Hồ Sơ Vụ Án Bí Ẩn


Cậu ta vung con dao găm đâm mạnh về phía tôi.

May mắn thay tôi có phòng bị, lắc mình né được một đòn.

Cậu ta hình như chưa từng nghĩ việc mình đánh lén bất ngờ thế này mà vẫn không đâm trúng mục tiêu nên rất tự nhiên dùng hết toàn bộ sức lực.

Dưới sự chấn động của cơ thể hơn 50kg của mình, cậu ta nhất thời mất cân bằng, lảo đảo chân ngã xuống đất.

Tôi nhân cơ hội kéo Tuyết Doanh qua lao về phía cửa lớp.

Khi chuẩn bị tới nơi thì bị một bóng đen chặn lại.

Hả! Thế mà là Trương Văn! Lúc này cậu ta cũng cầm một con dao găm.

Hai chúng tôi lùi về sau theo bước chân đang tiến dần lên của cậu ta.

“Đến cùng các cậu muốn làm gì?” Tôi hạ quyết tâm, đứng tại chỗ rống lên một tiếng.


“Hì hì, bọn tôi đang đưa Đĩa Tiên về.” Trương Văn cười ma quái nói.

“Không phải chúng ta đang nghĩ biện pháp mời nó tới sao!”

“Hì hì, thật xin lỗi vì đã nói dối một chút về chuyện này, bọn tôi không có ác ý nói dối.” Cậu ta nói với giọng điệu ngọt xớt, phong cách giống như bình thường, nhìn vẫn rất bình thường.

“Chẳng lẽ ngay từ đầu không có cách nào khác tiễn Đĩa Tiên về? Sao lại lừa bọn tôi? Tại sao muốn giết bọn tôi?”
Cậu ta nói: “Không, thật ra đúng là có một cách.

Đó chính là giết chết hai người đã mời Đĩa Tiên khi bọn họ cùng mời Đĩa Tiên một lần nữa.”

“Vậy thì sao? Là ai nói cho mấy cậu biết cái biện pháp ngu xuẩn này? Kỳ thật toàn bộ chuyện này còn chưa biết rõ có phải do cái Đĩa Tiên kia đang ngấm ngầm giở trò hay không …” Tôi cố gắng kéo dài thời gian.

“Chẳng phải cậu cũng đang trăm phương ngàn kế muốn giết chết ba người trong chúng tôi sao?” Trương Văn hừ lạnh nói.

“Tại sao tôi lại muốn giết chết các cậu? Ăn no rỗi việc cũng sẽ không nghĩ đến chuyện nhàm chán này!” Tôi tức giận nói.

“Sao? Lẽ nào cậu không gặp giấc mơ kia? Là cái cơn ác mộng khiến người ta kinh hãi, đứng ngồi không yên, mất ăn mất ngủ mỗi đêm kể từ sau khi mời Đĩa Tiên?”

Cậu ta sửng sốt, đột nhiên nổi giận kêu lên: “Không công bằng! Tại sao cậu không gặp giấc mơ đó? Tại sao chỉ riêng cậu không bị.”

“Giấc mơ? Rốt cuộc là giấc mơ kiểu gì?” Tôi nghi hoặc khó hiểu hỏi.

“Đó là một giấc mơ khiến người ta sau khi mơ thấy liền tin tưởng không chút nghi ngờ.

Nó không có hình ảnh, chỉ có một âm thanh quái dị hơn nữa lạnh lẽo không ngừng lặp lại mấy chữ ‘Ở bên bờ nước...!Còn có bốn người...!Ở bên bờ nước...!Còn có bốn người…” Điều kỳ lạ là chúng ta không hẹn mà đều cùng ở mỗi đêm cùng một thời gian mơ cùng một giấc mộng kia.

Nhưng sau khi Áp Tử mất tích, chữ ‘bốn’ lại biến thành ‘ ba’...!Hừ, thật sự là một giấc mơ kỳ lạ!” Cảu Hùng nãy giờ yên lặng lạnh lùng nói.

Ta tràn đầy nghi ngờ nhìn về phía Tuyết Doanh ở đằng sau, cô ấy im lặng không lên tiếng gật gật đầu, xem như trả lời.


“Không nói nhiều nữa, kéo dài nữa sẽ có rắc rối.” Cẩu Hùng nói.

Trương Văn cười khà khà: “Xin lỗi nha, thay vì bị Đĩa Tiên từ từ tra tấn thì sảng khoái chết dưới dao của tôi còn dễ chịu hơn.”

Chết tiệt! Nghĩ đến Dạ Bất Ngữ tôi đường đường là nam tử hán, ngay cả trải nghiệm đầu tiên của đàn ông còn chưa nếm qua, làm sao có thể chôn thân ở nơi tôi ghét nhất này! Nhất định phải kéo dài thời gian!

Trong lòng tôi vừa suy nghĩ liền hét lớn: “Chờ một chút, các cậu giết hai chúng tôi cũng sẽ không dễ chịu đâu! Hơn nữa Áp Tử chỉ mất tích, không thể nói rõ cậu ta đã chết.

Nói không chừng cậu ta lại trộm tiền của cha mẹ chạy đến thôn quê nào ăn chơi tiêu pha, qua một thời gian không có tiền sẽ êm đẹp, ảo não trở về.

Trước đây cậu ta thường xuyên như vậy mà!”

“Không! Cậu ta thật sự đã chết.

Tôi phát hiện thi thể của cậu ta trong hầm trú ẩn cũ.” Trương Văn nói: “Hì hì, nhưng như vậy cũng cho cho chúng tôi một linh cảm rất tốt.

Hai người các cậu chết rồi có thể đặt ở trong hầm trú ẩn kia, cũng giảm cho chúng tôi rất nhiều phiền toái không cần thiết.”

Tôi không ngừng xoa dịu cảm xúc của mình, đầu óc quay cuồng nhanh hơn bao giờ hết: “Nhưng sau khi chúng tôi chết lời nguyền vẫn chưa được giải mà? Vẫn còn một người trong các cậu phải chết.”

“Cũng không biết là bị một người khác giết chết, hay là mặc cho Đĩa Tiên chọn trúng chính mình, thống khổ chờ đợi không biết lúc nào thì chết.


Là cái loại đứng ngồi không yên.”

“Tôi nghĩ nếu như tôi là cậu ta, nhất định sẽ lựa chọn phương pháp thứ nhất!”

Trương Văn nghe vậy, không khỏi sửng sốt.

Mà Cẩu Hùng lại lơ đãng nhìn về phía Trương Văn, trong mắt hiện lên một tia hung ác.

Tôi nhìn thấu tâm tư của hai người bọn họ, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội châm dầu vào lửa, thừa nước đục thả câu này, lập tức nói: “Trương Văn hiển nhiên không có thân thể lực lưỡng như Cẩu Hùng.

Hơn phân nửa cậu ta sẽ bị giết.

Có điều cái này cũng chưa chắc, ai không biết cậu ta là một người quỷ kế đa đoan.

Cũng có thể cậu ta sẽ có hậu chiêu gì đó khống chế Cẩu Hùng trước.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận