lướt qua Tôn Phú Quý, Tôn Phú Quý rùng mình và tránh ánh mắt của Dương Tiêu.
Dương Tiêu cười lạnh: “Không làm chuyện xấu không sợ ma gõ cửa, là.
ai hạ độc chắc hẳn trong lòng một số người biết rõ!”
Nghe những lời của Dương Tiêu, Tôn Phú Quý càng chột dạ hơn.
Thạch tín là Triệu Văn Triết bảo ông ta cho vào, người thực sự hạ độc là ông ta Tôn Phú Quý.
Tối hôm qua sau khi nhận được hai trăm nghìn tệ phí hỗ trợ của Triệu Văn Triệt, bị thúc đầy bởi lợi ích khống lồ, Tôn Phú Quý đã chọn cách đâu độc bà cụ Triệu.
Xét cho cùng, tiền có thể sai khiến ma quỷ, hai trăm nghìn tệ là một con số thiên văn đối với Tôn Phú Quý.
“Bác trai, tối hôm qua ai là người nâu nhân sâm hoang dã trăm năm tuôi này vậy?” Hỗ Khoan Quảng nghiêm nghị hỏi.
Triệu Thiết Căn do dự một chút, nhìn gia đình Tôn Phú Quý.
Hôm qua Triệu Văn Triệt đã hỏi ông muôn một cây nhân sâm hoang dã trăm năm tuổi, nhưng Triệu Thiết Căn không cho, ông sợ Triệu Văn Triết có ý đô xâu nên đã gọi gia đình Tôn Phú Quý đến.
Triệu Liên nghe vậy trực tiệp đứng ra: “Sĩ quan cảnh sát, gia đình chúng tôi có mặt tại hiện trường, bị hạ độc chết là mẹ ruột của tôi, sao nhà chúng tôi có thê ra tay tàn nhẫn hạ độc mẹ ruột của tôi được?”
“Ò? Vậy thì thật kỳ lạ!” Hồ Khoan Quảng sờ cắm.
Dương Tiêu cười khẩy: “Đương nhiên bà sẽ không hạ độc, nhưng không có nghĩa là người khác sẽ không!”
“Dượng Tiêu, cậu có ý gì? Ý của cậu là Bằng Bằng và Phú Quý bỏ thạch tín vào?” Triệu Liên giận tím mặt mắng.
Dương Tiêu không phản bác, anh cười, nụ cười vui đùa, ánh mắt toả ra ánh sáng cơ trí.
Vẻ mặt Tôn Bằng mông lung, nhưng Tôn Phú Quý lại không dám nhìn thẳng vào mắt Dương Tiêu.
Triệu Cầm cũng tức giận nói: “Tên phê vật nhà cậu tránh qua một bên, bớt nói nhảm!”
Triệu Liên là em ruột của bà ta, gia đình Tôn Phú Quý đều là họ hàng trực hệ, Triệu Cầm không tin gia đình Triệu Liên là bàn tay gây tội ác.
“Đúng vậy, cậu không được ngậm máu phun người, tùy ý đồ tội!” Tôn Phú Quý run sợ trong lòng hét lên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...