Hồ Sơ Linh Dị

"Cậu, sao cậu lại ở chỗ này!"

Cả người Diêu Thịnh đều nổi da gà.

Cô gái ngồi trên ghế salon mỉm cười, một đôi mắt sáng cong thành nguyệt nha, vẻ mặt câu người khiến Diêu Thịnh không tự chủ lui lại hai bước.

Cậu theo bản năng sờ lên bùa hộ thân trên ngực, chợt nhớ tới cậu đã để bùa hộ thân trên tủ đầu giường!

Cậu quay người muốn rời đi, lại nhìn thấy mẹ bưng một ly nước chanh từ phòng bếp ra, sau đó đặt trên bàn trà, nói với Phó Oánh Oánh đang ngồi trên ghế salon: "Đồng học, cháu tên gì? Học cùng lớp với Tiểu Thịnh à?"

Diêu Thịnh thấy cảnh này, muốn điên rồi.

Không phải nói người khác không nhìn thấy sao! Chỉ có mình nhìn thấy, vì sao, vì sao hiện tại mẹ mình cũng nhìn thấy cô ta?

"Mẹ, mẹ..." Diêu Thịnh hốt hoảng gọi một tiếng.

Mẹ nghiêng đầu lại, cười nói: "Tiểu tử con thế nào?"

Diêu Thịnh chỉ Phó Oánh Oánh đang ngồi trên ghế salon hỏi: "Mẹ, mẹ, mẹ nhìn thấy cô ta?"

Mẹ cậu có chút không hiểu nói: "Tiểu tử này, nói mê sảng gì vậy. Bây giờ con ăn mặc kiểu gì vậy, đi về phòng thay đồ rồi đi ra."

Diêu Thịnh bối rối vội vàng chạy về phòng, cũng mặc kệ bùa hộ thân, cầm điện thoại lên bấm gọi cho Quách Diễn.

Không đầy một lát đã kết nối.


"Alo alo, các anh, các anh mau tới... Mau tới nhanh đi!"

"Alo? Tình huống như thế nào? Cậu là ai?" Quách Diễn nghi hoặc hỏi.

"Em, em là Diêu Thịnh! Cô ta cô ta lại xuất hiện rồi! Lần này thật sự xuất hiện, không chỉ em có thể nhìn thấy... Hiện tại, hiện tại mẹ em cũng nhìn thấy cô ta! Van cầu các anh, nhanh tới đây có được không..."

"Được, bùa hộ thân còn trên người cậu không?"

Diêu Thịnh cầm lấy bùa hộ thân trên tủ đầu giường. "Vẫn còn, trên tay em!"

"Nhớ kỹ đeo vào, chúng tôi lập tức tới ngay." Quách Diễn nói xong, cúp điện thoại.

Diêu Thịnh sợ hãi không dám đi ra, cậu nghĩ mãi mà không rõ, vì sao mẹ mình cũng có thể nhìn thấy?

Lúc này, ở phòng khách truyền đến giọng nói của ba cậu Diêu Thiên Thành. "Tiểu Thịnh, thay quần áo nhanh lên, đừng để bạn chờ!"

Diêu Thịnh hoảng sợ nhìn chằm chằm vào cửa phòng đang đóng chặt, ba cũng nhìn thấy?

Làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ? Mình nên làm gì đây?

Cậu nhìn chằm chằm bùa hộ thân trong tay, nuốt ngụm nước bọt. "Bùa hộ thân! Đúng đúng đúng, bùa hộ thân, có lẽ đeo lên cái này sẽ không nhìn thấy nữa!"

Cậu vội vã đeo bùa hộ thân lên cổ, lúc này, mẹ cậu lại lên tiếng thúc giục lần nữa.

Diêu Thịnh biết mình không thể luôn đợi ở trong phòng, nếu không chắc chắn sẽ khiến ba mẹ hoài nghi, nhưng hiện tại cậu thật sự không dám đi ra ngoài, nếu đi ra ngoài, thật sự xảy ra chuyện thì nên làm gì đây?

Cậu trốn trong góc phòng, nghe tiếng thúc giục ở bên ngoài, chờ hai người Quách Diễn đến.

Không lâu sau, ba cậu Diêu Thiên Thành trực tiếp đẩy cửa ra, nói: "Tiểu tử con làm gì đấy, bạn con ở bên ngoài chờ con đó, con không đi ra mà trốn ở trong phòng làm gì, còn không mau ra nhanh đi."

Diêu Thịnh không biết nên giải thích với ba cậu thế nào, nếu như nói thẳng đối phương là ma, chắc chắn ba cậu có đánh chết cũng không tin.

Ngay tại lúc cậu bối rối không biết nên làm sao bây giờ, thì cậu nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Đến rồi!" Diêu Thịnh tựa như bắt được cỏ cứu mạng, vội vàng chạy ra phòng mình, đi ra mở cửa, thấy hai người Quách Diễn đứng ở ngoài cửa.

Quách Diễn vội vàng hỏi: "Người đâu?"

Diêu Thịnh quay người chỉ vào ghế salon nói: "Ngay trên ghế salon, các anh thấy không?"

Quách Diễn nhìn về ghế salon, phát hiện trên ghế salon chỉ có một nguời phụ nữ, cũng không thấy nữ sinh mặc đồng phục nào, lắc đầu nói: "Không nhìn thấy."


"Không, không nhìn thấy! Sao có thể, cô ta ngồi ngay trên ghế salon đó! Ba em còn có cả mẹ em đều nhìn thấy, các anh sao có thể không nhìn thấy được!" Diêu Thịnh hốt hoảng la lên.

Quách Diễn nói ra: "Cậu đừng gấp."

Trên ghế salon bà mẹ nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của con trai thì rất nghi hoặc, không rõ chuyện gì xảy ra. Còn ba cậu Diêu Thiên Thành, thì nhíu mày nhìn chằm chằm hai người Quách Diễn ở ngoài cửa.

"Không nóng nảy sao được, em đeo bùa hộ thân cũng thấy được, các anh sao có thể không nhìn thấy chứ." Diêu Thịnh không biết làm sao.

Lúc này Diêu Thiên Thành đi tới cửa, kéo con trai qua một bên, nhìn chằm chằm hai người ở ngoài cửa, hỏi: "Các anh là ai? Tới nhà của tôi làm gì?"

Quách Diễn không nóng nảy, nói: "Chúng tôi là thầy mới tới của Phượng Cao, chuyên phụ trách an toàn cho học sinh trong trường, vừa rồi Diêu Thịnh gọi điện thoại cho tôi nói em ấy gặp phải phiền toái, cho nên chúng tôi liền đến nhìn xem."

"Các anh là thầy trong trường?" Diêu Thiên Thành hoài nghi, cũng không tin tưởng lời nói của Quách Diễn, quay đầu lại hỏi con trai. "Vừa rồi con gọi điện thoại cho bọn họ?"

"Dạ, đúng vậy, bọn họ, bọn họ là thầy giáo mới tới." Diêu Thịnh sững sờ gật đầu.

Diêu Thiên Thành nhìn hai người Quách Diễn, sắc mặt vẫn như cũ không tin, nói: "Nếu hai vị là thầy giáo, vậy hiện tại các anh cũng nhìn thấy rồi, trong nhà tôi không có gì phiền phức cả, con trai tôi rất tốt, cho nên tôi không giữ các anh lại, về sớm nghỉ ngơi một chút đi, tạm biệt."

Diêu Thịnh thấy cảnh này, lập tức ngăn lại nói: "Đừng đừng đừng, ba, bọn họ thật vất vả mới đến một chuyến, cứ để bọn họ vào uống..."

Nhưng nói được một nửa, bỗng nhiên cậu dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ghế salon, sững sờ nói: "Không thấy, cô ta, không thấy cô ta đâu!"

Quách Diễn hỏi: "Không thấy nữ sinh kia sao?"

Diêu Thịnh gật đầu: "Đúng, không thấy!"

Diêu Thiên Thành nhíu mày nói: "Tiểu tử con bị cái gì vậy, cô gái đó vừa mới đi ra cửa rồi, con không thấy sao!"

"Ra, ra cửa?" Diêu Thịnh sững sờ nhìn ba mình chằm chằm, khó có thể tin được.

Quách Diễn nghi hoặc nhìn người một nhà ở trước mắt, trong lòng rất nghi hoặc, vì sao nhà bọn họ đều có thể nhìn thấy nữ sinh kia, hết lần này tới lần khác bọn họ lại không nhìn thấy.


Lúc này, Lục Thính Nam ghé vào lỗ tai hắn nói vài câu, Quách Diễn kinh ngạc nói: "Cậu xác định?"

Lục Thính Nam nói: "Nếu như tôi đoán không sai, chắc chắn là dạng này."

Quách Diễn gật đầu, nói với Diêu Thịnh: "Diêu Thịnh đồng học, nếu hiện tại cậu đã không sao, vậy chúng tôi đi về trước."

"Này, các anh đừng đi! Vạn nhất, vạn nhất cô ta lại đến thì làm sao bây giờ?"

Quách Diễn nói: "Chỉ cần cậu không tháo bùa hộ thân xuống, cô ta sẽ không đến nữa."

Nói xong, sau khi chào tạm biệt với ba cậu Diêu Thiên Thành, Quách Diễn và Lục Thính Nam quay người xuống lầu rời đi.

Diêu Thiên Thành nhìn hai người kia, cảm giác không hiểu thấu, chợt đóng cửa lại.

Quách Diễn xuống lầu, lấy di động nhắn tin cho Diêu Thịnh, nội dung là: "Đừng lo lắng, chúng tôi đã tìm được vấn đề rồi, chờ đến ngày mai là có thể giúp cậu giải quyết, hôm nay ngủ thật ngon, cái gì cũng đừng nghĩ nữa, nhớ kỹ, bùa hộ thân tuyệt đối không được tháo xuống."

Không lâu sau Diêu Thịnh gửi lại tin. "Biết rồi."

Trở lại trên xe, Quách Diễn hỏi: "Cậu xác định cảm nhận của cậu là chính xác?"

Lục Thính Nam nói: "Dựa theo biểu hiện vừa rồi của bọn họ, chỉ có như thế mới làm cho bọn họ nhìn thấy."

"Vậy được rồi, vậy chờ ở chỗ này một đêm, chờ ngày mai kết thúc chuyện này."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui