Hai giờ chiều, xe của chi đội đã đến địa phận khu phía Đông, Lục Nghiễm và Tề Thăng trao đổi công việc một lát, cho hai bên chia nhau ra hành động.
Tề Thăng điều Vương Chí Thân của đội mình tới cho Lục Nghiễm để báo cáo với chi đội sơ lược về kết quả điều tra của phân cục khu phía Đông trong giai đoạn hiện tại, Lục Nghiễm sắp xếp nhân lực, bảo Lý Hiểu Mộng và Trương Xuân Dương sang giúp Tề Thăng.
Đội kỹ thuật cũng chia thành hai nhóm, một nhóm do Phùng Mông dẫn dắt Trình Phỉ đến nhà Cao Thế Dương tìm kiếm thu thập chứng cứ, nhóm khác là Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn đến nhà Lý Lan Tú thu thập chứng cứ lần hai, đánh nhanh thắng nhanh, lát nữa còn phải đến nhà Cao Lực Minh và Chung Ngọc.
Phân chia nhiệm vụ xong, hai tốp nhanh chóng chia nhau ra hành động, trên đường đến nhà Lý Lan Tú, Lục Nghiễm nhận được điện thoại do Trưởng khoa Hứa của phòng thực nghiệm gọi tới.
“Đội trưởng Lục, chúng tôi đã tiến hành kiểm tra độc chất trên quần áo mà khoa kiểm nghiệm dấu vết mang tới, hiện đã có kết quả, trên quần áo trong quả thật có độc tính của Paraquat, hơn nữa có cả độc tính mới lẫn cũ, độc tính cũ đã xâm nhập vào lớp sợi, chắc là đã có người ngâm nhúng quần áo vào trong dung dịch Paraquat nhiều lần.”
Cũng có nghĩa là người đầu độc Lý Lan Tú bằng Paraquat quả thật đã thực hiện bước giặt tẩy quần áo.
Vậy thì đây phải là người thường xuyên ra vào nhà của Lý Lan Tú mới được, hơn nữa cần phải có một khoảng thời gian để giặt giũ, mỗi lần đến thì chắc người này phải ở lại hơn một tiếng đồng hồ.
Sau đó, Vương Chí Thân bắt đầu báo cáo với Lục Nghiễm về tình hình điều tra ở phân cục khu phía Đông, Lục Nghiễm lấy điện thoại mở cuộc gọi nhóm ba bên, để cho Tiết Bồng, Mạnh Nghiêu Viễn và Phương Húc, Hứa Trăn ngồi ở hai xe kia cùng nghe.
Phân cục khu phía Đông đã lập tức trích xuất camera khu chung cư, chú ý tới hai ngày trước khi Lý Lan Tú mất, có một người đàn ông đã đến thăm nhà.
Camera ghi lại rất rõ nét, người đàn ông này chính là Cao Lực Minh.
Gã mặc mang một đôi giày thể thao, trong tay còn cầm một túi trái cây, sau đó ở lại nhà Lý Lan Tú chưa tới nửa tiếng đã bắt xe đi mất.
Camera ở cổng khu chung cư còn ghi lại được hình ảnh bảng số xe taxi mà Cao Lực Minh gọi, lần theo lịch sử đặt xe, phát hiện được sai khi lên xe, Cao Lực Minh đã đi thẳng về nhà mình.
Cũng có nghĩa là đây là lần cuối cùng Lý Lan Tú gặp Cao Lực Minh.
Còn chuyện sau khi về nhà Cao Lực Minh có ra khỏi nhà hay không, đã đi đâu thì cần phải điều tra tiếp camera của khu chung cư mà Cao Lực Minh và Chung Ngọc ở.
Sau đó, Vương Chí Thân bắt đầu nói về công việc trước khi về hưu của Cao Thế Dương và Lý Lan Tú, đồng nghiệp ở phân cục khu phía Đông từng đến nhà máy họ từng làm việc để hỏi thăm, cả nhà máy hoá chất lẫn công ty kiểm tra chất lượng đều chưa từng xuất hiện vụ việc trúng độc hoá chất nào trong suốt mười mấy năm nay.
Thế nhưng theo lời của một công nhân làm việc lâu năm trong nhà máy, trước khi Cao Thế Dương nghỉ hưu đã từng nhắc đến một chuyện, bảo rằng khoảng ba mươi lăm năm trước, ở một nơi gần thôn xóm tại ngoại ô khu phía Nam thành phố Giang, có một nhà máy từng xảy ra sự kiện rò rỉ khí độc, nghe nói là rất ầm ĩ, dính dáng đến nhiều cá nhân và doanh nghiệp khác, không chỉ có công nhân tử vong trong nhà máy mà còn liên luỵ đến một trường tiểu học gần đó.
Vương Chí Thân thuật lại: “Sau đó chúng tôi cũng đã đến cái thôn ở khu phía Nam đó hỏi thăm người trong thôn, họ cũng chỉ nghe người lớn nhắc tới, nói rằng khi đó có một trường tiểu học ở gần cái nhà máy đó nhất, thời điểm đó có rất nhiều trẻ con trong thôn theo học ở đấy.
Khí độc bị rò rỉ không lâu sau, mọi người bắt đầu cảm thấy trong người không ổn, ồ ạt đến bệnh viện khám.
May là ở cách nhà máy hóa chất một đoạn, không trúng độc nặng, sau khi thở oxy với truyền nước biển thì nhanh chóng đỡ hơn.”
Người trong thôn còn nhớ lại rằng nguyên nhân của sự cố khi đó hình như là do nổ thùng thiết, nguyên liệu bên trong bắn ra ngoài mà thành, nguyên nhân cụ thể hơn thì họ cũng không biết, những chuyện này cũng đều là do người lớn trong thôn nhắc lại.
Sau khi chuyện này xảy ra, rất nhiều người khi đó học tại ngôi trường tiểu học kia về sau đều xuất hiện vấn đề về đường hô hấp, kéo dài nhiều năm, mọi người cũng vẫn luôn nghi là có liên quan đến sự việc rò rỉ năm đó.
Chỉ là kỹ thuật y học khi đó còn có hạn, suy đoán này cũng không có được căn cứ, hơn nữa sau khi khí độc bị rò rỉ, chính phủ cũng bắt tay vào điều tra, nhà máy nhanh chóng bị đóng cửa, họ muốn truy cứu trách nhiệm cũng không biết tìm ai.
Đây đã là chuyện từ ba mươi lăm năm trước rồi, có thể điều tra được tới đây trong một thời gian ngắn đã là không dễ dàng gì rồi, vả lại nhà máy đã đóng cửa lâu năm, đã không còn tìm ra những ghi chép nào từ khi đó nữa.
Chỉ có một chuyện rất kỳ lạ…
Lục Nghiễm đột nhiên hỏi: “Chuyện đã lâu quá rồi, hơn nữa lại còn là tiếng xấu của nơi làm việc mà Cao Thế Dương làm trước kia, thường người ta đều sẽ kiêng kỵ những chuyện như thế này, sao Cao Thế Dương lại còn nhắc với đồng nghiệp của công ty mới chứ?”
Vương Chí Thân nói: “Vì Cao Thế Dương là công thần của sự cố rò rỉ khí độc năm đó.
Năm đó Cao Thế Dương đã dắt theo đội đi khắc phục hậu quả, vì xử lý thỏa đáng kịp thời nên đã giải thiểu thiệt hại xuống mức thấp nhất trong thời gian ngắn, còn vì thế mà lên báo nữa.
Theo lời đồng nghiệp trước khi nghỉ hưu của Cao Thế Dương thì nhờ chuyện này mà ông ấy mới được công ty sau trọng dụng, vừa vào đã ngồi lên ghế tổ trưởng.”
Tuy là công thần nhưng suy cho cùng thì sự cố rò rỉ khí độc lần đó cũng không phải chuyện vẻ vang gì, dù thật sự có người “nhận được lợi ích” nhờ lập công thì cũng không nên khoe khoang trên nỗi buồn của người khác, hơn nữa chuyện đã qua lâu như thế mà còn nhắc tới chuyện “vinh quang” thời trẻ với đồng nghiệp sau này, chứng tỏ Cao Thế Dương quan trọng thành tích cá nhân mình hơn là mấy mạng người nhiều.
Lục Nghiễm vừa ngồi nghe Vương Chí Thân thuật lại tình hình, vừa lật bản sao điều tra của phân cục khu phía Đông, nhanh chóng tìm thấy trang của Lý Lan Tú, anh nói: “Lý Lan Tú cũng từng làm trong nhà máy đó, vậy chắc là bà ấy và Cao Thế Dương đã quen biết nhau vào thời điểm này.”
Vương Chí Thân nói: “Đúng vậy, năm thứ hai sau vụ việc rò rỉ khí độc, hai người họ kết hôn, sau đó Lý Lan Tú đến làm việc ở nhà máy mới cùng Cao Thế Dương cho đến hai mươi năm trước, Cao Thế Dương lại đổi sang làm ở một nhà máy khác, Lý Lan Tú cũng đến làm ở công ty bên thứ ba kiểm tra chất lượng.”
Lúc này, Tiết Bồng ở bên kia đầu dây chưa hề lên tiếng từ đầu tới cuối đột nhiên lại hỏi: “Vậy Cao Lực Minh con trai của họ thì sao, anh ta có phải con nuôi không?”
Vương Chí Thân thoạt đầu hơi ngỡ ngàng rồi lại nói: “Đúng là con nuôi thật.
Chúng tôi đã tìm hiểu, Cao Thế Dương và Lý Lan Tú vẫn luôn không có con, khoảng ba mươi năm trước mới nhận nuôi một bé trai là Cao Lực Minh, lúc đó anh ta chí mới năm tuổi.”
“Tiết Bồng.” Lục Nghiễm nói: “Em còn nhớ mảnh giấy tìm được trong vụ án Trần Lăng không?”
“Tất nhiên là nhớ rồi, tôi còn nhớ trên đó viết gì: Chuyện của chúng tôi phải bắt đầu kể từ ba mươi lăm năm trước.”
Mà ba mươi lăm năm trước lại chính là cũng một thời gian xảy ra sự kiện rò rỉ khí độc ở nhà máy nơi Cao Thế Dương và Lý Lan Tú làm việc.
Mạnh Nghiêu Viễn hít hà nói: “Sao trùng hợp vậy, đều là ba mươi lăm năm trước.”
Ở một bên khác, Phương Húc tiếp: “Hơn nữa lúc trước điều tra vụ Trần Lăng, Chung Ngọc từng nói bố mẹ cô ta và bố mẹ Trần Lăng đều từng làm ở nhà máy hóa chất, vì bố mẹ quen biết nhau nên hai người mới duy trì tình bạn.
Nhưng mà bố mẹ chồng Chung Ngọc, cũng chính là Cao Thế Dương và Lý Lan Tú ấy, vẫn luôn không đồng ý cho cô ta đi thăm Trần Lăng.”
Hứa Trăn đột nhiên hỏi: “Vậy có khi nào bố mẹ Chung Ngọc, bố mẹ Trần Lăng là đồng nghiệp cũ của Cao Thế Dương, Lý Lan Tú không?”
Tiết Bồng: “Rất có thể là vậy.
Trên hồ sơ của Trần Lăng cũng có nhắc đến bố mẹ cô ta đã chết trước khi nhà máy đóng cửa nhưng nguyên nhân là gì, liệu có liên quan gì đến vụ rò rỉ khí độc không? Nếu thật sự là như vậy thì gần như đã có thể liên kết hai vụ án lại với nhau.”
Cô vừa nói xong, cả ba xe đều im lặng một lúc.
Cho đến khi Vương Chí Thân lên tiếng hỏi: “Đợi đã, tôi hơi hoang mang, Trần Lăng là ai?”
Mạnh Nghiêu Viễn nhanh chóng cập nhật đại khái cho Vương Chí Thân.
Lục Nghiễm nghe hai người nói chuyện, suy nghĩ sớm đã trôi ra ngoài cửa sổ.
Sau một ngày điều tra của phân cục khu phía Đông, dường như lại tìm thấy được vài mảnh ghép của bức tranh trong vụ án này, hình như có một manh mối trong tất cả những thứ lộn xộn này, có thể liên kết những thông tin này lại với nhau.
Chung Ngọc và Trần Lăng là bạn bè, hơn nữa ngoài Chung Ngọc ra, chưa từng có ai đến trại giam thăm Trần Lăng, có thể thấy được tình bạn của cả hai rất gắn kết.
Dựa vào mọi dấu vết trong vụ án Trần Lăng, có thể thấy được Trần Lăng rất lanh lợi sắc sảo, lại còn không dễ dàng chia sẻ với người khác, người có thể làm bạn với cô ta cũng không thể nào là người đơn giản, càng không phải là mối quan hệ được xây dựng nên trong một sớm một chiều.
Chung Ngọc và Trần Lăng quen biết nhau từ nhỏ, giữ tình bạn liên tục suốt hơn ba mươi năm không hề đứt đoạn, điều này thật sự không dễ dàng nhưng có thể là bị cả hai đều không có nhiều bạn, vì thế mới coi trọng thứ tình cảm này hơn hết, hoặc không thì có thể là cùng trải qua những việc gì tương đồng nhau, mới có thể trói buộc chặt chẽ như vậy?
