Hổ Tế


Lệnh của Hiệp hội võ thuật rất rườm rà, cần phải có sự chấp thuận của cấp trên, thủ tục rất rắc rối.

Nếu Tiết Hồng Đồ có thể làm chủ, chỉ cần Dương Tiêu gật đầu, ông ấy sẽ lập tức giao chức hội trưởng Hiệp hội võ thuật cho Dương Tiêu.

“Không cần, tôi không có hứng thú với Hiệp hội võ thuật, tôi xin nhận ý tốt này!” Dương Tiêu nhẹ nhàng nói.

Dương Tiêu còn không quan tâm đến Hiệp hội Y học, chứ đừng nói đến Hiệp hội võ thuật.

Nghe vậy, Tiết Hồng Đồ nghiến răng kiên định nói: “Bậc thầy Dương, hay cậu suy nghĩ hai hôm đi, tôi sẽ nói với bên trên mời làm hội trưởng danh dự trước, như vậy thế nào?”
Dương Tiêu giật mình, anh không ngờ Tiêt Hông Đô lại nói ra lời này.

Thành thật mà nói, tuy hội trưởng danh dự không có thực quyền bằng hội trưởng đương nhiệm, nhưng tầm ảnh hưởng của hội trưởng danh dự lại vô cùng sâu rộng, gấp nhiều lần so với hội trưởng đương nhiệm.

Cũng giống như thánh cờ Bạch Nguyên Kiệt, ông ấy được phong là hội trưởng danh dự của Hiệp hội cờ vây của Trung Nguyên, còn Cát Hưu là hội trưởng Hiệp hội cờ vây hiện tại.

Xét về năng lực chơi cờ thì hai người gần như tương đương nhau, về tầm ảnh hưởng thì chắc chắn Bạch Nguyên Kiệt tốt hơn.


“Dương Tiêu, hội trưởng danh dự rất có quyền lực, hay anh suy nghĩ kỹ đi?” Lam Vi Vi trịnh trọng nói.

Mục đích chính của việc cô đưa Dương Tiêu đến Hội nghị giao lưu võ thuật lần này là để thuyết phục Dương Tiêu gia nhập Hiệp hội võ thuật, để Dương Tiêu đóng góp cho Hiệp hội võ thuật Trung Nguyên.

Mọi người không biết, trong mắt Lam Vi Vi, Dương Tiêu là một kẻ lang thang thất nghiệp, có kỹ năng tốt như vậy mà không tham gia vào Hiệp hội võ thuật thì thật là tiếc.

Tiết Hồng Đồ lại nói: “Đúng vậy, bậc thầy Dương, cậu suy nghĩ kỹ đi!”
“Tôi đã quen với việc nhàn rỗi, không thích bị gò bó.

Tôi thực sự không thể tham gia!” Dương Tiêu dứt khoát từ chối.

Thành thật mà nói, Dương Tiêu không có cảm tình với Hiệp hội võ thuật Trung Nguyên.

Với kỹ năng của mình, ngay cả khi Hiệp hội võ thuật quốc gia gửi lời mời cho Dương Tiêu, thì anh cũng không có bắt kỳ hứng thú nào.

Hiện tại anh đang tập trung toàn bộ sức lực nhắm vào nhà họ Đường, đâu có thời gian nghĩ đến việc gia nhập Hiệp hội võ thuật.


Thấy Dương Tiêu không có vẻ gì là đang nói đùa, Tiết Hồng Đồ tỏ ra tiếc nuối: “Bậc thầy Dương không tham gia Hiệp hội võ thuật Trung Nguyên, thực sự là một sự tiếc nuối lớn đối với Hiệp hội võ thuật Trung Nguyên.


Ông ấy cũng không tiện ép buộc, Tiết Hồng Đồ biết những tài năng phi thường đó đều có tính tình riêng của họ, họ không quan tâm đến những thứ trần tục hư danh này.

“Tuy nhiên, sau này nếu Hiệp hội võ thuật Trung Nguyên gặp phải bất cứ phiền phức gì cũng có thể tới tìm tôi!”
Dương Tiêu cười nhẹ.

Nghe vậy Tiết Hồng Đồ vui mừng khôn xiết.

Mặc dù Dương Tiêu không tham gia Hiệp hội võ thuật, nhưng Hiệp hội võ thuật có thể kết bạn với Dương Tiêu Xiao, có lẽ sau này vẫn còn có hy vọng khiến Dương Tiêu gia nhập.

Lam Vi Vi khá thất vọng, cô đã lên kế hoạch tốt, nhưng cô không bao giờ ngờ tới sẽ có một trò hề như vậy.

Xảy ra chuyện như vậy chắc chắn Dương Tiêu đang có tâm trạng không tốt, có ấn tượng xấu với Hiệp hội võ thuật.

Không gia nhập Hiệp hội võ thuật cũng là chuyện bình thường, lần này cô thực sự không tiện nói nhiều.

Lúc này, Trương Tử Hào đầu óc trồng rỗng đã tỉnh lại.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui