Tuy lần thu thập chứng cứ này không tìm thấy gì trong ký túc xá của Trình Lập Huy, thế nhưng lại bất ngờ có được một chiếc USB, trong phút chốc, tất cả mọi người đều không nhìn được mà suy đoán nội dung trong USB.
Trên đường họ đi ra cổng, Phương Húc và Hứa Trăn đã bắt đầu phân tích.
Phương Húc nói: “Cất giữ USB bằng cách vòng vo thế này, chắc chắn là không thể dễ dàng để cho người ngoài xem, hơn nữa Trình Lập Huy còn nói, nếu cậu ấy không về nữa thì đưa cho cảnh sát, vậy phần trăm cao là chiếc USB này có chứa chứng cứ phạm tội…”
Hứa Trăn tiếp: “Có thể sẽ còn dính líu tới bọn ở phía trên và liên quan đến vụ án Trình Lập Huy bị diệt khẩu.”
Phương Húc: “Không ngờ thằng nhóc còn nhỏ mà biết suy tính tới mấy chuyện này.”
Lục Nghiễm và Tiết Bồng đi phía sau, từ đầu đến cuối không nói gì.
Đến lúc cả đội lần lượt lên xe, lúc xe bắt đầu ra tới đường, Lục Nghiễm nhận được điện thoại của Diêu Tố Vấn bên phòng thí nghiệm lý hoá gọi tới.
Diêu Tố Vấn nói: “Đội phó Lục, chúng tôi đã so sánh ống kim tiêm gửi tới hôm qua và ADN của Trình Lập Huy, chứng thực được ma tuý mới LSD trong cơ thể Trình Lập Huy quả thật là từ ống tiêm này.
Thêm nữa thì trong hộp mì gói mọi người đưa tới cũng đúng là có Phenobarbital.
Nói cách khác thì đã chứng thực được “hung khí” giết Trình Lập Huy.
Lục Nghiễm trả lời: “Được, tôi biết rồi, cảm ơn.”
“Không có gì, chuyện nên làm cả.”
Lục Nghiễm cúp máy, thuật lại nội dung cho Phương Húc và Hứa Trăn rồi nói: “Bây giờ chỉ thiếu bắt hung thủ nữa thôi.”
Dấu vân tay thu thập được trên ống kim tiêm hôm qua khớp với dâu vân tay của Lý Thành Kiệt, không còn gì phải bàn cãi chuyện Lý Thành Kiệt tiêm ma tuý vào người Trình Lập Huy.
Hứa Trăn lẩm bẩm: “Nhưng mà chuyện khó nhất cũng là chuyện này.”
Phương Húc tiếp: “Đúng đấy, hắn ta luôn ẩn nấp ở câu lạc bộ cưỡi ngựa, chưa bao giờ dùng tới thông tin thật của mình, vì thế dù có bị truy nã thì cũng không bắt được.
Trước Trình Lập Huy thì hắn đã dính tới mấy mạng người rồi, lần này không biết lại nấp ở đâu.
Không bắt được Lý Thành Kiệt thì không cách nào chứng thực được ai là kẻ đứng sau thuê sát thủ giết người.”
Lục Nghiễm lặng thinh giây lát rồi bỗng hỏi: “Các cậu thấy Lý Thành Kiệt cố ý để điện thoại của Trình Lập Huy lại trong chuồng ngựa có phải là có ý gì khác không?”
Hai người đều sững sờ, tiếp đó lại nghe Lục Nghiễm phân tích: “Nếu hai cậu là Lý Thành Kiệt, có người mua sát thủ để giết người, lại bảo hai cậu giết người xong phi tang xác, đây đều là chuyện các cậu đã quen làm, sau khi làm xong, các cậu hoàn toàn có thể về lại câu lạc bộ cưỡi ngựa như trước kia vậy.
Nhưng tại sao vứt xác xong, các cậu lại chọn mất tích?”
Điều này đúng là đáng nghi…
Phương Húc nghĩ rồi nói: “Có khi nào sau khi chúng ta thu thập xong chứng cứ trong khu bảo tồn thiên nhiên, quản lý rừng đã thông báo cho Lý Thành Kiệt không?”
Lục Nghiễm: “Có thể có khả năng đó, có thể còn là vì người bị giết lần này là Trình Lập Huy, cùng làm việc ở câu lạc bộ cưỡi ngựa với Lý Thành Kiệt, hơn nữa thường ngày cũng thân với nhau, tuy là thi thể đã bị huỷ hoại nhưng chỉ cần tra ra được thân phận của thi thể là có thể lần tới được Lý Thành Kiệt.”
Hứa Trăn nói tiếp: “Vậy là sau khi giết Trình Lập Huy, Lý Thành Kiệt đã quyết định đi khỏi sao? Thế nhưng nếu hắn muốn đi thì sao lại để điện thoại của Trình Lập Huy trong chuồng ngựa, sao không tìm nơi nào đó vứt đi?”
Lục Nghiễm: “Đây chính là chỗ khiến tôi thấy kỳ lạ.
Cách giải thích khá hợp lí chính là Lý Thành Kiệt cũng đã dự đoán được mình sẽ có cùng kết cục như thế, vì thế mới chừa đường lại.
Giống như Trình Lập Huy bảo cô bé đó giữ lại USB vậy.”
Nói đến đây, cả xe đều im lặng.
Đến lúc ra đến một đường khác, Phương Húc mới lên tiếng: “Thật ra tôi cứ thấy vụ án này lạ lắm, không biết mọi người có thấy vậy không?”
Đâu chỉ có kỳ lạ thôi đâu, đúng là khó tin chết đi được.
Lục Nghiễm khẽ cười: “Cậu nói suy nghĩ của mình trước đi.”
Phương Húc: “Tôi cảm thấy chiếc USB này rất kỳ lạ.
Dù là chứng cứ thu thập được hôm qua hay hôm nay thì bên kiểm nghiệm dấu vết cũng không tìm được cái máy tính nào trong số vật dụng cá nhân của Trình Lập Huy, vậy mà cậu ta lại để lại một cái USB.
Điều này chứng tỏ Trình Lập Huy từng có một cái máy tính, nhưng sau khi cậu ấy chết, Lý Thành Kiệt đã tiêu huỷ máy tính.
Thế nhưng đã tiêu huỷ máy tính rồi thì sao còn giấu điện thoại đi làm gì? Không lẽ là vì laptop to quá, không dễ giấu như điện thoại sao?”
Vài giây sau, Hứa Trăn cũng lên tiếng: “Nói đến kỳ lạ thì cũng có chuyện này tôi không nghĩ ra được.
Mọi người thấy đám con nhà giàu bọn Hoắc Ung muốn hẹn nhau đi bắn chim, không lẽ súng với đạn chì đều là do chúng tự mang tới sao?”
“Không thể nào.” Lục Nghiễm nói: “Đến dò đường mà Hoắc Ung còn phải để Lý Thành Kiệt làm, những chuyện như mang vác vật nặng thì tất nhiên là sẽ không tự làm rồi.
Hơn nữa nếu muốn dò đường sâu trong khu bảo tồn thiên nhiên, lắp đặt trang bị các thứ đều phải cần có sức, huống hồ gì là vác đồ nặng.
Tối hôm săn chim còn có mưa to, rất khó vác vật nặng vào trong núi.
Vì thế, một là có ai đó giúp chúng vác đồ lên, còn không thì là số súng đạn này đã được để sẵn gần khu bảo tồn thiên nhiên, khi nào cần thì lấy.”
Phương Húc và Hứa Trăn nghe thấy đều biến sắc.
Thật ra vụ án này vẫn còn rất nhiều chi tiết đáng khai quật, thế nhưng vì quá trình điều tra quá thuận lợi, dường như tất cả đều rất đúng lý, bọn họ thì lại chỉ khăng khăng với cách nghĩ của mình, cứ thẳng tiếp tới trước, mong muốn tìm được hung thủ đứng đằng sau, thế nên mấy ngày nay mới bỏ qua những điểm đáng nghi này.
Lục Nghiễm thấy vậy, nhanh chóng đặt câu hỏi: “Còn nữa, xác của đám chim đó ở rất gần nơi Trình Lập Huy bị vứt xác, chuyện này có thể nào là trùng hợp không?”
Phương Húc vô thức lắc đầu: “Không thể nào.
Lý Thành Kiệt phụ trách vứt xác, lại dò đường trước cho hoạt động săn bắn chim phức tạp, hắn biết rõ đám Hoắc Ung sẽ bắn chim ở gần đó, cũng phải biết tầm bắn của súng hơi không xa, thế nhưng hắn lại cứ chọn chỗ xác chim rơi làm nơi vứt xác, sao không đi xa chút nữa?”
Hứa Trăn: “Điều này chắc là cùng nguyên do với việc hắn cố ý để điện thoại lại, là để có người phát hiện ra xác Trình Lập Huy.”
Lần này, Lục Nghiễm im lặng hồi lâu không nói, chỉ nhìn chăm chăm ra ngoài đường.
Phương Húc và Hứa Trăn trò chuyện mấy câu, lại cùng nhìn sang Lục Nghiễm, cho đến khu Phương Húc không nhịn được mà hỏi: “Đội phó Lục, anh nghĩ ra gì then chốt rồi đúng không?”
Lục Nghiễm nhìn sang cười: “Ừm, nhưng mà cũng nhờ các cậu nhắc nhở tôi.”
Phương Húc ngẩn người: “Chúng tôi?”
“Ừm, trước đó các cậu lấy lời khai của người quản lý rừng, từ đầu tới cuối người quản lý đều nói là chỉ nhìn thấy một đám con nhà giàu đi vào khu bảo tồn, mỗi đứa đều mặc đồ tác chiến, vác theo trang bị.
Thoạt đầu nghe thấy thì không có vấn đề gì, thế nhưng thực tế thì sao? Khu bảo tồn thiên nhiên nằm ở ngoại ô, đám con nhà giàu này chắc đều sống trong thành phố, không lẽ chúng lại mặc đồ tác chiến, lái xe đi khắp thành phố Giang để tới ngoại ô sao? Trên đường có không ít camera đấy.”
Hứa Trăn: “Làm thế thì hơi ngu ngốc thật.
Ít nhất thì cũng phải để ở gara xe gần đó hoặc là biệt thự ở ngoại ô chứ.”
Đúng rồi, chính là biệt thự.
Lục Nghiễm: “Suy đoán theo hành động không quan tâm luật pháp của đám con nhà giàu này, sau khi săn bắn chim xong, chắc chắn chúng sẽ thấy chưa đã đời, để ăn mừng thì phần trăm cao sẽ tìm nơi để high tiếp.
Hơn nữa chúng ra khỏi rừng, trên người nhất định đều ướt cả, cũng cần tìm nơi để tắm rửa thay đồ, chúng không thể nào mặc đồ dã chiến để tới khách sạn, vì thế sẽ tìm một biệt thự ở cạnh khu bảo tồn thiên nhiên, đó là lựa chọn thoải mái nhất.”
Đến lúc Lục Nghiễm về lại Chi đội Hình sự, lập tức tập hợp cả đội để họp, thuật lại đơn giản với mọi người về những gì đã bàn trong xe, tiếp đến bắt đầu phân chia nhiệm vụ.
“Phương Húc, lấy lời khai của quản lí lần nữa.”
“Xuân Dương, điều tra tài sản cá nhân do Hoắc Ung đứng tên, xem xem có nơi nào gần khu bảo tồn thiên nhiên không.”
“Vâng, đội phó Lục.”
Lúc này, Lý Hiểu Mộng cầm laptop bước vào, cắm USB vào.
“Đội phó Lục, USB đã được giám định dấu vết xong.
Nhưng mà đồng nghiệp bên tổ vật chứng điện tử bảo là dấu vết sử dụng USB đã bị người khác xử lý, không cách nào biết được từng được dùng trong những máy nào.”
Đã bị xử lý…
Lục Nghiễm nheo mắt, suy đoán đầu tiên hiện ra trong đầu chính là có lẽ Trình Lập Huy không chỉ có một số kiến thức về máy tính, ít nhất thì cậu ta còn biết xử lý dấu vết sau khi dùng USB.
Nhưng vấn đề ở đây lại là, Trình Lập Huy làm như thế, quá lắm cũng chỉ là để người khác không cách nào tìm được đây là tài liệu được sao chép từ trên máy nào, làm như thế có ý nghĩa gì?
Trong lúc Lục Nghiễm đang có hơi kỳ lạ thì Lý Hiểu Mộng cũng đã mở tệp tin trong USB, bên trong chỉ có hai tệp txt.
Một trong số đó có đề tên một số hiệu đồ phụ kiện, phía sau là kích cỡ loại súng hơi và đạn chì tương ứng, về cơ bản đều như Lục Nghiễm đang phân tích lúc ban đầu.
Trong một tệp tin khác lại có viết rất nhiều tài khoản ID trò chơi, sau tài khoản còn có tên trong game, số tài khoản này còn được phân theo nhóm, viết rõ ai phụ trách phân phát hàng, ai phụ trách cung cấp hàng.
Cả đội nhìn thấy đều sững người.
Trương Xuân Dương lẩm bẩm: “Hèn gì Trình Lập Huy bị diệt khẩu…”
Lý Hiểu Mộng nói tiếp: “Đúng đấy, nếu chỉ giúp đám con nhà giàu kia giao dịch súng đạn thôi thì cũng chưa tới nỗi bị diệt khẩu.”
Phương Húc nhanh chóng đưa trò chơi mà Tôn Cần nói ra điều tra, đăng ký một tài khoản có trong tệp, mở khung trò chuyện trong trò chơi, quả nhiên toàn là trò chuyện giao dịch ma tuý.
Phương Húc thử thêm vài tài khoản nữa, phát hiện trong số đó còn có tài khoản từng liên lạc với Tôn Cần.
Cũng có nghĩa là số tài khoản phân tán hàng này đều là thật.
Lục Nghiễm xem xong, không nói gì hồi lâu, sắc mặt trông rất nặng nề, trong lòng cũng đặt ra câu hỏi.
Không ngờ Trình Lập Huy lại biết được tường tận như thế, chẳng lẽ thường ngày cậu ta là người phụ trách phân chia và ghi chép lại số tài khoản này, chia chúng cho các bên đại lý khác nhau sử dụng, sau đó lại để những đại lý này phụ trách đến quán bar, karaoke để liên lạc với đám học sinh phân phát hàng như Tôn Cần?
Đám Phương Húc nhanh chóng bàn luận, đến lúc Hứa Trăn nhìn thấy vẻ khác thường của Lục Nghiễm mới hỏi: “Đội phó Lục, tiếp đến chúng ta phải làm gì?”
Lục Nghiễm choàng tỉnh: “Ngoài những thứ vừa nói ban nãy, đưa những tài liệu có liên quan đến ma tuý cho bên chống ma tuý, bàn giao chi tiết đi.
Hiện giờ cái chính chúng ta phải làm là tìm ra được súng hơi và đạn chì được giấu ở đâu.”
“Vâng.”
Vài giây sau, Lục Nghiễm lại nói: “Phải rồi, Hứa Trăn, cậu đến phòng thực nghiệm một chuyến, hỏi bên phòng vật chứng điện tử xem điều tra điện thoại của Trình Lập Huy tới đâu rồi, có thể đem sang dùng trước một lúc không?”
“Vâng, tôi đi ngay.”
Đợi cả đội lần lượt rời đi, Lục Nghiễm lại ngồi trên ghế một lúc, chống đầu nhắm hờ mắt, tiếp tục suy nghĩ về điểm đáng ngờ của chiếc USB.
Họ đã có được chiếc USB này một cách quá dễ dàng, hơn nữa còn ghi lại rất tường tận, thậm chí còn có thể nói là như đang thi đề mở.
Lục Nghiễm nhớ lại dáng vẻ của cô bé đưa USB cho anh, con bé cứ cúi gằm mặt, ánh mắt không nhìn thẳng vào họ, lúc nhắc tới Trình Lập Huy cũng không quá đau buồn.
Hơn nữa con bé còn nói, Trình Lập Huy đã nói với nó, nếu cậu không về lại được thì hãy đưa USB cho cảnh sát.
Thế nhưng trước đó, cô bé đã được Phương Húc và Hứa Trăn hỏi chuyện rồi, họ cũng là cảnh sát, cô bé lại không hề nhắc tới một chữ về chiếc USB, thế mà vào lúc họ chuẩn bị rời đi lại chạy ra hành lang đưa mỗi thứ này.
Tất nhiên là cũng có thể giải thích được điều này, có lẽ cô bé sợ người khác nhìn thấy, cũng là để bảo vệ mình, vì thế mới tránh mặt thầy cô và những đứa trẻ khác.
Nhưng mà từ sáng sớm là đám trẻ này đã được thầy cô đưa đi chơi, trưa về là tới thẳng nhà ăn chứ đâu về ký túc xá, không lẽ lúc nào con bé cũng giữ khư khư USB bên mình?
Hay là từ sáng sớm biết được cảnh sát sẽ tới lấy bằng chứng, con bé mới cố ý mang theo USB?
