Hồ Sơ Vụ Án Bí Ẩn


“Tiểu Dạ, tôi tra ra rồi!” Lại là một buổi chiều nóng rực khiến người khác bực bội, Tuyết Doanh chạy vào như một cơn gió.

Cô ấy nhìn thấy tôi nằm bò trên bàn học ngủ ngon lành như không có chuyện gì xảy ra, kéo tóc của tôi như một lẽ tất nhiên, vừa nói thầm một bên tai tôi, cho đến khi tôi bị làm ồn cho tỉnh giấc phải ngẩng đầu lên tức giận nhìn cô ấy.

“Tiểu Dạ, tôi đã tra ra Lý Bình, người duy nhất không có hồ sơ tốt nghiệp trong 20 năm gần đây!” Cô ấy nở một nụ cười đáng yêu với tôi, hàng lông mi dài dài chỉ cách trước tầm mắt của tôi 5cm, dường như tôi có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp mang theo một mùi hương hoa lan thoang thoảng.

Tôi uể oải lấy tay phải chống đầu: “Nói thử xem.”

“Cách đây 13 năm, học lớp 12-3 có một cô gái tên Lý Bình.

Tôi cũng trộm tất cả ghi chép về cô ấy về đây rồi.” Tuyết Doanh hưng phấn tranh công với tôi.

Đột nhiên tôi cảm thấy có hơi chóng mặt, cô gái nhỏ Tuyết Doanh này, không ngờ ẩn dưới lớp mặt nạ yên tĩnh xinh đẹp thường ngày của cô ấy, lại là vẻ cuồng dại như vậy.


Hầy, hay là tôi vô tình dạy hư cô ấy rồi?

“13 năm trước, vậy là niên khóa nào mới đúng?” Tôi nhỏ giọng hỏi Tuyết Doanh: “Bây giờ lớp chúng ta là khóa mấy?”

“Cậu ngủ đến ngơ người rồi hả?” Tuyết Doanh vươn bàn tay phải nhỏ nhắn mảnh mai nhéo mặt tôi: “Mỗi lần khi Vạn Diêm Vương nổi giận, toàn nói kiểu, chỉ hận sắt không thể thành thép, nói chúng ta đừng làm mất mặt khóa 75.”

Tôi bực mình nắm lấy tay cô ấy, gật đầu nói: “75 trừ đi 13, vậy chuyện trong truyền thuyết kia chắc là niên khóa 62.

Vậy có nghĩa là Lý Bình kia chính là học sinh lớp 12-3 niên khóa 62! Hừm niên khóa 62…”

Niên khóa 62…

Tấm phù hiệu học sinh đó!! Tôi đột nhiên xoay người lấy quyển sách qua, xốc tất cả đồ ở trong đó ra trên bàn: “Cậu nhìn tấm phù hiệu học sinh này đi.”

Tôi lấy phù hiệu mà tối hôm trước đã tìm được trong túi màu xanh dương trên cây long não, đưa cho Tuyết Doanh, giọng nói kích động run rẩy: “Trường trung học số 1 hương Tuyết Tuyền, khóa 62 lớp 12-3, người này cùng lớp với Lý Bình bị cưỡng gian, là một nam sinh tên Chu Kiếm.

Nhưng mà lạ thật, tại sao nó lại ở trong chỗ đồng phục rách nát?”

Tuyết Doanh khiếp sợ nhìn tôi, đột nhiên “A” một tiếng đứng dậy: “Cậu nói là đống đồng phục kia có phải là của Lý Bình hay không? Khi cô ấy bị con trai hiệu trưởng cưỡng gian, bị người tên Chu Kiếm gặp được, sau đó anh ta diệt khẩu người tên Chu Kiếm này.

Nhưng vì lý do nào đó, mà anh ta không thể đưa ra khỏi trường học, nên đem quần áo của Chu Kiếm và Lý Bình để chung một chỗ rồi ném lên cây long não kia?”

“Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới có thể khiến con trai hiệu trưởng làm vậy?” Tôi nghĩ đến khả năng này, cuối cùng thấy không đúng nên hỏi ngược lại.

“Sao người ta biết được.” Tuyết Doanh bất mãn bĩu môi.


“Vậy thì đi điều tra xem! Đi tra xem có ghi chép về việc Chu Kiếm tốt nghiệp hay không, sau khi tra được, cậu suy đoán rồi sẽ biết được.” Tôi lấy tài liệu mà cô ấy trộm từ phòng tư liệu đưa qua, sau đó nói thêm: “Trả lại những thứ này đi, đừng để người khác phát hiện.”

Thật sự là một chuyện giải quyết thì lại có chuyện khác kéo đến, mặc dù manh mối xuất hiện không ngừng, nhưng lại càng làm cho tôi nhiều nghi vấn hơn nữa.

Tôi ngẩng đầu, hỏi Tuyết Doanh đang chuẩn bị rời đi: “Này, cậu hiểu rõ cái truyền thuyết này bao nhiêu phần trăm?”

Tuyết Doanh quay đầu, thầm suy nghĩ trong một chốc, đáp lại: “Chắc chắn không biết nhiều hơn cậu đâu.”

“Vậy cậu có thấy trong truyền thuyết này có rất nhiều điểm mâu thuẫn với nhau không?”

“Không biết, tôi thấy cũng rất hợp lý mà.”

“Vậy sao? Vậy thì kỳ quái thật.” Tôi uể oải đứng dậy vươn vai, nhưng đầu óc lại nhạy bén hơn khi nhớ lại tất cả mọi chuyện lại một lần nữa.

Không đúng, nhất định cái truyền thuyết kia của trường học đã bị bóp méo chỗ nào đó rồi...


Không có chút manh mối nào cả.

Tất cả những chuyện xảy ra gần đây đều khiến cho tôi thấy nghi hoặc.

Để liên kết tất cả các manh mối lộn xộn lại với nhau, tôi dần dần đưa ra tất cả những chuyện kỳ lạ theo thứ tự trước sau ra giấy trong thời gian cả tiết học buổi chiều.

Đầu tiên là 9 ngày trước, tôi, Tuyết Doanh, Trương Văn, Áp Tử và Cẩu Hùng cùng nhau chơi trò Đĩa Tiên.

Buổi tối ngày hôm sau thì Áp Tử bị một nhóm học sinh lớp 7 đi tới khu rừng long não gần đình cổ để đào thi thể trẻ sơ sinh đó, sau đó thì mất tích

Vào 5 ngày trước, tôi nói bóng nói gió với thủ lĩnh của đám học sinh lớp 7 là lữ Doanh, để cậu ta kể lại những chuyện kỳ lạ xảy ra ở đêm hôm đó với tôi.

Sau đó tôi nghi ngờ Áp Tử có anh em sinh đôi, nhưng bị Tuyết Doanh phủ định, cô ấy nhất quyết rằng Áp Tử bị ma nhập vào người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận