Chớp mắt đã đến chập tối.
Lục Nghiễm âm thầm trao đổi tin tức với đồng nghiệp cũ ở đội chống ma tuý, biết được tiến triển mới nhất của vụ án Vương Xuyên qua lời kể của đồng nghiệp.
Vì trước khi bị tiêm Ketamin, Vương Xuyên đã được cho uống Quaalude, nhanh chóng hôn mê, điều này mới khiến người mở cửa leo vào tiêm Ketamin được cho anh ta mà không hề tốn chút công sức.
Vào nửa tiếng trước khi xảy ra sự việc, bartender trong quầy bar đã pha cho Vương Xuyên một ly nước ép trái cây, bảo nhân viên phục vụ đưa vào, cũng có nghĩa là cả bartender và người phục vụ đều có hiềm nghi.
Nghe đến đây, Lục Nghiễm tiếp tục nêu thắc mắc: “Tôi là người đầu tiên đến hiện trường vụ án ngoài hung thu, tôi không hề thấy cái ly nào.”
Đồng nghiệp nói: “Ở hiện trường quả thật không có ly, sau đó Trưởng khoa Phùng của khoa kiểm nghiệm dấu vết đã lục tìm được trong thùng rác ở sau hẻm, nghi là lúc hung thủ rời đi cũng đã mang theo, còn xoá sạch cả vân tay ở bên trên.
Phía y pháp độc chất nói cũng đã tìm được Quaalude tương tự và ADN của Vương Xuyên trên cái ly, ngoài ra thì tạm thời chưa thu hoạch được gì khác.”
Lục Nghiễm im lặng không nói gì một lúc, nhanh chóng hồi tưởng lại hành vi và lời nói của bartender và nhân viên phục vụ, muốn tìm ra điều kỳ lạ ở hai người này.
Tiếp đó, Lục Nghiễm lại hỏi: “Vậy đã điều tra bartender và nhân viên phục vụ chưa?”
“Điều tra rồi, người phục vụ chết rồi, bartender thì đã mất tích.”
Lục Nghiễm chết đứng tại chỗ.
Tiếp theo sau đó thì phía chống ma tuý vẫn đang truy tìm, vì đội trưởng Lâm không đồng ý cho Lục Nghiễm tiếp xúc với vụ này nên không báo sang Chi đội Hình sự.
Hơn nữa nhân viên phục vụ chết tại nhà riêng, nhà cậu ta nằm ở khu phía Bắc, hiện giờ chỉ có thể chứng thực là bị giết, không thể liên kết vụ án mạng này với đường dây ma tuý, cũng không thể khua chiêng gõ trống, tránh bứt dây động rừng, vì thế đã giao cho phân cục khu phía Bắc điều tra như vụ án mạng độc lập.
Vẻ mặt Lục Nghiễm rất nặng nề, anh bước về phòng làm việc ở chi đội, ngồi bên bàn lúc lâu không động đậy, trong đầu cứ suy nghĩ về điểm đáng ngờ của cả vụ án.
Hiện tại có một điều không còn gì bàn cãi chính là cái chết của Vương Xuyên có liên quan đến đường dây ma túy, rất có thể là do Vương Xuyên đã biết được một số chuyện không nên biết mới bị người khác diệt khẩu.
Trước khi Vương Xuyên bị hại, anh ta và Lục Nghiễm đã hẹn sẵn thời điểm gặp mặt, chỉ là liệu hung thủ đằng sau ra tay diệt khẩu Vương Xuyên có biết anh ta đã hẹn với Lục Nghiễm hay không chỉ vẫn chưa thể chứng thực được.
Còn về bartender và người phục vụ thì phần trăm bartender là đồng lõa cao hơn nhiều, nhân viên phục vụ cũng từng tiếp xúc với ly nước ép đó, là người có khả năng cung cấp manh mối cho cảnh sát, vì thế cũng bị diệt khẩu.
Lục Nghiễm quá đắm chìm trong suy nghĩ về tình tiết vụ án, đến lúc nhớ ra mới biết đã đến giờ tan làm.
Anh bước ra cửa, đồng nghiệp trong chi đội đã về gần hết, chỉ còn Lý Hiểu Mộng đang vừa dọn dẹp bàn vừa nói chuyện điện thoại.
“Hả? Cô ấy hẹn cậu đến nhà cô ấy, còn bắt cậu nấu ăn hả? Ôi trời, vậy là có phim coi rồi đó ba! Cậu nghĩ đi, nếu là bạn bè bình thường, mắc gì cô ấy kêu cậu tới nhà? Cô ấy độc thân, cậu cũng vậy, trai đơn gái chiếc ở chung một căn nhà, u chu choa ơi không phải có ý đồ với cậu đấy chứ? Cái gì, tiếp theo phải làm gì á? Còn phải nói nữa hả, tỏ tình trước đi ba, hoặc là cậu thử ý cô ấy trước coi sao, chuyện cỏn con ai cũng thấy rõ vậy mà cũng…”
Ban đầu Lục Nghiễm chỉ đi ngang qua thôi, hoàn toàn không cố tình nghe lén, ai ngờ tự dưng khi không lại nghe thấy cuộc điện thoại này.
Lại còn trùng hợp là Lý Hiểu Mộng cảm nhận được sau lưng mình có người, vừa quay lại thì nửa câu kia đã nghẹn lại trong miệng, nuốt cũng không trôi.
Bầu không khí bỗng gượng gạo hơn bao giờ hết.
Lục Nghiễm ho khẽ nói: “Về nhà sớm đi.”
Lý Hiểu Mộng vội vã đáp: “Vậy mai gặp ạ, đội phó Lục.”
Lục Nghiễm sựng lại: “Mai là cuối tuần.”
“…” Lý Hiểu Mộng đứng hình mất ba giây, vội vã sửa lại: “Đội phó Lục, cuối tuần vui vẻ!”
“Cuối tuần vui vẻ.”
Lục Nghiễm bước ra khỏi tòa nhà Cục Cảnh sát, trong đầu vẫn nghĩ về câu nói khi nãy của Lý Hiểu Mộng.
Anh băng qua hơn nửa cái bãi đậu xe khi nào không biết, bước tiếp về trước chính là toà thực nghiệm.
Cho đến khi liếc thấy một bóng người nhỏ nhắn đứng bên xe, anh vô thức quay đầu nhìn lại, đụng trúng phải ánh mắt nửa cười nửa không của Tiết Bồng.
Lục Nghiễm ngơ ngác, vừa định hỏi “sao em lại ở đây”, Tiết Bồng đã nói trước: “Tôi còn tưởng anh không nhìn thấy tôi chứ.”
Lục Nghiễm chầm chậm cong môi: “Đang đợi anh hả?”
“Ừm, ba phút rồi.
Anh nghĩ gì mà mất hồn vậy, vừa đi vừa cúi gằm mặt, còn cau mày nữa, thù hằn gì dữ vậy…” Tiết Bồng hời hợt đánh giá, cũng chẳng để ý gì mà lên xe ngay sau đó.
Thù hằn gì dữ vậy? Ủa anh có vậy hả?
Lục Nghiễm bước lên xe nói: “Anh phải về ký túc xá trước cái đã, đổ thêm hạt cho Barno, còn phải đưa nó ra ngoài dạo một vòng nữa.”
Tiết Bồng lái xe ra khỏi Cục thành phố, cô cười: “Có tiến bộ, tôi còn tưởng anh lại quên mất nó nữa rồi chứ.”
“Sao mà vậy được.”
Yên lặng một chốc Tiết Bồng gợi ý: “Hay là thế này đi, đến nhà anh đón Barno trước rồi đưa nó về chỗ tôi luôn.
Dù sao thì mai xe tôi cũng sửa xong rồi, hôm nay anh có thể lái xe về.”
Lục Nghiễm: “Vậy em có nhiều thiết bị thí nghiệm lắm không, không sợ Barno phá hả?”
“Nó không phá đâu.
Với lại phòng thí nghiệm ở tầng trên, để Barno ở dưới lầu cũng được, không dính dáng gì tới.”
“Ừm, cũng được.”
Hai người nói với nhau vài câu rồi quyết định thế, không bao lâu sau, xe đã chạy tới khu chung cư của Lục Nghiễm.
Lục Nghiễm xuống xe, chưa được mấy phút đã dắt Barno xuống dưới, chó với người cùng lên xe, xe nhanh chóng chạy ra đường lớn.
Mấy phút trước, hai người đều không nói chuyện, một người yên lặng lái xe, một người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe dừng lại trước một trụ đèn giao thông, Tiết Bồng nghiêng đầu nhìn Lục Nghiễm, thấy anh đang thơ thẩn nhìn chăm chăm ra cửa sổ, một tay gác bên cửa xe.
Tiết Bồng hỏi: “Còn đang nghĩ về vụ án nhà họ Cao à?”
Lục Nghiễm chững lại, quay người sang nói: “À không, vụ của Vương Xuyên có tiến triển rồi.
Tiết Bồng nhướng mày: “Đội trưởng Lâm đã nói anh đừng nhúng tay vào rồi mà, anh còn đang theo dõi hả?”
“Ừm.” Lục Nghiễm nói: “Anh cứ có cảm giác chuyện Vương Xuyên bị giết có thể có liên quan đến tin tức nội bộ trong đường dây mà anh ta muốn tiết lộ với anh.
Nếu không phải tại anh cứ chăm chăm vào manh mối này, có khi anh ấy sẽ không chết.”
Tiết Bồng hé miệng, không biết nên nói thế nào trong lúc này.
Đường nét trên mặt Lục Nghiễm rất sắc, lông mày rậm, hốc mắt cũng sâu, lúc cau mày trong cực kỳ nghiêm nghị.
Tiết Bồng khẽ thở dài: “Anh cũng không nên đổ hết tội lên người mình.
Tôi biết tính anh, dù thế nào thì anh cũng sẽ cứ chăm chăm vào manh mối này, dù bây giờ đội trưởng Lâm không cho anh động tới, sau này anh về lại đội chống ma tuý cũng vẫn sẽ tiếp tục theo sát.”
“Anh còn nghĩ là em sẽ khuyên anh dừng lại.”
“Manh mối này có liên quan tới Chung Lệ, anh không điều tra tới cùng sẽ không ngừng lại…”
Vừa nhắc tới Chung Lệ, hai người đều im lặng.
Một lúc sau, Lục Nghiễm cụp mặt, giọng nói cực kỳ thấp: “Anh không biết có phải là do anh bị ảo giác hay không nhưng thật ra trước khi anh và Chung Lệ chấp hành nhiệm vụ lần sau cùng, anh đã cảm thấy có gì không đúng…”
Đèn xanh bật sáng.
Tiết Bồng khởi động lại xe rồi hỏi: “Ý anh là thế nào?”
“Thật ra mối quan hệ giữa các tay buôn ma tuý với nhau cũng rất là phức tạp, vừa dính líu tới lợi ích vừa dính líu tới rủi ro, hơi sơ suất là sẽ mất cả mạng sống, vì thế chúng cũng sẽ đấu đá lẫn nhau.
Mỗi trước khi giao dịch ma tuý đều sẽ qua một lần trả giá mặc cả hoặc là một vài cuộc bạo lực máu me, có lúc giao dịch không thành sẽ lập tức nổ súng lên đạn.
Thế nhưng trong nhiệm vụ lần đó, tất cả những chuyện này đều không xảy ra, mọi cuộc đàm phán đều rất từ tốn, chỉ duy nhất mỗi hôm đó giao dịch chính thức, hai bên lại đột nhiên xảy ra xung đột, không có một chút dấu hiệu gì từ trước, cứ như cố ý tìm cớ để khai chiến vậy.”
Tiết Bồng hiểu ý: “Anh nghi là cả hai bên buôn ma tuý có thể đều đang chơi Vô Gian Đạo, chúng hoàn toàn không muốn giao dịch, từ lúc bắt đầu đã muốn thôn tính phía bên kia?”
“Có thể là như vậy nhưng bây giờ người thì chết, người thì chạy trốn, suy đoán của anh cũng không thể chứng thực được.
Điều quan trọng nhất là rốt cuộc ai đã mang Chung Lệ đi, thi thể của cậu ấy ở đâu…”
Đã bị người ta vứt đại ở một con sông nào đó hay là ném giữa khe núi cho chó hoang ăn.
Hoặc là có thể, thân phận nằm vùng của Chung Lệ đã bị phát hiện, bọn buôn ma tuý muốn trả thù rửa hận nên dùng thủ đoạn tàn ác nhất giày vò anh đến chết.
Trước kia cũng đã từng xảy ra chuyện cảnh sát chống ma tuý bị ngược đãi thê thảm, tan xương nát thịt, hơn nữa trong suốt quá trình còn bị tiêm Amphetamin, giữ được tỉnh táo từ đầu đến cuối, từ vết thương đầu tiên đến vết thương chí mạng đã mất tận mấy chục tiếng đồng hồ.
Chỉ cần nghĩ tới việc Chung Lệ có thể cũng phải chịu cảnh tương tự, chết thảm ở một nơi xa lạ nào đó, trong lòng Lục Nghiễm lại đau không chịu được.
Cả xe bỗng chốc im lặng.
Một lúc sau, Tiết Bồng khẽ dài một hơi, vô tình nhìn thấy Barno đang ngồi thẳng người phía sau qua kính chiếu hậu.
Đôi mắt Barno rất to, cứ nhìn chăm chăm vào hai người, tai vểnh lên cứ như hiểu được họ đang nói gì.
Lục Nghiễm quay đầu lại, mỉm cười xoa xoa cổ Barno nói: “Được rồi, không nói nữa.”
Tiết Bồng cũng cười, rẽ vào một lối nói: “Đến rồi.”
Hai người cùng một chú chó bước xuống xe, Lục Nghiễm dắt Barno dạo một vòng xung quanh trước.
Tiết Bồng bước vào nhà, đặt hạt thức ăn ở phòng khách tầng trệt rồi vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Tiết Bồng rất ít khi nấu ăn, dù có nấu cũng chỉ chọn toàn món đơn giản, tiết kiệm thời gian công sức.
Trong tủ lạnh chỉ có mì đông lạnh, một chút rau củ, trứng gà, vừa đủ để làm được một nồi mì sợi.
Trong vòng mười mấy phút, mì đã được nấu xong.
Tiết Bồng đang định nhắn tin cho Lục Nghiễm thì nghe thấy tiếng sủa rồi có tiếng chuông cửa.
Tiết Bồng mở của, Barno vừa vào là chạy ngay tới đống hạt.
Lục Nghiễm bước vào hỏi: “Có cần thay dép không?”
Tiết Bồng nói: “Ngoài tủ giày trước cửa có mấy đôi mới đấy, anh tự lựa đi.”
Lục Nghiễm thay dép, đi vào bếp rửa tay.
Tiết Bồng múc mì ra hai cái tô rồi nói: “Ăn tạm đi, nếu mà không đủ thì nhà tôi còn đồ ăn vặt.”
Hai người gần như chả nói gì mấy suốt cả bữa ăn.
Lục Nghiễm rất biết tâng bốc, ăn hết sạch tô mì cả nước lẫn cái.
Ăn xong, Lục Nghiễm chủ đồng đòi đi rửa bát, Tiết Bồng nhường căn bếp lại cho anh, quay ra vuốt ve Barno đang nằm trên sàn.
Lúc Lục Nghiễm bước ra thì nhìn thấy Tiết Bồng đang ngồi nghiêng trên sàn, đầu của Barno đang gối lên đầu gối cô.
Lục Nghiễm mỉm cười đứng nhìn một lúc nhưng không ngồi xuống, nhìn sang phía góc đọc sách bên cạnh, bên trên chất đầy sách, phòng đọc sách được thiết kế chung với phòng khách, ở giữa không có vách ngăn, chỉ để giá sách ngăn ra.
Lục Nghiễm lấy bừa một quyển rồi lật ra xem, nhận ra đều là sách cũ lâu đời, trang sách đã ngả vàng, năm xuất bản đã lâu, hơn nữa rất nhiều trang sách đều có bút tích viết tay.
Một lúc sau, Tiết Bồng cũng đứng dậy, thấy Lục Nghiễm đang đứng trước kệ sách, nhìn hàng ảnh bên trên.
Tấm ngay giữa là ảnh gia đình, Tiết Ích Đông trong ảnh có ánh mắt điềm tĩnh, khí chất nho nhã, ngồi cạnh ông là Trương Vân Hoa đang mỉm cười tươi tắn, bà đang ôm một bé gái mũm mĩm chỉ cỡ ba, bốn tuổi trong lòng, đứng cạnh Tiết Ích Đông là một cô bé khác trông nhỉnh hơn chút.
Hai bên tấm ảnh gia đình là một vài tấm ảnh đời thường, có ảnh chụp chung của Tiết Ích Đông và Trương Vân Hoa, có ảnh chụp chung của Tiết Bồng và Tiết Dịch, cũng có ảnh chụp một người.
Trương Vân Hoa và Tiết Ích Đông trong ảnh không thay đổi nhiều, ảnh của Tiết Dịch và Tiết Bồng thì ngược lại, dáng vẻ hai cô gái cứ thay đổi dần theo độ tuổi, từ khi còn bé đến ngày thanh xuân.
Tiết Bồng đi đến cạnh Lục Nghiễm nói: “Hàng bên trái này là bố tôi để lúc còn sống.
Hàng bên phải là tôi mới thêm vào lúc chuyển đến.”
Lục Nghiễm nhìn Tiết Bồng đang cười mỉm trong ảnh và Tiết Dịch với khí chất trong có vẻ chín chắn hơn, cũng điềm tĩnh hơn: “Anh còn nhớ cái thời này.
Anh còn nhớ lúc đó em mới lên lớp Mười, mới học kỳ đầu đã bị bóng rổ đập trúng đầu ba lần.”
Tiết Bồng trợn mắt: “Anh cố ý chứ còn gì nữa.”
“Anh đâu có đâu, với lại cũng không phải anh làm, tại anh xui thôi, lúc đi nhặt bóng bị em nhìn thấy.” Lục Nghiễm vội vã giải thích.
Tiết Bồng: “Vậy được thôi, tôi hỏi anh, ngoài tôi ra còn ai khác bất hạnh bị bóng của anh đập trúng nữa không?”
“Cái đó thì không…” Lục Nghiễm khựng hẳn rồi lại sửa lời: “Ấy không, bóng của anh chưa có đập trúng ai bao giờ.”
Tiết Bồng lại không thèm để ý.
Lục Nghiễm đúng là có trăm cái miệng cũng khó mà giải thích được.
Một lúc sau, hai người không hẹn mà cùng quay đầu, cùng lúc nhìn vào Tiết Dịch trong ảnh, cuộc tranh cãi vừa nãy lại bị mờ đi.
Vào chính hôm đó, họ cùng nhau lên sân thượng, cùng chứng kiến dáng vẻ khi chết của Tiết Dịch.
Khi đó gió thổi rất lạnh, người Tiết Dịch vẫn còn ấm, cô nhắm mắt, tựa vào đó, khẽ cúi đầu, khuôn mặt vẫn còn chút hồng hào như vẫn còn sống.
Nghĩ đến đây, Tiết Bồng nói khẽ: “Tôi từng có một lúc luôn cho rằng Phương Tử Oánh không phải hung thủ thật sự.”
Lục Nghiễm chững lại, cúi đầu nhìn cô nhưng không nói.
Tiết Bồng tiếp tục: “Tôi không nghĩ ra lý do để Phương Tử Oánh giết chị ấy.
Chị tôi tốt bụng đến thế, tất cả mọi người từ người thân, bạn bè, thầy cô đến học sinh trong trường có quen biết đều thích chị ấy, Phương Tử Oánh còn coi chị ấy như thần tượng… Tôi không hiểu, tại sao một người hâm mộ lại tự dưng giết chết thần tượng của mình chứ? Chị tôi cũng đâu phải con trai, Phương Tử Oánh cũng không phải đám người hâm mộ nữ với ảo tượng về tình yêu bị huỷ diệt, không hâm mộ nữa rồi phải bôi xấu tới cùng, cô ta hoàn toàn không có động cơ để giết chị tôi.”
“Anh nghĩ không phải là em từng cho rằng Phương Tử Oánh không phải hung thủ thật sự.” Lục Nghiễm bỗng dưng lên tiếng nhưng không trả lời điều Tiết Bồng thắc mắc mà chỉ nói: “Đến tận bây giờ em vẫn không nghĩ vậy.”
Tiết Bồng không đáp.
Lục Nghiễm: “Hay là xem xem hôm nào đó tới gặp Phương Tử Oánh đi, gặp mặt hỏi cho rõ ràng.”
“Tôi hỏi thì cô ta sẽ thành thật nói hết sao? Anh có tin lời của tội phạm không? Đa số tội phạm giết người đều nói mình vô tội, không ai thừa nhận mình giết người.”
“Giống như ban nãy em nói với anh trong xe vậy, không đi thì trong lòng em sẽ không buông được.
Thắc mắc này sẽ cứ quấn lấy em.
Em đi rồi thì có khi sẽ tìm được đáp án, cũng có khi sẽ biết được thật ra hung thủ chính là cô ta.”
Tiết Bồng yên lặng một lát, bỗng cúi đầu bật cười.
Lục Nghiễm hỏi: “Em cười gì thế?”
Tiết Bồng nói: “Cười tôi với anh đấy, đều có nút thắt trong lòng, đều chỉ biết nói người khác, không chữa khỏi cho mình.
Lục Nghiễm cũng cười.
Tiết đó, Tiết Bồng quay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Được rồi, nói cả buổi trời rồi, làm chuyện chính thôi.
Đi lên lầu với tôi, cho anh xem cái này.”
Lục Nghiễm thoáng nghệch người rồi lại hoàn hồn đi theo Tiết Bồng lên tầng.
Bước chân của anh rất nhẹ nhàng, giống như sợ làm phiền đến ai, trong lòng cũng hơi ngẩn ngơ, còn hơi hồi hộp, rõ là biết ý Tiết Bồng không phải vậy nhưng theo sau nhau đi lên lầu thế này lại hình như có chút gì đó.
Câu nói của Lý Hiểu Mộng cũng hiện lên trong đầu ngay bây giờ: “Hay là cậu thử dò ý cô ấy trước xem thế nào, chuyện ai nhìn vào là cũng biết ấy mà…”
Lục Nghiễm bước lên bậc thang cuối cùng, ho khẽ một tiếng, cuối cùng cũng gói ghém tâm tư lại, gạt Lý Hiểu Mộng ra khỏi đầu.
Tiết Bồng đẩy cánh cửa bên phải, bên trong là bàn thí nghiệm và thiết bị thí nghiệm.
Lục Nghiễm theo cô bước vào phòng thí nghiệm, mắt nhìn quanh một vòng, thấy Tiết Bồng lấy ra vài quyển sổ từ sâu bên trong kệ tài liệu, đặt lên trên bàn.
Lục Nghiễm lại nhìn xung quanh lần nữa, lúc này lại nghe thấy Tiết Bồng nói: “Chắc bố tối sẽ có ghi chép lại tường tận về vụ rò rỉ khí độc ba mươi lăm năm trước.”
Lục Nghiễm sửng sốt, nhanh chóng liếc nhìn mấy quyển sổ, lúc này mới nhận ra bên trên có đánh dấu phân chia thời gian.
Tiết Bồng nói: “Anh nhìn xem, khoảng cỡ một hai năm là được ghi vào một quyển, vả lại còn phân chia khu vực nữa, nếu là ở khu phía Nam ba mươi lăm năm trước thì chắc là nằm trong hai cuốn này.
Bây giờ thì anh tìm với tôi đi.”
Trong lúc nói chuyện, Lục Nghiễm đã mở một quyển trong số đó, thời gian bỗng chốc bị kéo về ba mươi lăm năm trước.
Tiết Ích Đông ghi chú rất chi tiết, ông còn làm cả mục lục, từ trang mấy đến trang mấy nói về nhà máy gì, xảy ra chuyện gì, làm thay đổi nước, đất và môi trường xung quanh như thế nào, tất cả đều được ghi lại cực kỳ chi tiết.
Lục Nghiễm xem rất nhanh, lướt mắt là tìm thấy được mục “rò rỉ khí độc.”
Dưới mục này tổng cộng có ba mốc đánh dấu, cũng có nghĩa là trong vòng một, hai năm đã xảy ra ba sự kiện tương tự.
“Chắc là ở đây.”Lục Nghiễm nói.
Tiết Bồng vừa nghe liền lập tức bỏ quyển sổ trong tay xuống cùng xem.
Lục Nghiễm giở nhanh đến số trang tương ứng trên mục lục, cùng xem với Tiết Bồng.
“Chín giờ sáng ngày 13 tháng Ba, năm XXXX, nhà máy hóa chất Hội Tân xảy ra vụ việc rò rỉ nguyên liệu, theo bước đầu điều tra, trưởng xưởng cho biết vì bị ngắt điện đột ngột, lò phản ứng bể khuấy bị ngưng thao tác, nhiệt độ tăng cao khác thường.
Các công nhân lập tức cho vật hữu cơ vào trong thùng nhưng thùng hóa chất bỗng dưng toét nổ, nguyên liệu bị bắn ra, dẫn đến nhiều người thương vong…”
“Sau khi xảy ra sự việc, lãnh đạo địa phương đã lập tức có mặt để điều động hiện trường, phân chia các bộ phận toàn lực xử lý tốt khí thể bị rò rỉ, bảo đảm an toàn của dân cư xung quanh.
Tổ trưởng Cao XX cũng lập tức thành lập tổ xử lý nguy cơ, xử lý cấp bách hiện trường.
Vì xử lý kịp thời và thích đáng, đã giảm thiểu tổn thất xuống mức thấp nhất.
Thế nhưng rất không may, trong số những công nhân trong xưởng bị trúng độc tại chỗ, có ba người tử vong sau khi đưa vào bệnh viện cấp cứu.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...