Lục Nghiễm đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nghĩ đến mất hồn, một lúc lâu sau, Hứa Trăn đứng ngoài gõ cửa, Lục Nghiễm mới mở mắt nói: “Vào đi.”
Hứa Trăn đưa điện thoại của Trình Lập Huy cho Lục Nghiễm nói: “Bên vật chứng điện tử đã phục hồi lại, tìm được một số ảnh linh kiện súng và đạn chì, có một số đã khôi phục lại được.”
Lục Nghiễm lướt mở ảnh trong điện thoại, bấm vào nhìn thì quả thật có đầy đủ mọi loại linh kiện, hơn nữa còn là số lượng lớn.
Lục Nghiễm xem ảnh xong, bỗng nhiên lại hỏi: “Phải rồi, cô bé hôm nay đưa USB cho tôi ấy, lúc các cậu lấy thông tin, con bé có vẻ gì đặc biệt không?”
Hứa Trăn nhớ lại: “Không có, như những đứa khác thôi.
Nhưng mà có chuyện rất kỳ lạ, chúng tôi có hỏi mấy giáo viên ở Lập Tâm trước, họ có nhắc tới vài đứa thường ngày khá thân với Trình Lập Huy nhưng không hề có con bé này.”
Lục Nghiễm bỗng chốc im lặng.
Nói cách khác là không có ai nhìn thấy cô bé này gần gũi với Trình Lập Huy, cũng không có ai có thể chứng minh Trình Lập Huy đã đích thân đưa USB cho nó.
Hứa Trăn hỏi: “Đội phó Lục, anh nghi ngờ cô bé đó sao?”
Lục Nghiễm khựng lại rồi nói: “Trình Lập Huy giao cho con bé một món đồ quan trọng như thế, chứng tỏ chúng có mối quan hệ tin tưởng rất bền chắc.
Thế nhưng không biết vì sao tôi cứ thấy cái cách con bé đưa USB cho tôi cứ như một người làm công cụ đang hoàn thành nhiệm vụ vậy.”
Hứa Trăn vừa nghe vừa gật đầu, lại nghĩ rồi nói: “Thế nhưng trông hai cái tệp này vẫn rất đáng tin.
Ngoài Trình Lập Huy thì còn ai có thể làm ra được hai tệp tin này rồi đưa cho trẻ trong cô nhi viện chứ?”
“Đúng vậy, dùng phương pháp loại trừ thì đúng là chỉ có Trình Lập Huy làm được.” Lục Nghiễm lẩm bẩm.
Cùng lúc đó, Hàn Cố cũng đã tới cô nhi viện Lập Tâm, lúc này đang ngồi trong phòng khách.
Phòng khách là căn phòng có ánh sáng tốt nhất ở Lập Tâm, ánh sáng có thể rọi vào một chút, cửa sổ khẽ mở ra một khe hở, còn có thể ngửi được mùi đất mới.
Hàn Cố ngồi trên cái ghế dưới ánh nắng mặt trời, trong tay cầm một tách trà nóng.
Chưa bao lâu sau, bên ngoài có tiếng lạch cạch, cửa được mở ra.
Người bước vào chính là Cố Dao.
Hàn Cố thoáng kinh ngạc rồi cũng cười: “Chị Cố, sao lại là chị, tôi cứ tưởng…”
Cố Dao rất hời hợt, cô đóng cửa lại, đi tới bên bàn, nói rất thẳng thừng: “Hân sẽ không tới đâu.”
Hàn Cố nhướng mày, chỉ lặng thinh vài giây rồi nhận ra được đã xảy ra chuyện gì, bèn ngồi xuống.
Hai người nhìn nhau, Cố Dao lên tiếng trước: “Luật sư Hàn, Lập Tâm là cô nhi viện, bọn trẻ đều rất ngây thơ, rất dễ bị người khác lợi dụng, không giống như chỗ trước kia cậu làm đâu.”
Cố Dao nói rất thẳng thừng, lại còn sắc bén.
Hàn Cố cụp mắt cười, cũng không giả điên nữa mà chỉ nói: “Thì ra chị Cố đã biết chuyện USB từ lâu rồi.”
“Tôi đã xem qua nội dung rồi.
Tuy tôi không biết tại sao cậu lại giả vờ lấy danh nghĩa của Lập Huy để giao chứng cứ vào tay cảnh sát, thế nhưng chỉ cần có thể giúp được cảnh sát nhanh chóng bắt được kẻ chủ mưu phía sau, tôi cũng có thể làm như không biết gì.
Chỉ là có một chuyện, một khi tôi biết được cậu ngụy tạo chứng cứ, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu.”
Hàn Cố không tiếp, chỉ ngước mắt nhìn Cố Dao, khẽ sững sờ trong lòng.
Ban đầu hắn cũng nghĩ như những người khác vậy, nghĩ là Cố Dao đã buông bỏ mọi chuyện, thay đổi hoàn toàn, thế nhưng vào ngay lúc này, dường như hắn lại nhìn thấy người phụ nữ ra tay tàn độc nhiều năm trước.
Ánh mắt Cố Dao rất lạnh lùng, cô chậm rãi nói: “Tôi đã hỏi Hân, con bé nói chỉ cần nó đưa USB cho cảnh sát, cậu đồng ý chỉ cần nó thi đậu vào Học viện Pháp luật, cậu sẽ sắp xếp cho nó thực tập ở văn phòng luật tốt nhất thành phố Giang.
Tuy chỉ là một cuộc giao dịch nhưng cậu đã đồng ý với nó rồi thì tôi hy vọng cậu thật sự làm được.”
Hàn Cố nói: “Tất nhiên rồi, điều kiện là do tôi đưa ra, tôi nhất định sẽ giữ lời.”
“Thế thì quyết định vậy đi, tôi tiễn cậu.”
Chưa bao lâu sau, Cố Dao và Hàn Cố đã lần lượt đi đến cổng, thay vì nói là tiễn khách thì chi bằng nói là nhìn chăm chăm tới khi hắn rời đi, như là đề phòng trộm cướp vậy.
Hàn Cố thấy hơi buồn cười, đến lúc bước ra khỏi cửa, không nhịn được bèn nói: “Chị Cố đúng là danh bất hư truyền, tuy là trước kia tôi với chị không có cơ hội tiếp xúc với nhau, thế nhưng tôi vẫn luôn theo dõi chuyện của chị, nhất là khoảng đặc sắc sáu năm trước.”
Cố Dao không trả lời mà chỉ hỏi: “Luật sư Hàn năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Cậu ta nhỏ hơn em mấy tuổi, chắc cũng cỡ ba mươi ấy.” Giọng nói trả lời Cố Dao lại đến từ một người khác.
Cố Dao và Hàn Cố cùng nhìn sang, nhìn thấy một người đi tới từ trong lối nhỏ, hắn chính là Từ Thước.
Cố Dao mỉm cười nhìn hắn, không nói gì.
Hàn Cố lại kinh ngạc: “Luật sư Từ, trùng hợp thật.”
“Trùng hợp cái gì.” Từ Thước tới gần, hai tay đút vào túi nói: “Tôi với cậu đều bận chết đi được, bận vậy mà còn dành thời gian tới đây thì chắc là không phải rảnh rỗi kiếm chuyện chơi rồi.
Nhưng mà cậu Hàn này, khu này là tôi bảo kê.”
Hàn Cố sững lại, không ngờ Từ Thước còn thẳng thừng hơn cả Cố Dao.
Cố Dao ho khẽ, liếc nhìn Từ Thước rồi nhìn Hàn Cố bảo: “Thì ra luật sư Hàn ba mươi tuổi, vậy sáu năm trước cậu cũng chỉ hai mươi bốn thôi nhỉ, không quyền không thế không chống lưng, cũng chỉ là một luật sư nhỏ nhoi ở văn phòng luật Lập Khôn, hèn gì mà tôi với câu chưa tiếp xúc với nhau bao giờ.
Tất nhiên là vật đổi sao dời, bây giờ cậu có tiếng tăm quá rồi, chống lưng cũng vững chắc, nhưng mà Lập Tâm chúng tôi tuyệt đối không có ý định trèo cao, vì thế mong cậu sau này đừng có nhúng tay sâu đến thế, cũng không cần cậu tốn công tìm được cho bọn trẻ.”
…Vui lòng chỉ đọc truyện ở forum.kites.vn và shiningjustforme.wordpress.com…
Mặt khác, Lục Nghiễm lúc này đang so sánh thông tin trong tệp USB, tìm được người mua trước kia trong điện thoại Trình Lập Huy, dựa vào giọng điệu và cách thức nói chuyện của hai người, gửi nhanh một câu: “Muốn đổi cỡ quần áo vừa mua.”
Khung trò chuyện nhanh chóng hiện ra dòng chữ “đối phương đang nhập”
Chưa được một lúc, bên kia hỏi: “Đổi thành cỡ bao nhiêu?”
Lục Nghiễm: “XXL.”
Bên kia: “Được, còn có yêu cầu gì không?”
Lục Nghiễm lại không trả lời.
Theo cách nói chuyện trước kia của Trình Lập Huy thì lúc này nên nói là “những thứ khác như cũ.”
Thế nhưng thời gian và địa điểm như trước ở đây lại là thời gian và địa điểm giao hàng, nhưng bây giờ vẫn chưa biết số hàng này được giao ở đâu.
Lục Nghiễm không nói gì hồi lâu, bên kia lại hỏi: “Những thứ khác như cũ?”
Lục Nghiễm nheo mắt, đánh vài chữ: “Có biến, liên lạc sau.”
Phía bên kia: “Được.”
Vào lúc này, Phương Húc gõ cửa bước vào, đưa cho Lục Nghiễm một số ghi chép mới.
Lục Nghiễm lật ra xem, nghe Phương Húc thuật lại, theo như quản lý rừng nhớ lại thì đám con nhà giàu này đa số những lần vào rừng săn bắn đều dắt theo lính, có người phụ trách vào rừng mở đường, có người thì dò la bên ngoài.
Quản lý rừng thường đều không đi mà đợi ở bên ngoài, nói vài câu với người dò la, nhưng trời quá tối, họ đều đeo khẩu trang, y cũng không nhìn rõ người kia trông thế nào.
Ngoài người dò la tin tức thì thực ra đám con nhà giàu kia cũng sẽ đeo khẩu trang, chỉ có Hoắc Ung không đeo, còn chê cười người khác vì chuyện đó, bảo chúng nhát gan.
Có một lần vừa vào khuya, quản lý rừng nghe thấy người dò la quan sát dùng bộ đàm để liên lạc với đám bên trong, dường như là đang chơi được một nửa thì không đủ đạn, hỏi đã có thêm hàng bổ sung chưa.
Mấy phút sau thì nhìn thấy một chiếc xe chạy đến bên kia đường, vài người từ trên xe bước xuống, vác theo mấy bao lớn, chỉ nói mấy câu với tên quan sát rồi vác bao vào rừng.
Còn có một lần, mấy đứa con nhà giàu chơi chán chê đi về, quản lý rừng nghe được chúng tâng bốc nhau, khoe khoang thu hoạch hôm nay, còn nghe một trong số đó hỏi các sinh viên nữ đều đã tới biệt thự hết chưa?
Lúc này, Phương Húc nói: “Tay quản lý này cũng ranh ma lắm, lần trước anh ta sợ càng nói càng sai, lần này biết được chúng ta đã nắm được nhiều chứng cứ hơn, hơn nữa chỉ có nước hợp tác điều tra thì anh ta mới được xử lý khoan hồng, vậy nên lại sợ nói ít quá.”
“Làm tốt lắm.” Lục Nghiễm cười.
Cách mấy giây sau, ánh mắt anh lại lia tới vài ghi chép trong số đó, ở ngay đoạn người quản lý nhắc đến “bổ sung hàng”.
Người quản lí đã không còn nhớ rõ thời gian bổ sung hàng, chỉ nhớ đại khái khoảng đầu tháng trước.
Lục Nghiễm cầm điện thoại của Trình Lập Huy, lật sang ghi chép trò chuyện đầu tháng trước, chỉ có hôm ngày 5 là có trò chuyện.
“Bạn tôi muốn thêm một đôi giày giống đợt trước nữa, lấy thêm mấy đôi.”
Trong USB của Trình Lập Huy cũng có ghi, “một đôi” tương đương với một ngàn viên.
Người kia hỏi: “Khi nào cần?”
Trình Lập Huy: “Khuya, bạn tôi phải đi kịp chuyến bay, muốn lấy trước khi ra sân bay, làm ơn giao tới đúng giờ, địa điểm như cũ.”
Người bên kia: “Được.”
Xem đến đây, Lục Nghiễm nhanh chóng cau mày, mở bản đồ cả thành phố Giang trong máy tính, chỉ cho Phương Húc xem.
“Nếu đặt giả thiết thời gian người quản lý nói là chính xác, “vừa tới khuya” thì có thể xác định vào khoảng mười hai giờ đến mười hai giờ rưỡi đêm.
Thời gian chưa tới nửa tiếng, lái một chiếc xe van, trên xe có vài người và vài ngàn viên đạn chì, rất khó mà đi nhanh được.
Thế nhưng chiếc xe này lại tới trong nửa tiếng đồng hồ, kéo đạn chì tới khu bảo tồn, chứng tỏ địa điểm nhận hàng rất gần đây.”
Lục Nghiễm vừa nói vừa khoanh vùng hai khu biệt thự xung quanh khu bảo tồn: “Nơi nhận hàng chắc là ở hai khoảng này, cố gắng trích xuất tất cả camera ở các lối ra vào gần hai khu biệt thự, xem ngày 5 tháng trước đầu tiên, xem xem khoảng khuya có chiếc xe nào đáng nghi không.”
Phương Húc: “Vâng, đội phó Lục.”
Một tiếng sau, Phương Húc mang các video trích xuất được ở đội giao thông về lại.
Lục Nghiễm kiểm tra, quả nhiên phát hiện vào khuya ngày 5, có một chiếc xe hàng nhỏ chạy vào cổng sau khu biệt thự Phương Thảo Viên, chưa tới mười lăm phút, lại có một chiếc xe van trắng cùng rời khỏi cổng sau cùng chiếc xe hàng này.
Hai chiếc xe lần lượt đến một trụ đèn giao thông, sau đó một chiếc rẽ phải, một chiếc thì rẽ trái, sau đó, chiếc xe van đã đi thẳng tới khu bảo tồn thiên nhiên.
Cũng có nghĩa là địa điểm giao hàng nằm ở khu biệt thự Phương Thảo Viên.
Phương Húc nói: “Đã điều tra biển số xe rồi, là biển số giả.
Đội giao thông cũng đang theo dõi giám sát tuyến đường của chiếc xe hàng, lát nữa là sẽ có kết quả.”
Nơi xe hàng xuất phát, phần trăm cao chính là kho hàng.
Lục Nghiễm gật gù, nhanh chóng lướt điện thoại của Trình Lập Huy, trả lời người bán: “Xác định xong rồi, ngoài bộ quần áo cỡ XXL, lấy thêm mấy đôi giày, bạn tôi cần gấp, bắt buộc phải được tới vào khuya nay, địa điểm như cũ.”
Chưa bao lâu sau, người bán trả lời: “Không vấn đề gì.”
Chưa tới năm phút, Lục Nghiễm lại tập trung các thành viên trong đội lần nữa, nhanh chóng phân chia nhiệm vụ.
Lục Nghiễm: “Hôm nay mọi người tan làm sớm, về nhà ngủ mấy tiếng, tám giờ tối nay về đội tập trung.”
Mọi người đều kinh ngạc.
Lục Nghiễm cầm điện thoại của Trình Lập Huy đưa cho cả đội xem: “Tôi đã liên lạc với người bán, cùng thời điểm là buổi khuya, bổ sung hàng lần nữa.
Đợi xe chở hàng tới khu biệt thự, lập tức bắt về quy án.
Vì thế đêm nay, mọi người chia ra hai đường, một đường ở ngoài khu biệt thự, một được đến điểm xuất hàng, đợi lúc nghe mệnh lệnh của tôi, thống nhất hành động.”
“Vâng, đội phó Lục!”
Nghe thấy sắp thu lưới, tất cả mọi người đều chấn động.
Lục Nghiễm lại chuyển chủ đề nói: “Trước khi hành động, tôi cần nhắc nhở mọi người, xe hàng này dùng biển số giả, chứng tỏ bọn tội phạm này rất gian mạnh.
Lần giao dịch này rất có thể là đưa một chiếc xe khác tới, hoặc là đổi biển số xe.
Vì thế chúng ta không thể dùng kiểu dáng và biển số xe để xác nhận tội phạm.
Tất nhiên là cũng có thể sẽ có trường hợp nhận nhầm xe, sẽ xảy ra tình huống bứt dây động rừng, vì thế nhất định không được hành động khinh suất.”
“Vâng!”
Vừa nói đến đây, điện thoại chi đội đã reng lên.
Phương Húc bắt máy đáp lại vài câu rồi nói: “Đội phó Lục, đã truy vết được điểm xuất hàng của xe hàng rồi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...