Editor: Heidi Tran
Chương 8: Chết đuối (8) - Sảy thai
"Haiz, vấn đề này nói rất dài dòng, không nghĩ tới đã qua ba năm rồi." Cung Trường Thọ đốt điếu thuốc trong tay, làn khói phiêu đãng trên không trung, chậm rãi nói. "Lúc ấy, lão Chu là chủ nhiệm xưởng của nơi này, trong tay có không ít tiền, cho nên ông ta bao nuôi một nữ sinh viên của đại học truyền thông gì đó, dáng dấp của cô gái kia là dạng lão Chu rất thích."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó thế nào hả, đừng có gấp nha, nghe tôi nói." Cung Trường Thọ nói. "Chuyện này ngay từ lúc đầu lão Chu giấu giếm rất tốt, ai cũng không biết ông ấy nuôi tiểu tam ở bên ngoài, ông ấy chơi hơn nửa năm, tôi đoán chắc là ông ấy chơi chán rồi, muốn vứt bỏ cô gái này. Thế nhưng ai biết cô gái đó không vui, đột nhiên chạy đến nhà lão Chu nháo, sau đó cô ấy nói với lão Chu là mình mang thai, nghe nói còn đưa kết quả kiểm tra ở bệnh viện cho lão Chu xem."
"Lúc ấy vợ của lão Chu liền không vui, trong cơn tức giận trở về nhà mẹ đẻ, bất quá bà vợ cũng là người thông minh, biết rõ mình không quản được chồng, cũng lười quản, dứt khoát để lão Chu tự đi giải quyết, chuyện này cũng không nháo đến ly hôn. Sau đó, lão Chu cũng biết mình không thể dây dưa tiếp với cô gái đó được, liền cho cô ta mấy vạn rồi đuổi đi, tôi nhớ lúc ấy trong tay lão Chu thực sự đã hết tiền, hút điếu thuốc cũng phải tới tìm tôi."
"Cô gái kia rời đi, thật ra cũng không phải là người không nói lý lẽ, sau khi cầm tiền liền rời đi, không đến tìm lão Chu nữa. Lúc đầu, lão Chu xử lý chuyện này cũng rất tốt, khi đó tôi còn không biết xảy ra loại chuyện này đâu. Thẳng đến về sau, cô gái kia chết rồi, cảnh sát đến xưởng tìm lão Chu, lúc ấy mọi người mới biết chuyện này."
"Chết rồi? Chết như thế nào?" Quách Diễn hỏi.
Cung Trường Thọ lắc đầu. "Tôi nào biết được, bất quá ngược lại tôi nghe người ta nói, sau khi cô ta cầm tiền liền đi phá thai, vứt đứa trẻ đi, ở bệnh viện mấy ngày liền rồi về nhà. Sau khi về nhà đã tự sát trong bồn tắm nhà mình, qua vài ngày sau mới phát hiện thi thể, thi thể đã thối rửa rồi."
Quách Diễn nhíu mày: "Anh nói đều là thật?"
Cung Trường Thọ cười hai tiếng. "Thật hay giả tôi đâu biết, dù sao chỉ nghe người khác nói, bọn họ đều nói như vậy, chắn chắn là có căn cứ rồi."
"Vậy sau đó thì sao?"
Cung Trường Thọ nói: "Về sau cũng không có gì, cô gái chết một tháng sau, lão Chu liền chết, nghe nói lúc đi đón vợ ông ta trở về, lái xe đến Bắc cảng lao xuống sông, sau đó chết đuối."
Nghe đến đó, Quách Diễn tâm lý nắm chắc.
Về sau, Cung Trường Thọ nói những chuyện khác của lão Chu, bất quá đều không có gì giá trị tham khảo nào.
Rút hai điếu thuốc ra, ba người Quách Diễn rời khỏi nhà máy ươm tơ.
Trên xe, Quách Diễn nói: "Xem ra vấn đề này đã rõ ràng rồi."
Lục Thính Nam nghĩ nghĩ nói: "Cậu nói tiểu tam được Chu Đức Khang bao nuôi?"
Quách Diễn nói: "Ừm, vừa rồi Cung Trường Thọ nói tiểu tam kia phá thai xong thì về nhà liền tự sát, cậu cảm thấy điều này có thể sao?"
"Không có khả năng này, nếu muốn tự sát, cũng không cần phải chờ sau khi phá thai." Lục Thính Nam nói.
Quách Diễn nói: "Đúng thế. Mà cậu còn nhớ hôm qua Phó Uyển Tình đã nói gì với chúng ta không."
Lục Thính Nam gật đầu. "Nhớ, em ấy nói Chu Thanh Nhã cũng phá thai."
Quách Diễn nói: "Tình huống bây giờ rất rõ ràng, Chu Thanh Nhã phá thai, sau đó chết đuối, tiểu tam của Chu Đức Khang phá thai, sau đó cũng chết trong bồn tắm. Điểm giống của hai người kia rất rõ ràng, chỉ là không biết tiểu tam này có phải bị con ma giết chết hay không."
"Như vậy Chu Đức Khang thì sao? Ông ấy chết đuối là chuyện gì xảy ra?" Lục Thính Nam hỏi.
"Cái này tôi còn chưa nghĩ rõ ràng, nhưng khẳng định cùng con ma này thoát không khỏi liên quan." Quách Diễn nói rồi nhìn Lý Thiên Hải ngồi ở phía sau qua kính chiếu hậu hỏi. "Lý Thiên Hải, tôi hỏi anh, đồng học Dư Phỉ của anh có phá thai không?"
Lý Thiên Hải nghe được vấn đề này giật mình, chợt lắc đầu nói: "Không có! Cái này khẳng định không có, tôi có thể cam đoan, tôi học chung bốn năm với cô ấy, nếu như cô ấy phá thai, tôi khẳng định sẽ biết."
Lục Thính Nam nói: "Thế nhưng, vạn nhất sau khi các anh tốt nghiệp cô ấy pha thai thì sao?"
"Cái này..." Lý Thiên Hải lập tức trả lời không được, dù sao sau khi bọn họ tốt nghiệp đã rất lâu không gặp, ở khoảng thời gian này phá thai cũng rất có thể.
Quách Diễn nói: "Dựa theo tình huống hiện tại, con ma này có khả năng chuyên chọn những cô gái phá thai để động thủ. Cho nên anh vẫn nên gọi điện hỏi những bạn học trước kia một chút, vạn nhất cô ấy có phá thai mà anh không biết thì sao, chuyện này làm rõ ràng, chúng ta cũng thuận tiện giải quyết con ma kia."
Lý Thiên Hải bất đắc dĩ. "Được rồi, vậy tôi gọi điện hỏi một chút."
Hắn lấy điện thoại ra, bấm số người bạn hôm trước đã đến nhà hắn cùng với Dư Phỉ.
Không đầy một lát, điện thoại liền thông.
Lý Thiên Hải mở loa ngoài, ba người trong xe đều có thể nghe được.
"Alo, Thiên Hải? Cậu tìm tôi?"
"Lão Ngô, có một chuyện tôi muốn hỏi cậu một chút."
"Chuyện gì?" Bạn học được gọi là lão Ngô hỏi.
Lý Thiên Hải nhìn Lục Thính Nam, nuốt ngụm nước bọt, hỏi: "Uhm, chính là Dư Phỉ, trước kia... Cô ấy có phá thai không?"
Lúc này điện thoại bên kia không có động tĩnh, tựa hồ đang trầm mặc.
"Lão Ngô?" Lý Thiên Hải kêu lên.
"Haiz." Hồi lâu, bên kia lão Ngô thở dài, nói: "Cậu vẫn biết a."
Lý Thiên Hải ánh mắt run rẩy. "Cậu, cậu có ý gì? Dư Phỉ, Dư Phỉ cô ấy thật sự phá thai sao?"
Lão Ngô: "Ừm."
"Cái này, là chuyện khi nào?"
"Đại học năm bốn lúc vừa khai giảng, cô ấy đi bệnh viện phá thai." Lão Ngô nói.
"Đại học năm bốn? Sao tôi không biết!" Lý Thiên Hải trừng mắt hỏi.
Lão Ngô nói: "Bởi vì Dư Phỉ không cho tôi nói với cậu!"
Lý Thiên Hải không hiểu. "Vì sao không nói cho tôi, cậu là bạn của cô ấy, chẳng lẽ tôi không phải! Dựa vào cái gì cô ấy chỉ nói cho cậu mà không nói cho tôi biết?"
Lão Ngô nói: "Chính vì là bạn, cho nên Dư Phỉ mới không cho tôi nói với cậu."
Lý Thiên Hải không hiểu, hỏi: "Cậu con mẹ nó có ý gì? Cậu nói lời này là có ý gì?"
Lão Ngô thở dài thật sâu nói: "Bởi vì đứa bé kia là của cậu!"
Lý Thiên Hải sửng sốt tại chỗ.
Quách Diễn và Lục Thính Nam cũng kinh ngạc, còn có chuyện này?
Bởi vì đứa bé kia là của cậu? Lý Thiên Hải trong lòng loạn như ma, bờ môi run rẩy nói: "Lão, lão Ngô, cậu, cậu nói cho rõ ràng, có ý gì? Cái gì gọi là đứa bé kia là của tôi? Tôi ngủ với Dư Phỉ lúc nào!"
Lão Ngô nói: "Năm thứ ba đại học lúc vừa kết thúc ấy, vụ bao rạp chiếu phim cậu quên rồi à?"
"Tôi chưa a, thế nhưng đêm hôm đó tôi một mình ngủ mà!"
Lão Ngô cả giận nói: "Cái rắm! Khi đó cậu uống say đến chết cũng không nhớ rõ, liền dẫn Dư Phỉ đến phòng của cậu, sau đó hai người các cậu xảy ra chuyện gì cậu không biết sao!"
Lý Thiên Hải cũng cả giận nói: "Tôi con mẹ nó nếu biết còn cần hỏi cậu sao! Tôi nhớ được buổi sáng hôm đó rõ ràng tôi chỉ có một mình!"
"Đó là bởi vì đêm hôm đó Dư Phỉ đã đi rồi, lúc ấy tôi đi tìm các cậu liền nhìn thấy Dư Phỉ từ trong phòng cậu đi ra. Ngày thứ hai cậu cái gì cũng không nhớ rõ, Dư Phỉ cảnh cáo tôi không cho tôi nói chuyện này cho cậu biết, lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều, ai biết sau đó Dư Phỉ nói với tôi, cô ấy mang thai!"
Lão Ngô nói chuyện thong thả hơn nhiều, tiếp túc nói: "Sau đó Dư Phỉ đi phá thai, khi đó cô ấy còn nói với tôi, nếu nói chuyện này cho cậu, cô ấy sợ ngay cả làm bạn với cậu cũng không làm được, cho nên cô ấy mới không cho tôi nói với cậu! Cậu hiểu chưa!"
Lý Thiên Hải cầm điện thoại, tựa như mất hồn.
Ở bên cạnh Quách Diễn và Lục Thính Nam nghe đến mấy câu này, trong lòng bất đắc dĩ.
Vấn đề này mặc dù có chút máu chó, nhưng ít ra có thể xác định con ma này vì sao lại muốn giết Lý Thiên Hải.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...