Hổ Tế
Vì mình mà Đường Mộc Tuyết bị kiềm chế suốt năm năm, bây giò anh sẽ không khiêm tốn nữa, nhất định sẽ để Đường Mộc Tuyết hưởng thụ cuộc sông phỏn hoa, không phải chịu nửa lời âm ức.
Dương Tiêu nói đủa: “Nếu đã như thê, vậy chúng ta đánh cược, nều chìa khóa xe của tôi ở trong túi của anh, thì đừng trách tôi không khách sáo với cậu Triệu, thây sao?”
“Được! Nếu chìa khóa xe không ở trong túi của tôi thì sao?” Triệu Vô Cực nghiến răng căm hận.
Dương Tiêu bình chân như vại cười nói: “Nêu không ở trong túi của anh, đêm nay tôi sẽ tùy ý đê cậu Triệu xử lý!”
“Dương Tiêu!” Đường Mộc Tuyết căng thăng kéo cánh tay Dương Tiêu.
Triệu Vô Cực không phải người tốt gì, vừa nãy từ thái độ của Triệu Vô Cực và Đường Dĩnh cô đã nhìn ra.
Nếu chìa khóa xe thật sự không nằm trong túi Triệu Vô Cực, chắc chắn Triệu Vô Cực sẽ làm khó Dương Tiêu, đây không phải chuyện Đường Mộc Tuyết muôn nhìn thây.
Dương Tiêu an ủi cô: “Mộc Tuyết, yên nào yên nào! Em yên tâm, không sao đâu.”
Nhìn thây Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết liếc mắt đưa tình trước mặt mình, phối của Triệu Vô Cực như sắp nỗ tung.
Anh ta đã theo đuổi Đường Mộc Tuyết rất nhiều năm, nhưng Đường Mộc Tuyết không thèm liếc mắt nhìn.
Năm năm trước, Đường Mộc Tuyết đột nhiên kết hôn với rác rưởi Dương Tiêu này, mà anh ta đã đi du học.
Lúc trở về nước, Đường Mộc Tuyết đã là vợ người ta, còn gả cho một thằng vô dụng.
Điều khiến Triệu Vô Cực không thể nuôt trôi cơn giận này chính là trong lòng Đường Mộc Tuyết, anh ta lại không bằng một thăng vô dụng vô tích sự.
“Dương Tiêu, nhớ kỹ lời anh nói, nếu chìa khóa xe không ở trong túi của tôi, tôi sẽ đánh gãy răng anh!” Triệu Võ Cực nói với vẻ mặt u ám.
Anh ta chắc chăn 100% răng chiếc chìa khóa xe Maserati của Dương Tiêu không năm trong túi của anh ta, chắc chắn là do Dương Tiêu giấu.
Dương Tiêu búng tay nhìn Hoa Mộ Tranh: “Cô Hoa, nêu cậu Triệu đã không nhận, vậy cô Hoa hãy làm chứng cho chúng tôi.”
“Anh Dương, tất cả các vị thương nhân lớn có mặt tại ở “hiện trường sẽ làm chứng, anh có thể yên tâm!” Hoa Mộ Tranh mím môi cười.
Dương Tiêu thực sự bị thuyết phục bởi sự thông minh của Hoa Mộ Tranh, một câu nói đơn giản đã kéo tât cả sự căm ghét lên tật cả những người có mặt tại đây.
Những chuyện xúc phạm người ta như này Hoa Mộ Tranh có thể làm thì sẽ không làm, thật may một người phụ nữ như vậy không phải là kẻ thù của mình.
Nếu không, đây hẳn là một rắc rối lớn.
Thông thường, hiệu quả chiến đấu không quyết định tất cả.
Tuy nhiên, sự khôn ngoan là điều cần thiết.
Kiệu phụ nữ như Hoa Mộ Tranh có thê thay đổi thương trường, bày mưu tính kê, có thê giành chiên thăng trong trận chiến cách xa hàng nghìn dặm.
Mặc dù là đàn bà con gái nhưng sự tồn tại của Hoa Mộ Tranh đã khiến không ít người nồi tiếng trong giới thương nghiệp phải ghen tị.
“Đúng vậy, tất cả chúng tôi sẽ là nhân chứng!” Kim Đại Chung bước ra.
“Đúng, tất cả chúng tôi đều là nhân chứng!” Nhiều người nói.
Kim Đại Chung nổi tiếng là có nhân duyên tốt ở thành phố Trung Nguyên, Kim Đại Chung vừa đên không khí của toàn hiện trường rõ ràng đã thay đổi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...