Hồ Sủng Nương Tử Đừng Trêu Chọc Hoa Đào Nữa!

Thanh Khâu chủ thành, truyền đến tiếng hét khiến người ta kinh hãi. Theo tiếng hét này, bụi đất đầy trời, lá cây bay tán loạn. Đột nhiên, bầu trời thoáng cái tối đen. Cả bầu trời đều vang tiếng sấm, choáng váng tê dại cả tai, tia sét hình răng cưa đánh thẳng xuống cùng một chỗ, ác liệt không thôi.

Một đạo, hai đạo, ba đạo.

Mọi người đều nhìn kinh lôi khiến người ta sợ hãi kia, đều chú ý quan sát, họ biết, đây là thiên niên lôi kiếp cuối cùng của Kính đại nhân.

Khách đi3m.

Có lẽ là bị tiếng sấm đánh thức, hoặc là ý niệm trong lòng đã kéo Phượng Cửu U tỉnh.

Nghe thấy tiếng sấm kinh người, Phượng Cửu U vội ra mở cửa, tay vừa đụng vào cửa, cả người đều bị bắn trở về giường, thử mấy lần liền, đều như vậy.

Phượng Cửu U nhíu nhíu mày, thúc giục ý niệm, trong tay hiện ra Ngân Huyền Cung “Ba ba ba.” ba mũi tên bắn về phía cửa phòng.


Lại bị bắn ngược về hết, vỡ tan tành rồi biến mất trong không trung.

Phượng Cửu U nghiến răng, lẩm bẩm “Xem ra Thanh Y đã bày kết giới rồi.”

Nàng nhướn mày, nhưng vẫn không chết tâm, từng đạo mũi tên màu bạc bắn về phía cửa, không biết qua bao lâu, Phượng Cửu U cảm thấy tay mình sắp tê dại rồi.

Đột nhiên, cả người nàng run lên, trên người phát ra quang mang nhàn nhạt, hai trong mắt xẹt qua tia kim sắc, một mũi tên màu vàng từ trong tay Phượng Cửu U nhanh chóng lao về phía cửa.

“Rầm!”

Cửa phòng liền trở thành một đống đổ nát, nghe tiếng động nhỏ của tiểu nhị vang lên, nhìn thấy cánh cửa tan tành, nàng giật mình ngây ngốc tại chỗ.

Phượng Cửu U nhìn tay mình, nói “Cổ trùng sao? Cảm ơn nhé.”

Nói xong, mặc kệ tiểu nhị gọi, gội vàng xông ra cửa.

Ầm ~~!!!

Lại là một đạo kinh lôi, Phượng Cửu u nhìn trời, lôi điện đan xen, nhất thời cả kinh, xem ra lôi kiếp vẫn chưa kết thúc, vẫn tới kịp.

Phượng Cửu U vội vàng phi hành, người xung quanh chỉ cảm thấy một trận cuồng phong quét qua, bất giác cảm thấy quái dị.

Sắp tới rồi, sắp tới rồi.


Ầm ~~!!!

Phượng Cửu U nghe thấy tiếng kinh lôi này, run bắn người, nhìn về phía bầu trời, màu đen mịt mù dần tan ra, giống như hy vọng của nàng dần tiêu tan.

Nàng gần như xông về một nơi nào đó như cuồng phong, chí ít, chí ít, để nàng nhìn hắn thêm một cái, xác định, xác định một chút hắn là thành công hay thất bại.

Một nơi gần như trở thành đống đổ nát, mơ hồ có tám thân ảnh. Ba vị trưởng lão Thanh Khâu, ba vị trưởng lão Thục Sơn, Hoa Thanh Y, còn cả Kính.

Ba vị trưởng lão Thanh Khâu hầu như không hề bất ngờ vì sự ghé thăm của mấy người ngoài, chỉ mỗi ngày dây dưa một trưởng lão, để lại Kính đã ứng kiếp thành công và Hoa Thanh Y.

Hoa Thanh Y nhàn nhạt liếc mấy vị trưởng lão đang dây dưa một cái, nói với Kính “Cung hỉ.”

Kính nhướn mày cười, nói “Hoa Thanh Y, không ngờ ngươi sẽ làm như vậy đấy.”

Ngữ khí cực kỳ ngả ngớn, khiến Hoa Thanh Y liếc xéo một cái, có vẻ cũng không muốn nhiều lời, chỉ không nhanh không chậm đi về phía Kính đang suy yếu cách đó không xa.

Lúc này, một đạo thân ảnh lóe lên giữa hai người, thở hổn hển đứng đó.


Bước chân Hoa Thanh Y hơi khựng lại, nụ cười của Kính thoáng cứng lại.

Hắn nhìn người khiến hắn ngày nhớ đêm mong kia, sắc mặt lạnh lùng, nói “Không ngờ họ thực sự là ngươi giúp vào.”

Nghe vậy, Phượng Cửu U nhìn về phía Kính, khoát khoát tay nói “Không” rồi không nói nữa.

Hoa Thanh Y nhìn hai người, nhíu mày, nói “Cửu U nàng…”

Kính lạnh lùng nhìn Hoa Thanh Y một cái, nói “Thật đúng là phụ xướng phu thùy đấy Hoa Thanh Y, ngươi cho rằng chỉ ngươi biết dùng kế sao?” Trong ánh mắt kinh ngạc của Hoa Thanh Y, Kính nhìn xung quanh, ba vị trưởng lão Thanh Khâu đánh ngang tay với đối thủ, cười lạnh một tiếng, một tiếng vỗ tay vang lên.

Linh Không đột nhiên xuất hiện bên cạnh Kính, trong tay là một người bị đánh ngất.

Ánh mắt Hoa Thanh Y tụ lại “Long Nhi?!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận