Hồ Sơ Linh Dị

Editor: Heidi Tran

Chương 10: Chết đuối (10) - Sinh nhật

Đầu óc Quách Diễn xoay chuyển rất nhanh, đây là điều mà Lục Thính Nam luôn hâm mộ hắn từ trước đến nay.

Trở lại trên xe, Quách Diễn vỗ vỗ Lý Thiên Hải vẫn thất hồn lạc phách như cũ, nói: "Gọi điện thoại cho Vật Nghiệp, để bọn họ rút hết nước trong hồ bơi."

Lý Thiên Hải lấy lại tinh thần, khẽ vuốt cằm, móc điện thoại ra gọi cho Vật Nghiệp.

Sáu giờ chiều, trời vẫn còn sáng.

Ba người Quách Diễn chạy tới nhà của Chu Nguyệt Minh, bọn họ không có lên lầu, chỉ chờ ở trong xe.

Lúc này, trầm mặc cả ngày Lý Thiên Hải nói. "Cho nên Dư Phỉ thật ra là do tôi hại chết?"

Quách Diễn nghe vậy, nói: "Anh chớ suy nghĩ quá nhiều, cô ấy chết không liên quan tới anh."

Đôi mắt Lý Thiên Hải đỏ bừng. "Sao lại không liên quan, nếu như không phải tôi làm cô ấy mang thai, bây giờ cô ấy sẽ không chết!"

Quách Diễn nhìn chằm chằm hắn, bình thản hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó, sau đó cô ấy sẽ không chết... Nếu như không phải là vì tôi, cô ấy căn bản sẽ không chết! Cô ấy sẽ không chết..." Lý Thiên Hải không có bộc phát, cũng không giận dữ, chỉ cúi thấp đầu, sụt sùi khóc.

Quách Diễn không nói gì nữa, từ trong túi móc thuốc lá ra, hạ kiếng xe xuống, yên lặng đợi.

Làn khói phiêu đãng ở ngoài cửa xe, gió thổi qua, tất cả đều bay đi.

Sắc trời dần dần ảm đạm.

Chỉ chớp mắt, đã chín giờ tối.

Cửa sổ nhà Chu Nguyệt Minh đã sớm sáng đèn, tất cả đều rất bình thường.


Quách Diễn nhìn đồng hồ, nói: "Tôi ngủ trước một lát, cậu canh chừng đi, đến rạng sáng gọi tôi, tôi đổi với cậu."

"Được."

Lục Thính Nam ngồi ở trong xe buồn bực ngán ngẩm, lại không muốn quấy nhiễu đến Quách Diễn và Lý Thiên Hải đang ngủ, dứt khoát xuống xe, mặc áo khoác, ngồi ở vỉa hè bên đường dưới khu dân cư, yên lặng nhìn chằm chằm nhà của Chu Nguyệt Minh.

...

Thời gian so với tưởng tượng trôi qua rất nhanh.

Lục Thính Nam canh đến khoảng một giờ, không xảy ra chuyện gì.

Về sau Quách Diễn canh đến hừng đông, ngoại trừ nhìn thấy một số người trực ca đêm đến rạng sáng ra, trên cơ bản không có bất kỳ chuyện gì xảy ra, trong nhà Chu Nguyệt Minh cũng không có gì.

Quách Diễn thấy trời đã sáng vẫn không có xảy ra chuyện gì, thế là đi ra ngoài khu dân cư mua bữa sáng ở cửa hàng điểm tâm, một mình yên lặng ăn, không đánh thức Lục Thính Nam vẫn còn ngủ say trong xe.

Quách Diễn nhìn chằm chằm cửa sổ lầu bốn nhà của Chu Nguyệt Minh, ngoài miệng ăn bánh quẩy, trong lòng suy nghĩ: "Xem ra mình đoán sai rồi, bất quá thế này cũng tốt, không liên luỵ đến cả nhà này."

"Đã chết nhiều người như vậy, chết ít đi một người cũng là chuyện tốt."

Quách Diễn vứt đồ ăn thừa vào trong túi nhựa, định lên xe rời đi, lúc này hắn nhìn thấy ở hành lang có một thân ảnh quen thuộc vội vã chạy ra, trên chân còn mang dép.

Dáng vẻ này không phải ai khác, chính là cô bé học sinh cấp ba Phó Uyển Tình.

Cô mang vẻ mặt lo lắng, từ trong hành lang chạy ra, vừa chạy vừa nhìn xung quanh gọi to: "Mẹ!"

Quách Diễn thấy cảnh này, trong lòng không hiểu. "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Chưa đầy một lát Phó Uyển Tình lại gọi: "Mẹ, mẹ ở đâu!"

Cô gọi rất lớn, Lục Thính Nam đang ngủ say trong xe cũng bị đánh thức.


Quách Diễn vội vàng chạy tới, đi đến trước mặt Phó Uyển Tình: "Phó Uyển Tình."

Phó Uyển Tình nghe thấy có người gọi tên mình liền sững sờ, quay đầu nhìn lại phát hiện là Quách Diễn, vội vàng lôi kéo Quách Diễn nói: "A! Là anh là anh! Bạn học của chị em!"

"Là anh, em ở chỗ này gọi gì vậy?" Quách Diễn hỏi.

Phó Uyển Tình sắc mặt lo lắng nói: "Không thấy mẹ em đâu!"

"Em nói cái gì? Không thấy mẹ em?" Trong lòng Quách Diễn chấn động.

Phó Uyển Tình vội vàng gật đầu, "Có thể giúp em một chút không, giúp em đi tìm mẹ em."

Quách Diễn lôi kéo tay của Phó Uyển Tình trấn an nói: "Trước tiên em đừng gấp, trước hết nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Phó Uyển Tình bình tĩnh lại một chút, vội vàng nói: "Mẹ em... em, sáng hôm nay, em nhìn thấy trong phòng mẹ trống rỗng! Hơn nữa cửa chống trộm trong nhà cũng đang mở! Chắc chắn mẹ em đã thức, anh có thể giúp em tìm mẹ em được không! Xin anh đấy!"

Quách Diễn đã có suy đoán trong lòng, mặc dù không cam lòng, nhưng rõ ràng, mình đã đoán đúng.

"Em đi theo anh, có lẽ anh biết mẹ em đang ở đâu."

"Anh biết?" Phó Uyển Tình không hiểu nhìn chằm chằm Quách Diễn.

Quách Diễn nói: "Không có thời gian giải thích với em, lên xe trước đi, tin tưởng anh."

Phó Uyển Tình vốn không muốn lên xe cùng với Quách Diễn, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Quách Diễn, cô không tự chủ được liền bước lên xe, hơn nữa nói không chừng anh ta thật sự biết mẹ cô đang ở đâu.

Quách Diễn không đánh thức Lục Thính Nam đang ngủ ở bên ghế lái phụ, trực tiếp khởi động ô tô, đạp chân ga phóng đi.

Lục Thính Nam bị chấn động dọa tỉnh, mắng một câu. "Ngọa tào, động đất???"

"Động đất cái đầu cậu, xảy ra chuyện rồi!" Quách Diễn nói.


Lục Thính Nam vỗ vỗ gương mặt của mình, để cho mình thanh tỉnh một chút hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Đi rồi cậu sẽ biết."

Nhà của Chu Nguyệt Minh cách vùng ngoại ô hơi xa, mặc dù Quách Diễn dùng hết toàn lực đạp chân ga, nhưng buổi sáng xe đi làm quá nhiều, rơi vào đường cùng hắn chỉ có thể đi vòng qua.

Ước chừng khoảng mười ba phút, bốn người tới cổng biệt thự của Lý Thiên Hải.

Còn chưa xuống xe, Quách Diễn đã nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo ngủ mang dép lê đứng bên cạnh hồ bơi, người phụ nữ này không phải ai khác, chính là Chu Nguyệt Minh.

"Mẹ!" Phó Uyển Tình cũng nhìn thấy mẹ của mình, vội vàng chạy xuống xe.

Nhưng vào lúc này, Chu Nguyệt Minh đột nhiên nhảy vào trong hồ bơi, cả người rơi xuống hồ.

"Mẹ!" Phó Uyển Tình bị cảnh này dọa sợ.

Quách Diễn vội vàng chạy tới mở cửa, sau khi đi vào bên trong, nhìn thấy tình hình trong hồ bơi, lập tức thở phào, trong miệng mắng: "Mẹ nó làm tôi sợ muốn chết, may mắn ngày hôm qua đã cho người hút hết nước."

Thời khắc này trong hồ bơi không có nước, sau khi Chu Nguyệt Minh nhảy xuống, nằm trong hồ không có nước, từ từ nhắm hai mắt lại, sắc mặt rất an tường, hai tay cong lên tựa như đang ôm thứ gì đó.

Trong miệng không ngừng nỉ non: "Bảo bối đừng sợ, mẹ tới đây, đừng sợ, mẹ tới đây..."

Phó Uyển Tình nhìn thấy mẹ mình không có việc gì, cố gắng lấy lại bình tĩnh, sau đó chạy về hướng hồ bơi.

Hai người Lục Thính Nam và Lý Thiên Hải vẫn còn bộ dáng buồn ngủ, đi đến bên cạnh hồ bơi không có nước.

Phó Uyển Tình nhìn thấy mẹ mình nằm trong hồ không có nước, tựa như đang ngủ, thế là vội vàng đi xuống, trong miệng không ngừng gọi: "Mẹ, mẹ, đi lên đi..."

Rầm rầm...

Bỗng nhiên, một loạt tiếng bọt nước lưu động vang lên.

Quách Diễn nghe thấy động tĩnh này liền biến sắc, liếc nhìn bốn cửa chảy nước trong hồ, nước từ trong cửa đột nhiên dũng mãnh chảy ra, chảy vào trong hồ bơi.

Quách Diễn trong lòng quýnh lên, vội vàng gọi: "Phó Uyển Tình, mau lên đây!"

Phó Uyển Tình ngẩng đầu nhìn Quách Diễn, ánh mắt nghi hoặc.


Quách Diễn nơi nào còn có thời gian để do dự, trực tiếp nhảy xuống hồ bơi, dòng nước ở bốn cửa tựa như suối, không ngừng chảy vào trong hồ.

Hắn đi đến trên đầu Chu Nguyệt Minh, hai cánh tay ôm lấy dưới nách của Chu Nguyệt Minh, đột nhiên dùng sức, muốn nâng Chu Nguyệt Minh đi lên, nhưng vô dụng.

Hắn hô: "Bánh bao cậu đừng đứng ngốc ở đấy, xuống đây giúp một tay! Còn có Lý Thiên Hải, con mẹ nó nhanh đi gọi cho Vật Nghiệp, để bọn họ đừng xả nước ra nữa!"

Lục Thính Nam nhảy xuống hồ bơi, đi tới giúp đỡ, Phó Uyển Tình cũng ở bên cạnh dùng sức nâng chân của mẹ mình lên, nhưng dù làm gì cũng không thể nhấc lên được.

Cả người Chu Nguyệt Minh tựa như bị đính vào dưới đáy hồ bơi.

Bốn cửa miệng nước cùng nhau xả nước, lượng nước lớn như thế, chưa đến nửa phút, nước trong hồ đã dâng gần đến mu bàn chân.

Quách Diễn và Lục Thính Nam dùng hết toàn lực, căn bản không có cách nào nâng được Chu Nguyệt Minh từ đáy hồ đi lên.

Lúc này Quách Diễn thấy nước càng lúc càng nhiều, đã sắp dâng đến mặt của Chu Nguyệt Minh, vội vàng nói: "Bánh bao, đi lấy Khu Linh Phù, đuổi tiểu quỷ này đi đi!"

"A được." Lục Thính Nam vội vàng xoay người đi lên.

Thế nhưng chân phải của hắn vừa mới động, trong nháy mắt chân trái đã bị thứ gì đó kéo lại, hắn quay đầu nhìn lại, nhìn thấy tiểu quỷ đang nắm chặt mắt cá chân của mình, khiến cho chân của hắn không thể động đậy.

"Tiểu quỷ bắt chân của tôi rồi, tôi không động được!" Lục Thính Nam hô to.

Quách Diễn thấy thế, chỉ có thể từ bỏ dùng lực, xoay người muốn đi lên, trong nháy mắt chân của hắn cũng không động được, hiển nhiên cũng bị tiểu quỷ kéo lại.

Phó Uyển Tình nhìn thấy nước trong hồ bơi đã dâng đến mặt của mẹ mình, liền khóc gọi: "Mẹ! Mẹ mau tỉnh lại đi, mẹ, con xin người nhanh tỉnh lại đi!"

Chu Nguyệt Minh dường như nghe được tiếng gọi của con gái mình, đôi mắt vốn nhắm lại giờ đã mở ra, mỉm cười nói với con gái. "Mẹ có lỗi với con..."

Bà vừa nói ra lời này, nước trong hồ đã dâng qua mặt của bà.

Phó Uyển Tình liều mạng muốn kéo mẹ mình lên, nhưng từ đầu đến cuối đều kéo không được.

Hai người Quách Diễn và Lục Thính Nam đã bị tiểu quỷ bắt lấy chân, toàn thân trên dưới tựa như tê liệt, không thể động đậy.

Quách Diễn không cam tâm, vì sao lại thế này!

Vẻ mặt lúc Chu Nguyệt Minh chết đi rất an tường, không có chết đuối trong đau khổ, trong ngực tựa như đang ôm lấy một đứa bé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận