Đủ loại dấu hiệu cho thấy, Dương Tiêu tuyệt đối không phải người thường, khẳng định có thân phận kinh người.
Mập mạp Kim vô cùng nghỉ ngờ Dương Tiêu có phải con trai ngoài giá thú của nhà tài phiệt nào đó ở thủ đô không.
Hơn nữa, trên người anh ta có bệnh kín, hy vọng Dương Tiêu có thể trị liệu cho anh ta.
Hai ngày trước, anh ta đụng Dương Tiêu ở Thần Phong.
Dương Tiêu mua xe tặng cho Đường Mộc Tuyết, như vậy khẳng định Dương Tiêu không có chiếc xe riêng thuộc về mình.
Bởi vậy mập mạp Kim không tiếc số tiền lớn bắt lấy chiếc Lamborghini Veneno này.
Trực giác mách bảo mập mạp Kim, nếu là kết bạn tốt với Dương Tiêu, khẳng định về sau kiếm không ít lợi ích.
“Anh Kim, vô công bắt thụ lộc! Anh khiến em không biết nên nói gì mới tốt.” Dương Tiêu cười khổ một tiếng.
Nghe được Dương Tiêu gọi mình là anh Kim, mập mạp Kim vui đến nở hoa.
Đây biểu hiện cho việc Dương Tiêu nguyện ý kết bằng hữu với anh ta.
Mập mạp Kim cười ha ha, nói: “Em Dương, yêu vợ không tệ chút nào nhưng đàn ông chúng ta ra cửa phải có mặt mũi.
Chiếc xe này thật sự phù hợp với khí chất của em nên tặng cho em.
Em dâu, người như em Dương vô cùng tốt, em thật là có phúc hưởng.”
Được mập mạp Kim khen, Đường Mộc Tuyết ngượng ngùng đỏ mặt.
Quà đưa đúng chỗ, mập mạp Kim không hề do dự mà chào hỏi tạm biệt rồi rời đi.
Dương Tiêu có thể cảm giác được mập mạp Kim này tất nhiên có việc muốn nhờ vả mình.
Chẳng qua chỗ này quá nhiều người, anh ta không tiện mở miệng thôi.
Đường Mộc Tuyết vô cùng chắn động, cô thật sự không đoán được có người sẽ tặng cho Dương Tiêu chiếc siêu xe thể thao sang quý như vậy.
“Người vừa rồi không phải là ngài Kim, Kim Đại Chung vô cùng nổi tiếng không?” Đường Mộc Tuyết suy đoán nói.
Dương Tiêu cười nhạt một tiếng: “Chắc hẳn là thế! Anh chỉ biết bây giờ người này đang bán sản phẩm bảo vệ sức khỏe.”
Nghe vậy, Đường Hạo gân cổ lên kinh hô: “Sao có thể chứ?
Tên mập mạp kia chính Kim Đại Chung, thương nghiệp cự nghiệt ở thành phố Trung Nguyên sao?”
Giống như nghĩ đến điều gì, sắc mặt anh ta khó coi đến cực điểm.
Kim Đại Chung, sở hữu tài sản hơn chục tỷ, là nhân vật lớn có tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố Trung Nguyên.
Anh ta đã từng ở trong đám đông nhìn qua người này.
Không đoán trước được, người tặng siêu xe cho Dương Tiêu lại là Kim Đại Chung.
“Cái gì? Kim Đại Chung sao?” Giả Tuần Kiệt cũng ngây ngốc.
Gã nghe qua về sự tích của Kim Đại Chung.
Thập niên chín mươi xuống biển, nắm chắc được kỳ ngộ, làm ăn bằng ngọc thạch, kiếm đầy bồn đầy chén.
Bây giờ trở lại thành phố Trung Nguyên chuyên môn làm ăn bằng sản phẩm bảo vệ sức khỏe, vẫn lửa lớn như cũ.
Kim Đại Chung thích kết bạn kết bè, anh em của Kim Đại Chung có mặt ở mọi nơi.
Giả Tuấn Kiệt tất nhiên nghe qua điều này.
Nội tâm Đường Dĩnh nhắc lên sóng gió vạn trượng.
Cô ta thật sự không nghĩ đến tên phế vật trước mặt này có thể kết bạn với nhân vật lớn như vậy.
Đường Dĩnh vô cùng không cam lòng, loại cảm giác thất bại này thật sự rất khó chịu.
“Hừ! Tặng cho anh một chiếc xe thì làm sao? Nhà họ Giả ở Đông Hải có lai lịch sâu rộng, loại siêu xe giống như vậy chỉ cần Tuấn Kiệt gật đầu không biết có bao nhiêu chiếc đâu.”
Đường Dĩnh hừ nói.
Giả Tuấn Kiệt cũng tức giận bắt bình nói: “Đúng thế! Chiếc xe hơn hai chục triệu trong gara nhà chúng tôi cũng có vài chiếc, không đáng để kể chút nào.”
Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết liếc nhìn nhau, lắc đầu cười Cười.
Đến bây giờ, những người này vẫn còn muốn bảo vệ chút tự tôn đáng thương của mình.
Nhìn thấy Đường Mộc Tuyết lắc đầu cười nhạt, Đường Dĩnh căn chặt răng chỉ về phía Giả Tuần Kiệt, hài hước nói: “Đường Mộc Tuyết, tôi nhớ rất rõ, từ nhỏ không phải cô đã thích thổi sáo sao? Nói thật cho cô biết, tiêu vương tử thổi sáo nỏi tiếng như cồn ở trên internet hôm qua chính là Tuần Kiệt nhà tôi.”
Nghe vậy, lập tức thân thể mềm mại của Đường Mộc Tuyết run lên.
Cái gi!
Người này chính là tiểu vương tử thổi sáo sao?
Nhìn đến sắc mặt khiếp sợ của Đường Mộc Tuyết, Giả Tuấn Kiệt đĩnh đĩnh ngực, ngạo nghề nói: “Không sai, tôi chính là tiểu vương tử thổi sáo.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...