Động tác Nhạn Hồi từ
từ dịu lại, nàng không đấm đá Thiên Diệu nữa, răng cũng chầm chậm buông
ra, máu tươi nhuộm đỏ khiến cánh môi nàng tươi tắn khác thường.
Hơi thở nặng nề của Nhạn Hồi phả lên cổ, khiến lòng hắn dấy lên cảm xúc, so với lúc bị Nhạn Hồi cắn đau, cảm xúc như có như không này cơ hồ càng
khiến hắn khó chịu hơn, sau cùng hắn khẽ đẩy nàng ra.
“Tỉnh táo rồi à?”
Một lúc sau Nhạn Hồi vẫn không động, khi Thiên Diệu tưởng nàng ngủ rồi,
Nhạn Hồi mới cười khổ: “Tại sao ngươi không để ta chìm đắm trong huyễn
cảnh? Ít ra ở đó không có lòng người hiểm ác. Cho dù ta biết đó là
giả…?”
Thiên Diệu thoáng im lặng rồi nói: “Chẳng phải cô còn phải báo thù cho sư huynh của cô nữa sao?”
Mắt Nhạn Hồi khẽ lạnh.
Phải, đây chính là lý do khiến nàng kiên trì vào Yêu đạo, tu Yêu pháp.
Nàng muốn Lăng Phi trả giá cho những việc mà ả đã làm.
“Báo thù gì chứ, thật chẳng đẹp đẽ chút nào.” Vào lúc này trong không trung
bỗng truyền tới tiếng nói trẻ con giòn giã: “Hà tất suốt ngày nghĩ tới
những chuyện chém giết, trong huyễn cảnh mọi thứ đều đẹp đẽ, tốt biết
dường nào, ở trong đó không có gì hại được các ngươi đâu, vĩnh viễn ngập tràn ánh nắng, vĩnh viễn khiến các ngươi vui vẻ, tại sao cứ phải muốn
ra chứ.”
Ánh mắt Thiên Diệu tối lại, vung tay lên quất một ngọn roi ngưng tụ từ lửa về phía phát ra âm thanh.
“Á!” Ngọn roi lửa dài đánh trúng một luồng khí đen, tiếng trẻ con kêu thét
vang lên, thoáng sau, huyễn cảnh lập tức bị phá, cảnh sắc núi Thần Tinh
xung quanh như một bức tranh bị đốt cháy, tích tắc hóa thành tro bụi, bị gió cuốn đi.
Ngoài huyễn cảnh là một cung điện bằng đá ánh sắc
lam, bên trong trống trải, nhưng nhìn lên thì đem ngòm, không thấy đỉnh. Còn ở nơi ngọn roi lửa của Thiên Diệu đánh vào, có một cô bé ăn mặc
rách rưới đang ôm cánh tay ngồi trên bậc thềm, vẻ mặt sắp khóc nhìn
Thiên Diệu và Nhạn Hồi: “Các ngươi xấu quá! Ta chế tạo cho các ngươi bao nhiêu là viễn cảnh, các ngươi không vừa lòng mà còn đánh ta nữa! Đồ xấu xa!”
Thiên Diệu quan sát đứa trẻ trước mặt, Nhạn Hồi bên cạnh chợt nói: “Là Huyễn yêu.”
Thiên Diệu liếc mắt sang, thấy trên khóe mi Nhạn Hồi vẫn còn nước mắt chưa
khô, nhưng ánh mắt nàng đã không còn bi thương tuyệt vọng, dù biết trong lòng nàng vẫn buồn bã, những lúc nguy hiểm và đối mặt với kẻ địch, lúc
nào Nhạn Hồi cũng tỉnh táo.
Nhạn Hồi luôn là người kiên cường.
“Đốt cháy tóc nó.” Nhạn Hồi nói với Thiên Diệu.
Thiên Diệu không hỏi tại sao, ném sang bên đó một quả cầu lửa, cô bé vẫn còn
đang ôm cánh tay nằm dưới đất giả vờ tội nghiệp liền lập tức bật dậy,
xoay người bỏ chạy.
Nó chạy rất nhanh, cơ hồ vừa lắc người là đã
trốn phía sau vương tọa, quả cầu lửa của Thiên Diệu chỉ đánh trúng hòn
đá ngay trên vương tọa.
Cô bé nắm tóc mình, dè dặt thò đầu ra, hung dữ lườm Nhạn Hồi: “Mụ già kia, dám đạp vào chỗ đau của ta.”
Nhạn Hồi không buồn nhòm nó, nói với Thiên Diệu: “Toàn bộ linh lực của Huyễn yêu đều tập trung ở tóc, đốt hết tóc nó, nó sẽ không thể làm xằng làm
bậy nữa.”
“Làm xằng làm bậy gì chứ!” Tiểu Huyễn yêu rất tức tối,
“Ta đã cho cô vào trong một huyễn cảnh ngọt ngào, những điều các ngươi
nhìn thấy đều là những khoảnh khắc đáng nhớ trong đời, vậy mà cô nói ta
là làm xằng làm bậy! Rõ ràng ta đã cho các ngươi quay về quá khứ, ôn lại những thời khắc đẹp đẽ mà!”
“Phí lời nhiều quá.” Nhạn Hồi nói, “Cắt lưỡi luôn đi.”
Tiểu Huyễn yêu nghiến răng, không biết nó đã vặn cơ quan gì sau vương tọa,
gạch dưới chân Nhạn Hồi đột ngột biến mất, khiến nàng suýt chút rơi
xuống một thông đạo đen ngòm, Thiên Diệu nhanh tay tóm lấy Nhạn Hồi đẩy
sang bên cạnh, cũng tiện tay ném một quả cầu lửa ra.
Tiểu Huyễn
yêu lại rụt đầu vào sau vương tọa, chỉ là lần này nó không ngờ, quả cầu
lửa đập lên đó không những không biến mất như lần trước mà lập tức nổ
tung, bắn ra một ngọn lửa lớn, bao trùm cả vương tọa.
Ngay cả nó trốn phía sau cũng bị đốt.
Tóc tiểu Huyễn yêu bị lửa đốt, nó lập tức kêu chí chóe liên tục, vọt chạy
như gà bị đốt cháy mông, vừa chạy vừa phủi tóc đồng thời xông về phía
Nhạn Hồi đang đứng.
Nhạn Hồi thấy tiểu Huyễn yêu cả người đầy lửa xông tới liền tránh sang một bên, nào ngờ tiểu Huyễn yêu nhảy xổ về
phía nàng: “Mụ già kia! Hôm nay ta phải chết chung với mụ!”
Trong người Nhạn Hồi vốn không còn bao nhiêu nội tức, trước đó còn ngâm trong Hắc Hà, nên lúc này đây tu vi của nàng ít ỏi đến tội nghiệp, cho dù ngũ hành của nàng thuộc Hỏa, nhưng với tình trạng này mà còn bị ngọn lửa
của Thiên Diệu đốt thì hậu quả thật khó lường.
Thiên Diệu nhìn thấy vội búng ngón tay, ngọn lửa trên người tiểu Huyễn yêu tức thì tắt ngóm.
Lúc này tiểu Huyễn yêu đã nhào lên người Nhạn Hồi.
Tuy thân hình tiểu Huyễn yêu không lớn nhưng sức lực lại không nhỏ, thoáng
chốc đã đẩy Nhạn Hồi ngã xuống đất: “Mụ già kia! Xem ta có cào nát mặt
mụ không!”
Hai người lăn một vòng, Nhạn Hồi cuối cùng cũng nổi
giận: “Gọi một lần thì ta nhịn, gọi ba lần thì Thiên vương lão tử cũng
không nhịn ngươi nổi, hôm nay ta phải giật hết tóc ngươi, dạy ngươi làm
yêu quái tử tế một lần!”
Nhạn Hồi túm tóc nó, tiểu Huyễn yêu cũng không chịu yếu thế, túm lại tóc Nhạn Hồi, hai người cùng lăn dưới đất
đánh tay đôi, không hề dùng chút pháp lực nào, chiêu thức loạn xạ, thật
sự giống hệt như hai đứa trẻ đang đánh nhau loạn xạ.
Thiên Diệu bên cạnh thấy vậy cũng ngây ra, hắn nhìn một lúc rồi khoanh tay chờ kết quả.
Cuối cùng, Nhạn Hồi hình như cảm thấy đánh với một đứa trẻ ranh như vậy thật quá mất hình tượng, nàng chống lên ngực tiểu Huyễn yêu, muốn đẩy nó ra, nhưng không ngờ tiểu Huyễn yêu bị nàng đẩy ra giận đùng đùng: “Mụ già
này còn dám sờ ngực ta nữa!”
Nhạn Hồi nghẹn máu: “Ngực ngươi ở đâu! Phẳng hệt như lưng, lão nương còn chưa phân rõ mặt trước mặt sau đây này!”
Tiểu Huyễn yêu nghe vậy lửa giận càng ngút trời, đưa tay bóp cổ Nhạn Hồi.
Nhìn thấy động tác của nó gây khó dễ Nhạn Hồi. Thiên Diệu nheo mắt, đang
định ra tay thì Nhạn Hồi đã ỷ vào lợi thế tay dài, bóp cổ tiểu Huyễn yêu trước, không ngờ vào lúc này ngón cái của nàng lại xuyên qua chiếc nhẫn tiểu Huyễn yêu đeo trên cổ.
“Á!”
Tiểu Huyễn yêu kinh ngạc kêu lên.
Nhạn Hồi cảm thấy lực đạo trên tay tiểu Huyễn yêu lỏng đi, vậy là nàng bóp
cổ nó, hất nó ra. Lực đạo mạnh tới nỗi giật đứt sợi dây chuyền trên cổ
tiểu Huyễn yêu, chiếc nhẫn kia cũng vừa khéo đeo vào ngón cái nàng.
Nhạn Hồi vừa đánh xong một trận thiếu trình độ nhất trong lịch sử, lòng đang bực bội, nàng bò dậy xắn tay áo lên.
Tiểu Huyễn yêu bị vứt ra bên kia tung mình trong không trung rồi vững vàng
đáp xuống đất, hung dữ nhìn Nhạn Hồi, nghiến răng nói: “Khốn khiếp! Dám
động vào nhẫn của ta!” Vừa nói xong, vẻ mặt nó đã trở nên vô cùng kỳ
quái, toàn thân cũng bắt đầu co giật như chuột rút.
Nhạn Hồi nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay cái mình: “Trả cho ngươi là được chứ gì.” Nói
xong nàng định tháo chiếc nhẫn ra, tiểu Huyễn yêu lập tức biến sắc:
“Dừng tay!” Nó hét lớn. Giọng nói như muốn thổi tung nóc nhà, “Đeo tử tế cho ta!”
Nhạn Hồi bị dọa giật mình: “Gào cái gì!”
Tiểu Huyễn yêu nghiến răng: “Nhẫn đó… không thể tháo.”
“Dựa vào cái gì?” Nhạn Hồi nhìn chiếc nhẫn vô cùng đơn sơ, “Ta không thèm đồ của ngươi, trả cho ngươi.”
“Đừng trả cho ta!” Nó vội ngăn cản, tiếp đó lại do dự lần lữa, cuối cùng
nghiến răng nói: “Đó là chiếc nhẫn nhận chủ của ta, tộc Huyễn yêu cả đời chỉ nhận một chủ, nếu bị chủ nhân vứt bỏ thì chỉ có con đường chết…”
Nhạn Hồi sửng sốt, quay đầu nhìn Thiên Diệu, sau đó ngẫm nghĩ một lúc: “Vậy giờ ta là chủ nhân của ngươi rồi à?”
Tiểu Huyễn yêu nghiến răng không đáp.
Nhạn Hồi nói: “Quỳ xuống gọi ta là chủ nhân xinh đẹp.”
Tiểu Huyễn yêu cắn môi không lên tiếng.
Nhạn Hồi đưa tay định tháo chiếc nhẫn ra.
Tiểu Huyễn yêu liền quy xuống, gần như dập đầu xuống đất: “Vừa rồi mạo phạm, chủ nhân xinh đẹp, tiểu nhân sai rồi.”
Nhạn Hồi thấy vậy cong môi bật cười, nàng ngoảnh đầu nhìn Thiên Diệu, vốn
muốn cho Thiên Diệu thấy dáng vẻ tiểu Huyễn yêu xuống nước, nào ngờ vừa
quay đầu thì nhìn thấy Thiên Diệu nhìn nàng mỉm cười.
Như thể hắn vẫn luôn ở bên cạnh nàng, mãi ngắm nhìn nàng, để mặc nàng chơi, để mặc nàng quậy phá, trên mặt đầy vẻ…
Yêu chiều.
Nhạn Hồi sửng sốt, cảm thấy chắc mình đã mắc bệnh gì đó, yêu quái từng bị
tổn thương, từng trải như Thiên Diệu làm sao có thể dùng ánh mắt đó nhìn nàng chứ.
Cùng lắm họ chỉ có quan hệ bằng hữu kết minh thôi.
Nhạn Hồi vứt mấy chuyện này ra sau đầu không suy nghĩ nữa, đi mấy bước về
phía trước, hỏi tiểu Huyễn yêu vẫn đang quỳ dưới đất: “Đây là nơi nào,
tại sao ngươi ở đây, lại còn muốn hại bọn ta? Có mưu đồ gì?”
Tiểu Huyễn yêu tựa như cảm thấy xấu hổ chết đi được, đầu cũng không ngước
lên, quỳ dưới đất rầu rĩ nói: “Huyễn yêu thì có mưu đồ gì chứ, tộc Huyền yêu chúng tôi đều lấy cảm xúc làm thức ăn, ban ơn chế tạo ảo giác để
người ta chìm đắm bên trong, sau đó ăn cảm xúc nảy sinh của người đó khi nhìn thấy cảnh tượng trong ảo giác, như vậy sẽ khiến chúng tôi no
bụng.”
“Ở đây là vương cung của Huyền yêu chúng tôi, năm mươi năm trước khi cuộc chiến Tiên Yêu xảy ra, biên giới Tam Trùng sơn bị rách
ra một khe lớn, khiến mặt đất di chuyển, đẩy về phía Tây Nam, đến tận bờ Hắc Hà. Tộc Huyền yêu quanh năm sống dưới đáy Hắc Hà, do mặt đất bên
trên bị thu hẹp nên cũng khiến lòng sông trở nên nhỏ lại, chèn ép nơi
sinh sống của chúng tôi, tiếp đó là đủ các loại vấn đề nảy sinh, cuối
cùng cả tộc di dời đi hết, tôi không muốn đi nên ở lại đây đến tận bây
giờ.”
“Năm mươi năm trước?” Nhạn Hồi nhíu mày, “Cho dù yêu quái
lớn chậm cũng đâu tới mức như ngươi, năm mươi năm vẫn giữ cơ thể trẻ
con…”
“Có gì đâu.” Tiểu Huyễn yêu ngắt lời nàng, “Huyền yêu chúng tôi ăn nhiều thì sẽ lớn nhanh, ăn ít sẽ lớn chậm, tôi ở đây mấy mươi
năm dưới Hắc Hà đâu ăn được gì, đương nhiên vẫn còn là trẻ con thôi.”
Nhạn Hồi chau mày: “Bởi vậy không dễ gì mới bắt được ta, nên muốn lấy ta làm thức ăn à?”
“Phải đó, chẳng qua tôi tuyệt đối không hiếp yếu sợ mạnh, người bên kia ghê
gớm như vậy mà tôi vẫn ăn được cảm xúc của hắn đấy, có điều, Huyễn yêu
chúng tôi ăn theo sở thích cá nhân. Có Huyền yêu tạo ra sợ hãi, có kẻ
tạo ra đau thương, mỗi Huyền yêu đều có khẩu vị khác nhau, bởi vậy huyễn cảnh tạo ra cũng khác nhau. Còn tôi thích ăn cảm xúc vui vẻ, đáng tiếc
là cảm xúc vui vẻ của hắn quá ít, bởi vậy không thể trói được hắn.”
Thiên Diệu cũng bị thi huyễn thuật?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...