Hồ Sơ Vụ Án Bí Ẩn


Cô gái liều mạng giãy giụa, cắn anh ta, nhìn chằm chằm Chu Kiếm bằng ánh mắt căm hận khiến người khác sởn tóc gáy: “Cầm thú, đừng đụng vào tôi.

Tôi thề, nếu tôi thành quỷ cũng sẽ không tha cho anh!”

“Thành quỷ? Hừ, con đàn bà chết tiệt, tôi tác thành cho em, tôi sẽ biến em thành quỷ.” Chu Kiếm nở cười quái dị, anh ta dùng sức bóp cổ cô gái kia, càng bóp càng chặt, cho đến khi cô ấy không còn giãy giụa nữa, cả người mềm nhũn ngã xuống.

Lúc này Chu Kiếm mới như hoàn toàn bừng tỉnh, vội vàng buông tay.

“Bình Nhi, anh không cố ý.

Em tin anh, anh thật sự không cố ý… Sao anh có thể giết em được!” Anh ta sợ hãi thọc tay vào miệng mình, cơ thể co rúm, cả người run lên.


Không biết qua bao lâu, Chu Kiếm đột nhiên cười, anh ta vừa cười ngây ngô vừa cúi xuống thâm tình vuốt ve khuôn mặt cô gái kia: “Nhưng thế này cũng tốt, Bình Nhi, như vậy thì em sẽ không thích những người khác nữa.

Em vĩnh viễn là của anh!”

“...!Anh đã giết chết Lý Bình như vậy, sau đó giấu xác cô ấy và đứa trẻ ở một nơi khuất ánh sáng.” Tôi nhìn chằm chằm Chu Kiếm, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt anh ta.

Nhưng để tôi phải thất vọng, anh ta chỉ cười nhếch mép, nói: “Câu chuyện giàu trí tưởng tượng, nhưng tôi muốn biết tại sao cậu cứ nhất định phải nghi ngờ tôi.”

“Thật ra rất đơn giản.” Tôi dựa vào cây long não từng treo cái túi hàng màu xanh kia, thở dài: “Sau khi Tuyết Doanh chết, quả thật tôi rất suy sụp...!Tôi không cam lòng để cô ấy chết không rõ ràng như thế, nên quyết tâm phải tra ra chân tướng.”

Nhất định phải cho bản thân...!Và Tuyết Doanh một lời giải thích! Tôi thầm nghĩ trong lòng.

“Đến nay, tôi vẫn cảm thấy truyền thuyết trong trường có thứ gì đó bị bóp méo, cho đến khi nhớ lại những gì Tuyết Doanh nói với tôi trước khi chết mới chợt nhận ra.

Truyền thuyết trong trường đều là thứ được truyền lại, có thể thật cũng có thể giả, nhưng nếu nhân vật chính không phải là Chung Đạo… Thì tại sao những truyền thuyết trong trường này lại tồn tại? Sao lại miêu tả Chung Đạo như một kẻ xấu tội ác tày trời? Thật ra vấn đề thứ hai rất rõ ràng, bởi vì người bịa đặt truyền thuyết trong trường có sự căm hận mãnh liệt với Chung Đạo.”

Tôi mỉm cười với Chu Kiếm: “Chu Kiếm, chỉ có người ở trong trường nhiều năm mới có năng lực tùy ý bóp méo lời đồn về truyền thuyết, chỉ hươu bảo ngựa.

Anh làm bảo vệ 11 năm, đối nhân xử thế đều rất khiêm tốn, thế nên có rất ít người biết đến sự tồn tại của anh, kể cả tôi cũng là do tình cờ tìm được thẻ học sinh của anh mới phát hiện ra có người như anh, bắt đầu chú ý đến anh.


Không ngờ càng điều tra, tôi càng cảm thấy anh không đơn giản!”

Tôi dừng một lát rồi nói tiếp: “Thật ra tôi bắt đầu nghi ngờ anh là vì đứa trẻ trong truyền thuyết trong trường kia.

Lúc sắp chết Chung Đạo nói anh ta chưa từng có hành vi vượt rào với Lý Bình, đứa trẻ Lý Bình mang thai chắc chắn không phải của anh ta.

Tôi tin anh ta.

Cho nên, rốt cuộc Lý Bình có mang thai không? Nếu mang thai, thì đứa trẻ là của ai? Nếu không mang thai, thi thể đứa trẻ mà Lý Bình đưa cho Chung Đạo xem ở đâu ra? Tôi đã nhanh trí nhờ bạn bè điều tra giúp tôi, 13 năm trước ở bệnh viện trấn Tuyết Tuyền có đứa trẻ nào bị trộm đi không.

Không ngờ, rất dễ dàng tìm được hồ sơ, càng không ngờ còn có thêm thu hoạch.

Một vị điều dưỡng già ở bệnh viện đó đã thề son sắt là người trộm đứa trẻ mặc đồng phục trường Trung học Số 1, bởi vì chuyện này ầm ĩ rất lớn nên đến bây giờ bà ấy vẫn nhớ rất rõ… Có nghĩa là Lý Bình căn bản không mang thai, đứa trẻ cô ấy đưa cho Chung Đạo xem chính là đứa trẻ bị anh trộm từ bệnh viện!”

Trên mặt Chu Kiếm vẫn đầy ý cười, tựa như đang nghe một câu chuyện hoàn toàn không liên quan đến anh ta: “Lời nói của cậu thật mâu thuẫn.


Nếu cậu nói Chung Đạo chưa từng chạm vào Lý Bình, tôi nghĩ hai người trong cuộc chắc chắn cũng phải biết rõ mới đúng.

Vì sao Lý Bình lại lấy thứ đó đi tranh thủ sự đồng tình? Cho dù cô ấy có ngu ngốc như vậy, thì tôi nghĩ tôi cũng không ngốc đến mức sẽ đi làm loại chuyện tốn công vô ích này!”

“Đương nhiên anh có tính toán của riêng mình.” Tôi nhìn chằm chằm anh ta, kiên nhẫn giải thích: “Vì Lý Bình bị Chung Đạo đá, chịu đả kích lớn nên thần kinh không bình thường.

Cho dù anh có kiến nghị gì với cô ấy, chỉ cần nói có thể khiến Chung Đạo quay về thì chắc chắn cô ấy đều sẽ làm theo; Còn anh, càng muốn Lý Bình vì chuyện này mà hoàn toàn hết hy vọng với Chung Đạo, để cô ấy hiểu rõ người đàn ông kia vĩnh viễn sẽ không yêu cô ấy nữa.

Cho nên anh mới mạo hiểm làm chuyện ngu xuẩn này.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận