Hổ Tế


“Vâng, bà nội!” Đường Dĩnh vui mừng như được tiêm máu gà.

Cô ta không do dự đeo hết trang sức lên người, ăn mặc như phượng hoàng vàng.

Cùng lúc đó, cả Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết đều xuông xe.

Nhìn thầy Đường Mộc Tuyết đi tới, Đường Dĩnh ngạo nghễ khiêu khích nói: “Đường Mộc Tuyết, nhìn quà cưới của tôi xem, rồi lại nhìn của cô xem, cả đời này cô đã định là bị tôi giẫãm đạp rồi.”
Sau đó, Đường Dĩnh lại nhìn Dương Tiêu giêu cọt: “Dương Tiêu à Dương Tiêu, món quà cưới này là của nhà họ Dươi ng ở Đê Đô.

Tôi lọt vào mắt xanh của cậu chủ nhà họ Dương ở Đề Đô, anh nói xem cùng là họ Dương, sao lại khác biệt lớn thế?”
Nhìn Đường Dĩnh diễu võ dương oai, Dương Tiêu lắc đầu, rất khinh thường trong lòng.

Món quà cưới giá trên trời này hoàn toàn không phải dành cho Đường Dĩnh, mà là bù đắp cho Đường Mộc Tuyết.


Bây giờ người của nhà họ Dương ở Đê Đô đã xuất hiện, đương nhiên đã chứng tỏ bà cụ đã nhận ra hồi đó mình thực sự bị anh trai cùng cha khác mẹ gài bẫy.

Đã trôi qua nhiều năm như vậy, chút đền bù này thì đáng là gì?
Anh và mẹ anh vẫn luôn bị ghẻ lạnh trong nhà họ Dương ở Đề Đô, bây giờ lại lầy một ít quà cưới tới bù đáp, Dương Tiêu thật sự khinh thường.

“Phần quà cưới này cô mang không, nồi đâu, tôi khuyên cô không nên hiệu làm!” Dương Tiêu trầm giọng nói.

Từ khi bị đuổi khỏi nhà họ Dương ở Đề Đô, Dươi ng Tiêu chưa từng có thiện cảm gì với nhà họ Dương ở.

Đế Đô.

Cho dù đây là quà cưới bù đắp cho Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu cũng sẽ không muôn một đồng nào.

Thân phận của anh vô cùng đặc biệt, năm đó hoàn toàn được giữ bí mật, ngay cả nhà họ Dương ở Đề Đô như bây giò cũng không tìm ra được.


Nhà họ Dương ở Đề Đô nợ anh, sớm muộn gì Dương Tiêu cũng phải lây lại từng thứ một, với lại không phải chỉ chút phần quà cưới này đã có thê làm tiêu tan sự âm ức trong lòng bao nhiêu năm qua.

Đánh bạn một trận, sau đó đưa cho bạn một viên kẹo là xong sao?
Sao có thể?
Thái độ Đường Dĩnh ngạo mạn khịt mũi: “Dương Tiêu, anh đang ghen tị chứ gì, sao tôi lại không mang nôi những món đồ trang sức này? Bây giờ tôi đã lọt vào mắt xanh của Dương Bân Hàn cậu chủ nhà họ Dương ở Đề Đô, tôi sắp trở thành phu nhân giàu có.

Các người đã được định sẵn cả đời này, không thể đứng thẳng trước mặt tôi.”
“Đúng vậy, Dĩnh Dĩnh, phế vật này đang ghen tị, không cân nói chuyện với cậu ta!” Đường Hạo khinh thường nói.

Đám con cháu nhà họ Đường nhìn chằm chằm Dương Tiêu với ánh mắt khinh thường, bọn họ đã xác định Đường Dĩnh đã lọt vào mắt xanh của cậu chủ nhà họ Dương ở Đề Đô.

Bây giờ Dương Tiêu không thèm thừa nhận mình đên từ nhà họ Dương ở Đề Đô.

Nếu Đường Dĩnh này rất ham mê phù phiếm, thì kệ để cô ta tiếp tục ham mê phù phiếm đi!
Một ngày nào đó, thân phận cậu chủ nhỏ nhà họ Dương ở Đệ Đô của anh sẽ được tiết lộ, chắc chắn Đường Dĩnh sẽ trợn tròn mắt.

Dương Tiêu nhìn Đường Mộc Tuyết: “Mộc Tuyết, bây giờ anh có chuyện phải làm, anh đi trước!”
“Vâng!” Đường Mộc Tuyết gật đầu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui