Editor: Heidi Tran
Tề Viễn chết rồi.
Đây là tin tức mà Phó Thắng vừa nhận được từ hôm qua.
Tang lễ sẽ được cử hành ở nhà tang lễ, người thân, bạn bè và đồng nghiệp trong trường học đều đến dự.
Phó Thắng và Tề Viễn đều là thầy giáo của trường trung học ở Ngô Đồng, hơn nữa lại là một tổ trưởng, quan hệ rất không tệ, bình thường có thời gian rảnh hai người đều nói chuyện phiếm với nhau.
Hôm trước chuyện Tề Viễn bị bệnh xin phép lãnh đạo cho nghỉ, Phó Thắng cũng biết đến.
Hắn vốn cho rằng Tề Viễn chỉ là áp lực tinh thần quá lớn muốn nghỉ ngơi hai ngày, nhưng không nghĩ tới hắn sẽ nhảy lầu tự sát.
Trong ấn tượng của hắn, Tề Viễn không phải là loại người tuỳ tiện kết thúc sinh mệnh của mình như thế.
Nhưng sự thật chính là như vậy, huống chi người cũng đã chết rồi, phủ nhận cũng vô dụng.
Chín giờ sáng hôm nay, Phó Thắng đi cùng với những đồng nghiệp khác trong trường tới nhà tang lễ.
Bên ngoài linh đường bày rất nhiều vòng hoa, vợ của Tề Viễn là Lý Nam đứng ở cửa ra vào tiếp đãi người thân, bạn bè đến tham gia tang lễ.
Phó Thắng đi đến trước linh đường, ngẩng đầu nhìn lên, thấy được di ảnh của Tề Viễn, đồng nghiệp bên cạnh sau khi bắt tay với Lý Nam, đi đến trước di ảnh của Tề Viễn, hướng hắn lạy ba cái.
Di thể của Tề Viễn đặt ngay phía sau di ảnh, các đồng nghiệp chậm rãi đi đến, lần lượt đến nhìn hắn một lần cuối.
Phó Thắng là người cuối cùng trong đám người đồng nghiệp đi vào linh đường, hắn vừa tiến đến, thì cảm giác được một nguồn khí lạnh lan khắp cả người mình. Hắn không suy nghĩ nhiều, đứng trước di ảnh Tề Viễn cúi đầu, trong miệng nói nhỏ một câu: "Đi an lành."
Sau khi nhìn thấy Tề Viễn an tường nằm đó, Phó Thắng có chút chịu không được, đi ra ngoài cái ao ở bên cạnh linh đường, đốt điếu thuốc.
Sau đó hắn nghe thấy xung quanh có không ít người đang đàm luận về chuyện vì sao Tề Viễn lại muốn tự sát.
Đều là những suy đoán không có ý nghĩa.
Chỉ có một điều làm hắn hiếu kì.
"Nghe nói a, Tề Viễn nhảy lầu vào buổi sáng hôm đó, hình như có đi qua một nơi, phòng xử lý những chuyện linh dị, cũng không biết là đến đó làm gì."
"Tôi nghe nói hình như là liên quan đến bệnh mộng du gần đây của anh ta?"
"Các người nói có thật không?"
Nói những lời này đều là phụ nữ, thích tám nhảm.
Mặc dù Phó Thắng hiếu kỳ, nhưng cũng không để ở trong lòng.
Tầm mười giờ, hắn rời khỏi nhà tang lễ, trên đường trở về hắn suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến trước đó Tề Viễn xin nghỉ phép với lãnh đạo, có nói qua bệnh mộng du gần đây của hắn.
Thế nhưng, nếu như là mộng du, có thể đi bệnh viện, tại sao lại đến phòng xử lý những chuyện linh dị làm gì?
Phó Thắng lắc đầu, nghĩ mãi vẫn không rõ chuyện này, chính bản thân hắn gần một tuần lễ này cũng có một số triệu chứng của mộng du, bất quá cảm giác đều là do thất thần, không giống như là mộng du.
Hắn lười nghĩ, lúc lấy lại tinh thần, thì đã đến cửa trường học.
...
Trường học tan học là năm giờ rưỡi chiều, lúc Phó Thắng tan việc đã sáu giờ rồi, về đến nhà là sáu giờ rưỡi.
Hắn không phải là người Đồng Châu, lại luôn độc thân, cho nên thuê một phòng trọ ở một mình.
Cơm tối tùy tiện ăn một chút, sau đó sẽ chuẩn bị nội dung giảng dạy vào ngày mai, chuẩn bị cho tới khi nào làm xong thì đã chín giờ rưỡi tối.
Sau đó đi rửa mặt, nằm trên giường chơi điện thoại, không sai biệt lắm khoảng mười giờ rưỡi, hắn tắt đèn bắt đầu đi ngủ.
Chỉ là vừa nghĩ tới Tề Viễn nhảy lầu tự sát, trong lòng hắn luôn cảm thấy vắng vẻ. Hai ngày trước người vẫn còn ở đó cùng mình đi ăn cơm trưa, hôm nay người đã không còn rồi, loại chuyện này, có ai chịu được chứ!
Bất quá chịu không được cũng phải đi ngủ, dù sao ngày mai còn phải đi làm.
Ném qua những suy nghĩ lung tung, cơn buồn ngủ dần dần kéo tới.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong phòng mở máy điều hòa, hơi lạnh, hắn theo bản năng kéo chăn đắp lên người, ý thức tựa như chìm sâu xuống nước, cũng không biết trải qua bao lâu, xung quanh không có động tĩnh, tất cả cảm giác đều biến mất không thấy.
Hắn lặng yên ngủ.
...
"Hô!"
Một cơn gió lạnh đột nhiên thổi tới.
"Ừm?" Phó Thắng cảm nhận được trên thân thể mình truyền đến khí lạnh.
Theo bản năng tỉnh lại. Lúc mơ mơ màng màng, hắn cho rằng mình còn nằm trên giường, hắn còn định vươn tay lấy remote điều khiển.
Thế nhưng khi hắn mở to đôi mắt của mình ra, lúc nhìn thấy tình hình trước mắt, lập tức ngây ngẩn cả người.
"Tôi đây là... Ở đâu? Sẽ không... Lại mộng du sao?" Lúc trước hắn từng có hai lần mộng du, nhưng chưa hề nói qua với người khác, lần này hình như cũng là mộng du.
Hắn nghi hoặc nhìn tình hình ở trước mắt, một màu đen kịt, trên bầu trời trăng tròn bị mây đen che khuất nhìn thấy mờ mờ không rõ, ánh đèn đường lộ ra màu sắc ảm đạm.
Giờ phút này hình như là đêm khuya, trên đường không có nhiều xe lui tới, bóng đêm yên tĩnh ngoại trừ tiếng gió, không có tiếng động nào khác.
Gió lạnh phả vào mặt, hắn hoàn toàn tỉnh táo.
Hắn rất muốn quay đầu nhìn một chút để nhìn xem mình đang ở chỗ nào, thế nhưng hắn phát hiện, khi hắn muốn động đậy, cổ của mình giống như bị giam cầm, không cách nào động đậy.
Không chỉ như thế, hắn phát hiện hai chân và hai tay của mình, toàn thân trên dưới, thậm chí là mí mắt của mình đều không có cách nào khống chế, tựa như mình là một con rối bị người khác điều khiển.
"Chuyện gì xảy ra? Vì sao mình không động được?"
Phó Thắng không thể lý giải được tình huống hiện tại của mình. Trước đó có 2 lần hắn mộng du, chỉ cần ý thức tỉnh táo, hắn có thể một lần nữa khống chế thân thể của mình, nhưng bây giờ lại không được, vì sao?
Đang lúc xoắn xuýt nhất, hắn không thể động, nhưng lại có thể cảm nhận được thân thể của mình, rét lạnh bao trùm, còn có bàn chân đau đớn tựa như đạp phải đinh.
Đang lúc hắn nghi hoặc không hiểu vì sao mình lại không thể động đậy, hắn phát hiện đầu của mình đang di chuyển, ánh mắt bắt đầu hướng về phía dưới.
Ánh mắt di chuyển cũng không nhanh, hắn thông qua cặp mắt của mình, thấy được phía dưới xuất hiện một con đường quen thuộc, còn có xe đạp thể thao ở lối đi bộ, còn có trường học và hàng rào quen thuộc.
"Nơi này là... trường cao trung Ngô Đồng?"
"Tôi, tôi, tôi ở trên mái trường?" Phó Thắng nhìn chằm chằm hàng cây xanh ở dưới lầu một, trong lòng không ngừng hốt hoảng, hắn thấy được chỗ ở của mình, chính là trên mái nhà của dãy học năm nhất ở trường cao trung Ngô Đồng.
"Sao mình lại tới đây?"
Hắn không rõ từ phòng trọ xa xôi như thế, sao hắn lại có thể đến nơi mình làm việc, hơn nữa còn đứng trên mái nhà!
Giờ phút này, hắn tại tầm mắt của mình ở trong thấy được mình không có mặc giày chân đột nhiên nhảy lên cùng đầu gối cao không sai biệt cho lắm tường vây.
"Đây là, đây là muốn làm gì? Nhảy lầu sao?" Phó Thắng trong lòng hoảng loạn lên.
Sau đó, cái chân còn lại cũng nhảy lên tường vây, trên tường chật hẹp, cơ thể Phó Thắng run rẩy, tựa như chỉ có cơn gió thổi qua, hắn sẽ té xuống.
"Không, thật sự muốn nhảy lầu sao! Đừng! Nhanh tỉnh lại, nhanh tỉnh lại!"
Trong lòng hắn hò hét, nhưng không có biện pháp. Chân của hắn bắt đầu xê dịch, bắt đầu di chuyển ra không trung bên ngoài tường.
Trong lòng hắn hoàn toàn sụp đổ, chỉ muốn nhanh chóng tỉnh lại.
Đột nhiên, đúng lúc này, một cơn gió lạnh kỳ quái từ bóng đen đằng xa thổi tới, trong nháy mắt đi đến trước mặt hắn.
Đầu của hắn bỗng nhiên nâng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào âm phong đen nhánh này.
Phó Thắng nhìn thấy trong âm phong này xuất hiện một đôi mắt đen nhánh, tràn đầy oán khí, thoáng chốc, âm phong đánh tới, nó gào thét tựa như đang ma sát với không khí, đột nhiên va chạm vào cơ thể bị khống chế của Phó Thắng.
Cường độ va chạm cũng không lớn, âm phong trực tiếp xuyên qua thân thể hắn.
Thân thể Phó Thắng không thể ngăn cản cỗ lực lượng này, trong nháy mắt ngã về phía sau, ngã trên mặt đất xi măng.
"A!" Phó Thắng kêu thảm một tiếng, che lấy mông đau đớn của mình
Chợt hắn sững sờ, vươn tay ra sờ lên đầu, hắn phát hiện mình có thể khống chế thân thể của mình rồi.
Hắn hoảng sợ nhìn xung quanh, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi và nghi hoặc, không hiểu vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...