Hồ Sủng Nương Tử Đừng Trêu Chọc Hoa Đào Nữa!

“Nghe Tử Vân tiểu thư nói nàng ta hãm hại Kính đại nhân của chúng ta đấy.”

“Hừ, sau này giáo huấn nàng ta nhiều một chút.”

“Đúng vậy đúng vậy, cũng không xem xem Kính đại nhân của chúng ta há là người nàng ta có thể nhúng chàm.”

“Phi phi phi, tiểu Đề Tử ngươi đó, ngươi nhiều nam nhân quá ha, nói cái gì mà nhúng chàm với không chúng chàm chứ, bằng bộ dạng kia của nàng ta, còn chẳng đẹp bằng ta kia!”

Phượng Cửu U chẳng để tâm mất người này, chỉ đi tiếp.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||

Lẩm bẩm “Há là người ta có thể nhúng chàm?”

Chỉ có chút tác dụng này thôi sao.


Nửa tháng trôi qua.

Phượng Cửu U cũng không có gặp lại Kính, nhưng ngày tháng cũng chẳng vô vị.

Chỉ là những hạ nhân có địch ý với nàng kia, khiến Phượng Cửu U không chịu nổi rồi, nhưng thật ra là vì Phượng Cửu U phát ra khí tức tu đạo trong Linh Tịch kỳ, những người kia cũng tiết chế một chút.

Hiện tại nàng ở một căn phòng của hạ nhân, người bạn duy nhất là một hồ ly Tiểu Mễ khác hẳn với những hồ ly bình thường. Dung mạo của nàng rất bình thường, nếu ở nhân giới vẫn có thể sống tốt, nhưng ở Thanh Khâu nổi tiếng mỹ mạo, thì rõ ràng là một tồn tại quái dị và hèn mọn.

Nghĩ tới đây, nhìn Tiểu Mễ luôn tay luôn chân bên cạnh, mỉm cười, nói “Tiểu Mễ, ăn cơm rồi, đừng làm nữa.”

Tiểu Mễ nghe vậy, mỉm cười với Phượng Cửu U, nói “Không sao, Cửu U tỷ tỷ ngươi chờ chút.”

Phượng Cửu U đầu đầy hắc tuyến, Tiểu Mễ gọi nàng là tỷ tỷ, thực ra nàng đã sống gần một nghìn năm trăm năm rồi.”

“Ya! Cửu U tỷ tỷ, ngươi xem, sao Tử vân tiểu thư lại đến phòng hạ nhân của chúng ta vậy?!!”

Phượng Cửu U hơi sững người, nhìn thân ảnh xinh đẹp đang dần tới gần, nhếch nhếch mày.

Tử vân liên tục nện bước, cười duyên đi tới, trực tiếp không thèm nhìn Tiểu Mễ, đi đến trước người Phượng Cửu U, đánh giá mấy lượt, nhìn cơm nước đạm bạc trên bàn, trong ắt lóe lên vẻ đắc ý.

“Chậc chậc, Phượng Cửu U cũng có ngày hôm nay, thật khiến ta không ngờ được đấy.”

Phượng Cửu U vẫn còn ăn cơm, hoàn toàn coi Tử Vân như người trong suốt.


Thấy Phượng Cửu U thất thế còn không coi mình vào mắt, Tử vân hừ lạnh một tiếng, thu lại nụ cười, nói “Phượng Cửu U, ngươi to gan lắm, vậy mà dám hãm hại ca ca.”

Phượng Cửu U dừng đũa, cười lạnh, nói “Hãm hại thì sao, Tử vân cô nương chẳng lẽ là muốn bị ta hãm hại một lần đấy chứ.”

Tử Vân nghe vậy, sắc mặt trầm xuống “Ngươi.”

Vung tay phải lên, hồng sắc quang mang lóe lên. Khi quang mang chói rọi, lại biến mất trong nháy mắt.

Sắc mặt tử Vân cực kỳ khó coi, quay đầu kêu một tiếng “Gì cơ, ca ca.” Thấy bạch sắc ở cửa, tàn nhẫn trong mắt Tử Vân rút đi, lóe lên một tia kinh hoàng.

Kính nhàn nhạt đứng ở đó, lại không nhìn Phượng Cửu U, thản nhiên nói với Tử vân “Trong người nàng ấy có cổ trùng, giữ nàng ấy lại, lần sau khi muội ứng kiếp thì lấy ra để cổ trùng giúp muội một tay.”

nghe vậy, Tử Vân vui mừng, đắc ý nhìn Phượng Cửu U xong, liền đi đến bên cạnh kính, kiều mị cười nói “Muội biết ca ca là tốt nhất, Tử Vân làm cho ca ca một bát tổ yến đấy.”

Tử Vân vừa nói vừa kéo Kính rời khỏi phòng hạ nhân.

Từ đầu đến cuối, Kính không nhìn Phượng Cửu U một cái nào.


Tiểu Mễ từ đầu đã cầm cây cổ sững sờ tại chỗ, hồi lâu mới khôi phục lại tinh thần, lanh lợi chạy đến cạnh Phượng Cửu U, nói “Cửu U tỷ tỷ, là Kính đại nhân đấy, ta vậy mà đã gặp được Kính đại nhân rồi, tốt quá!”

Nghe vậy, nhìn Tiểu Mễ cực kỳ hưng phấn, Phượng Cửu U miễn cưỡng nặm ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Nàng trong mắt hắn, chỉ có chút tác dụng này thôi sao?

Nàng nhắm mắt, tiếp tục ăn, nhưng chẳng còn thấy ngon.

Kính các.

Một thân ảnh bạch sắc dựa nghiêng vào ghế, khẽ vuốt khối ngọc đen trên ngón tay, sắc mặt lạnh lùng, khẽ nhíu mày. Giống như nhớ tới điều gì, cười một tiếng lạnh lùng lại mang theo chút tự giễu.

“Phượng Cửu U, ta vậy mà không bằng một Hoa Thanh Y sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận