Hồ Sơ Vụ Án Bí Ẩn


Con người là loài sinh vật rất kỳ quái, càng là thứ không biết càng muốn tìm được lời giải thích hợp lý.

Tôi cũng giống như vậy.

Gần đây tôi luôn nghĩ lý do hợp lý cho việc của Áp Tử, nghĩ đến đau cả đầu.

“Cậu biết Áp Tử có anh em sinh đôi nào không?” Trong giờ giải lao, tôi quay lại hỏi Tuyết Doanh một câu không đầu không đuôi.

“Không có.” Tuyết Doanh trả lời quả quyết sau vài giây do dự.

“Vì sao cậu lại khẳng định như thế?” Tôi vẫn chưa từ bỏ ý định.

Tuyết Doanh cười: "Tôi và Áp Tử đều là con nhà thế gia, đã quen biết từ nhỏ.

Cậu ta là con một.” Cô ấy dừng một lát, thận trọng nhìn tôi một cái rồi nói tiếp: "Nhưng hai người chúng tôi cũng chỉ cùng xuất thân thế gia thôi, không có quan hệ nào khác!”

Tôi thất vọng ồ một tiếng.

"Cậu hỏi chuyện này làm gì?" Tuyết Doanh tò mò hỏi.


Tôi cười khổ, thuật lại những gì Lữ Doanh nói với tôi cho cô ấy nghe.

"À, cho nên đó là lý do cậu thắc mắc Áp Tử có anh em sinh đôi hay không..." Tuyết Doanh bừng tỉnh, cười khúc khích không ngừng.

"Có gì đáng cười hả? Lẽ nào cậu không có nghi ngờ?" Tôi tức giận nhíu mày.

Tuyết Doanh lắc đầu vẻ đáng yêu, nhìn tôi, nhỏ giọng nói: "Thật sự rất đáng ngờ.

Tôi có thể làm chứng, Áp Tử tuyệt đối không thông minh như vậy.

Nhưng sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, cậu biết cảm giác đầu tiên của tôi là gì không?”

"Làm sao tôi biết được?"

"Hì hì." Tuyết Doanh lại cười, nhưng không tiếp tục chủ đề vừa nãy mà nói: "Nghe nói cạnh trường mới mở một quán cà phê, người ta muốn đi lắm mà chẳng ai mời.”

Ám chỉ rõ ràng như vậy đến kẻ ngốc cũng biết là cô ấy mượn cơ hội bắt chẹt.

Tôi thở dài, oán hận nói: "Được! Tôi mời cậu.

Bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết chưa?"

“Không được, chẳng có thành ý gì cả."

Tôi tức sắp bốc khói nhưng vẫn không dám tỏ thái độ.

Không còn cách nào khác đành phải đứng dậy, bày ra vẻ nho nhã lễ độ, hành lễ với cô ấy: “Không biết hôm nay Dạ Bất Ngữ tôi đây, có hân hạnh được mời quý cô Tuyết Doanh ngây thơ đáng yêu, xinh đẹp động lòng người chiều nay đi uống cà phê không?”

Tuyết Doanh thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi hận không thể cắn cô ấy thì cười run cả người, ung dung nói: “Mặc dù miêu tả còn kém xa so với vẻ đẹp của tôi, nhưng mà… Nể tình sự chân thành của cậu, tôi sẽ miễn cưỡng chấp nhận lời mời! He he."

"Cậu hài lòng chưa? Nói được rồi chứ?" Tôi nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn hoạt bát của cô ấy.

Nếu có bất kỳ yêu cầu nào phát ra từ cái miệng đó nữa, tôi nhất định sẽ không nhịn được phải vùi liễu dập hoa!

"Kỳ thực rất đơn giản, cậu có từng nghĩ qua chưa, có lẽ là… " Tuyết Doanh dùng hai tay chống cằm, nhìn tôi vẻ thùy mị, nói từng chữ một: "Có lẽ là… Ma nhập!"


"Ma nhập?" Tôi chỉ thấy cả người cứng đờ, nhất thời không thể động đậy.

Không phải vì sợ hãi, mà là vì cái từ vừa lạ vừa hài hước này.

Có nhầm hay không! Tôi còn đang mong cô ấy có manh mối có ích nào đó.

Ôi, đặt niềm tin vào người con gái này đúng là sai lầm.

"Tôi biết cậu không tin." Tuyết Doanh rõ ràng đã nhìn ra sự thất vọng của tôi, cô ấy nói tiếp: "Nhưng Tiểu Dạ, cậu có lời giải thích nào hợp lí hơn không? Kể từ khi chúng ta mời Đĩa Tiên, những chuyện kỳ lạ bắt đầu xuất hiện hết lần này đến lần khác.

Có những chuyện tôi nghĩ không thể dựa vào lẽ thường để giải thích đâu.”

“Nhưng lời giải thích của cậu vô lý quá.”

“Vô lý?” Tuyết Doanh tức giận nói: “Lý trí chỉ là cái cớ để đám con trai tự cho là đúng như các cậu dùng để từ chối tiếp nhận những việc này thôi.

Người thiếu vô lý ở đây là cậu đó!”

"À! Tôi vô lý á? Cậu thật ra cũng có hiểu gì đâu!" Tôi quát lớn như thể cả hai đang cãi nhau: "Hừ, cậu đúng là chẳng được gì ngoài cái mặt.

Tôi còn suýt cho rằng cậu dễ thương đấy!”

Lời vừa ra khỏi miệng, tôi đã cảm thấy hối hận.


"Dạ Bất Ngữ! Cậu, cậu..." Vành mắt Tuyết Doanh đỏ hoe, cô ấy kinh ngạc nhìn tôi, đột nhiên che mặt rồi xoay người chạy ra khỏi phòng học.

Tôi sững sờ đứng im tại chỗ, cúi đầu tránh né ánh mắt kinh ngạc bắn tới từ xung quanh.

Haiz, có lẽ người vô lý thật sự là tôi.

Tôi uể oải bước ra khỏi lớp và đi lên sân thượng.

"Cho cậu." Tôi lấy ra một mẩu giấy đưa cho Tuyết Doanh đang quay lưng khóc nức nở: "Tôi xin lỗi.

Đây là lần đầu tiên tôi xin lỗi một người.

Ngoài ba chữ này ra, tôi cũng không biết phải làm gì để xin lỗi nữa…”

"Tôi không trách cậu, không phải lỗi của cậu." Tuyết Doanh bình tĩnh quay lại, cất trong giọng khản đặc: "Tôi biết mọi người đều mặc định như vậy, đều cho là tôi chỉ có mặt chứ không có não.

Nhưng tôi, nhưng tôi..." Cả người cô ấy run rẩy nhào vào lòng tôi, khóc lớn.

"Đồ ngốc." Tôi không nhịn được phun ra câu chửi thề tương đối nhã nhặn, cũng không biết là đang tự mắng mình hay mắng cô ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận