Hồ Sơ Vụ Án Bí Ẩn


Vừa nhảy da trên người vừa rơi xuống, lộ ra màu đỏ như màu dưới làn da.

“Thi biến! Thi biến!” Người dân kinh hãi vội vàng chạy trốn.

Thầy phong thủy Chu cắn răng, muốn ném bật lửa từ trong tay sang, muốn đốt dầu trên người con gái ông Lý.

Nhưng mà cương thi giật mình, nhảy ra xa 5 mét.

Nó giơ tay lên, bắt thầy Chu, vặn tay ông ấy.

Thầy Chu kêu thảm thiết, cánh tay cầm bật lửa bị giật ra khỏi người.

Thi thể con gái họ Lý thành quái vật lộ ra răng nanh thật dài.

Răng nanh dưới ánh trăng, sáng bóng lạnh băng.

Cuối cùng cắn vào cổ thầy Chu.

Bằng mắt thường có thể thấy được cơ thể thầy Chu sụp đổ trong nháy mắt.

Sau đó quái vật kia xoay tròng mắt, nhìn thẳng chỗ tôi núp.


Toàn thân tôi run bần bật sợ hãi quá độ.

Còn chưa kịp trốn, thì cơ thể bé nhỏ 5 tuổi đã bị nữ thi biến dị kéo sang.

Cơ thể va đập vài lần sau đó mất đi ý thức.

Sau khi tỉnh lại, tôi đã được cha đưa ra khỏi thôn Dạ.

Thầy phong thủy Chu trước khi chết, đã nói cha đưa tôi rời đi.

Trước khi ông ấy chết, nói tôi còn đáng sợ hơn cả nữ thi biến dị kia.

Đến tận bây giờ, tôi vẫn không hiểu vì sao.

Sau đó cha mới nói cho tôi biết, nữ thi biến dị kia tiếp xúc với cơ thể tôi, thì cả người nó biến thành một vũng máu, hôi thối không chịu nổi.

Kể từ lần này, tôi chưa từng quay lại thôn Dạ.

Có lẽ là nội tâm tôi vẫn còn sợ hãi.

Tôi vẫn hay nghĩ, tại sao nữ thi đó lại không giết được tôi, ngược lại bị tôi giết chết…

Tại sao thầy phong thủy Chu lại sợ tôi.

Tóm lại đời này, tôi ù ù cạc cạc không hiểu ra sao gặp rất nhiều chuyện quái dị ly kỳ, may mắn tôi không ngu ngốc, hết lần này đến lần khác thoát được.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi đã viết kinh nghiệm của mình vào “Hồ Sơ Bí Ẩn Dạ Bất Ngữ” để ghi chép cuộc đời tôi.

Là thật hay giả, thì tự mọi người hãy phán xét đi!

Lần đầu tiên sau khi gặp được chuyện ma quái, tôi rời khỏi quê hương.

Dường như không quay về, chớp mắt, tôi đã tốt nghiệp tiểu học, lên cấp hai.

Bố tôi vì tương lai của tôi, đã đưa tới một trường cấp hai quý tộc nổi danh.

Tiện thể nói thêm, lúc đó bố tôi đã thoát khỏi cảnh nghèo khó nhiều năm trước, đã thành lập một xí nghiệp địa phương rất có tiếng, bất động sản nhà tôi có rất nhiều.

Cũng vì có tiền, nên bỏ mẹ tôi, cưới một người phụ nữ nhỏ hơn ông ấy 10 tuổi, một người phụ nữ xinh đẹp.


Bây giờ nghĩ lại, tính cách của tôi trở nên trầm tĩnh bướng bỉnh, chính vì chịu sự đả kích như vậy.

Nói thật, lúc đó tôi thật sự kiêu ngạo hơn bố tôi rất nhiều, cảm thấy ông ấy là nhà giàu mới nổi tầm thường.

So với những nhà giàu mới nổi khác, chẳng qua là trong đầu nhiều chữ hơn chút đi.

Cho nên khi nghe bố tôi nghiêm túc nói về trường cấp 2 quý tộc, thì nhất định phải ở cái trường khủng bố ấy một thời gian, tôi chẳng nghĩ ngợi gì đã vui vẻ đồng ý luôn.

Ông ấy ngẩn ra, không vui, nghĩ tôi vui vẻ đồng ý như vậy là muốn rời khỏi ông ấy.

Cứ như vậy, tôi bước vào một thế giới khác, thế giới toàn những kẻ có tiền, cũng là thế giới mà tôi khinh thường nhất, có thể nói, đó là một địa ngục tràn ngập những kẻ côn đồ bại hoại, người có tiền thì có thể ngang ngược muốn làm gì thì làm.

Ở cái thế giới không thích hợp với tôi, tôi thấy ai cũng chẳng dễ gần, đều là người có tính cách làm cho người khác căm ghét.

Bởi vì tôi không quan tâm những cuộc cạnh tranh ganh đua của họ, thì luôn xa cách với bọn họ, không muốn chung nhóm.

Cũng chính vì sống đơn giản quen rồi, phá vỡ quy tắc xa hoa, những người kia tự cho mình là cao quý, thì tùy ý đùa giỡn thể hiện tính cách lưu mạnh quái gỡ trêu đùa tôi.

Cứ như vậy, bao nhiêu oán giận trút xuống.

Tóm lại, tôi thường bị bắt nạt rất thê thảm, mãi cho đến khi có lần bố tôi cử tài xế đến đón tôi về nhà.

Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, tôi từ từ đi vào xe hơi cao cấp, mọi người trong lớp kinh ngạc trợn to mắt.

Tôi cười.

Lần này tôi cảm nhận được sức mạnh của đồng tiền.

Sau đó, sự oán giận của những tên oắt con đó chuyển thành sự nịnh nọt, lời khen không ngừng.


Cứ thế tôi bình an vô sự học đến lớp 9, mặc dù ai cũng bày vẻ mặt ôn hòa với tôi, nhưng tôi chỉ thích một mình, cũng không kết giao với những người luôn khen ngợi tôi khắp nơi như thế, chẳng đáng.

Nhưng mà, cuộc sống như vậy lại bình yên quá.

Mãi cho đến một ngày, bạn cùng lớp Trương Văn gọi tôi: “Này, Tiểu Dạ, tối nay muốn kích thích một chút không?”

“Mấy người lại muốn làm gì?” Nghe Trương Văn vua quái gỡ này, tôi luôn cảm thấy lời cậu ta mưu ma chước quỷ.

Cậu ta thần bí nói: “Đĩa Tiên, cậu nghe nói đến chưa?”

*Đĩa Tiên là tiên sống trong đĩa, nhưng không phải lúc nào cũng ở trong đĩa vậy nên muốn gọi được đĩa tiên người gọi cần phải dùng ý niệm và khi đĩa tiên xuất hiện thì chiếc đĩa sẽ động đậy và trả lời câu hỏi của người gọi.

Có thể sẽ linh nghiệm hoặc không.

Điều này hoàn toàn phụ thuộc vào tính cách của đĩa tiên.

Vì vậy tâm thành tất linh còn nếu người gọi có ý đồ bất chính thì có thể sẽ mời quỷ thay vì tiên.

Nên tuyệt đối không được nói bậy.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận