Nếu như mọi khi, Cung Minh tự nhiên sẽ không lạnh lùng tàn nhẫn như vậy, nhưng Triệu Vô Cực đã thật sự xúc phạm một người không nên xúc phạm.
“Chú Cung!” Triệu Vô Cực nói với vẻ rất khó tin.
Đôi mặt của Cung Minh khẽ nheo lại, một luông khí càng ngày càng cuộn trào mãnh liệt khóa chặt trên người Triệu Vô Cực, dưới luông khí này Triệu Vô Cực vô cùng sợ hãi.
“Cút ra ngoài, đây là lần cuối cùng!”
Cung Minh lạnh lùng nói.
Nhìn thái độ lạnh như băng của Cung Minh, Triệu Võ Cực như bị tạt gáo nước lạnh vào đầu, đờ người ra.
Lúc này, Lưu Quyền người đứng đầu nhà họ Lưu cũng bước lên phía trước hét lớn: “Hội nghị thượng đỉnh kinh doanh không phải là nơi để một số tên trộm dơ bản trà trộn vào, Triệu Vô Cực, cút ra ngoài!”
Lão nghé Điền Lộc đã xúc phạm sâu sắc đên Dương Tiêu, Điền Chấn Hưng con trai ông ta bị xe tải tông chết, đây là hôi chuông cảnh tỉnh cho Lưu Quyên.
Trước kia nhà họ Lưu chịu tốn “Thất lớn trong tay Dương Tiêu, Lưu Quyền cũng không dám xúc phạm đến uy nghiêm của Dương Tiêu.
Biết được nỗi kinh hoàng của Dương Tiêu, nhìn thấy Dương Tiêu bị Triệu Vô Cực nhắm vào ông ta lập tức nhảy vào muốn lấy lòng Dương Tiêu.
HảI!!
Nhìn thấy Lưu Quyền chủ nhà nhà họ Lưu, một trong tứ đại gia tộc, tiễn lên măng Triệu Võ Cực, một đám người đều sửng sốt.
“Triệu Vô Cực, không cần tìm mắt mặt, còn không mau cút ra ngoài!”
Kim Đại Chung không khách sáo hét lên.
Tống Công Minh người đứng đầu nhà họ Tông, một trong mười đại gia hàng đâu cũng bước tới hét lên: “Triệu Vô Cực, cút ra ngoài!”
Trong phút chốc, nhiều nhân vật quan trọng ở Trung Nguyên đồng loạt đứng ra.
Nhìn thấy hai trong bốn gia tộc lớn tiên lên, cũng như đại gia Kim Đại Chung, những đại gia kinh doanh bị Triệu Vô Cực làm nhục cũng trách măng.
“Triệu Vô Cực, cút ra ngoài!”
“Triệu Vô Cực, cút ra ngoài!!!”
Trong chốc lát, thủy triều cuồn cuộn, Triệu Vô Cực sợ đên mức suýt tè ra quân.
Sau khi bị quá nhiều doanh nhân lớn cưỡng ép đuổi ra ngoài, Triệu Vô Cực bị doạ sợ hồn bay phách lạc.
Anh ta biết nếu có nhiều thương nhân lớn như vậy đoàn kết lại thì dù nội bộ nhà họ Triệu thâm sâu cũng khó mà chồng lại được.
Cung Minh phát tay, hai vệ sĩ cường tráng trực tiêp bước tới, xách nách nâng Triệu Vô Cực lên.
“Không phải tôi làm, thực sự không phải tôi làm!” Triệu Vô Cực khóc không ra nước mắt.
Ban đầu anh ta chỉ nghĩ muốn hủy hoại danh tiếng của Đường Mộc Tuyết, ai biết cuối cùng anh ta đã tự làm mắt uy tín của bản thân, xúc phạm nhiều tên tuổi lớn tại hội nghị thượng đỉnh kinh doanh.
Nghĩ đền điều này, Triệu Vô Cực cảm thấy toàn thân vô cùng khó chịu.
“Cút ngay!” Hai vệ sĩ ném mạnh Triệu Vô Cực ra khỏi khách sạn.
Triệu Vô Cực ngã lăn như chó ăn cút, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ cùng phẫn nộ: “Thật sự không phải tôi làm, Dương Tiêu mẹ nó anh chờ đầy cho tôi, tôi sẽ còn quay lại, tôi sẽ không tha cho anh!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...