Cao Thế Dương và Lý Lan Tú không đồng ý việc Chung Ngọc mỗi tháng đều đến thăm Trần Lăng nhưng Chung Ngọc không nghe, nghĩ có thể thấy được chắc chắn là Chung Ngọc đã nói chuyện với bố mẹ chồng về chuyện này rất nhiều lần, có thể còn cự cãi nhau.
Vậy thì trong một mối quan hệ thế này, Cao Lực Minh lại đóng vai trò gì? Đồng tình hay phản đối?
Bên cạnh đó, nếu “ba mươi lăm năm trước” mà Trần Lăng viết mang nghĩa chỉ chuyện rò rỉ khí độc ở nhà máy hóa chất, vậy thì rất có thể cái chết của bố mẹ Trần Lăng có liên quan đến việc này, vậy thì bố mẹ Chung Ngọc làm việc chung trong nhà máy hoá chất liệu có biết đầu đuôi sự tình không?
Lục Nghiễm đang nghĩ tới đây, thì lại nghe thấy Tiết Bồng hỏi bên kia đầu dây: “Cậu Vương, bên các cậu đã điều tra thân thế Chung Ngọc chưa?”
Vương Chí Thân nói: “À, điều tra rồi, Chung Ngọc là người thành phố Giang, nhưng mà trước kia có một khoảng thời gian dài theo bố mẹ đến sống ở thành phố Lịch, khoảng hai mươi mấy năm trước thì bố mẹ chị ta mất, chị ta mới tự về lại đây.”
Theo bố mẹ đến sống ở thành phố Lịch nhiều năm, sau khi bố mẹ mất lại tự quay về lại thành phố Giang sao? Vậy trong những năm Chung Ngọc đến thành phố Lịch, cô ta vẫn luôn liên lạc từ xa với Trần Lăng ở thành phố Giang sao?
Lục Nghiễm từ từ nhíu chặt mày.
Dường như mối quan hệ giữa Trần Lăng và Chung Ngọc mới là đầu mối then chốt để liên kết cả vụ án…
Ở bên kia, Tiết Bồng cũng không hỏi nữa.
Mạnh Nghiêu Viễn và Phương Húc, Vương Chí Thân vẫn đang bàn luận dựa trên các manh mối hiện có, Tiết Bồng lại cũng nhìn ra cửa sổ như Lục Nghiễm, ra sức hồi tưởng lại từng chi tiết trong vụ án Trần Lăng.
Phần rõ ràng nhất trong vụ án Trần Lăng là tự sát và thuộc an thần, hai điều này là không có gì để lật lại nhưng vụ án này vẫn còn vài nghi điểm.
Ví dụ như câu nói “ba mươi lăm năm trước”, ví dụ như chai nước kia, còn có trang giấy trong quyển sổ mà Trần Lăng đã viết vào rồi xé mất, sau đó Mạnh Nghiêu Viễn phân tích chữ viết mới làm câu nói kia lộ ra.
“Kẻ tham lam nhận nghiệp như chó đói.”
Câu này không giống như đang chỉ có vậy, liệu có còn vế nào khác không?
Tiết Bồng cầm điện thoại, đăng nhập vào trình duyệt web, nhanh chóng xuất hiện một loạt kết quả tìm kiếm.
Thì ra Trần Lăng chỉ viết có nửa câu, nữa câu sau của nó là: “Kẻ đầu độc nhận nghiệp như sói cọp.”
Vài phút sau, cả nhóm người đến được khu chung cư nơi Lý Lan Tú sống.
Nơi xe cảnh sát đậu lại có rào băng cảnh giới của cảnh sát ở phía ngoài nhưng gần đó lại có không ít người dân tò mò tới vây quanh xem, hoàn toàn trái ngược với tình hình hôm thi thể Lý Lan Tú được khiêng ra ngoài.
Hôm đó, tất cả mọi người đều biết đã có người chết, còn có cả thi thể, không ai dám ra ngoài nhưng hôm nay thì khác, người hoảng sợ nhất có khi cũng đã đỡ nhiều rồi, những thứ còn lại nhiều hơn cả nỗi sợ là tâm lý tò mò hóng hớt, ai nấy lại cũng đều cầm lấy điện thoại, có người đang chụp ảnh, có người đang quay video.
Lục Nghiễm nhanh chóng phân chia nhiệm vụ, giữ lại vài người phụ trách bảo vệ trình tự khám nghiệm của hiện trường vụ án, những người khác tiếp tục hỏi thăm điều tra, ngoài hàng xóm ra thì còn phải hỏi hết các hàng quán lân cận và cả uỷ ban khu phố.
Thêm vào đó, thời gian điều tra phải được mở rộng hai mươi năm, tất cả những tin tức biết được hoặc nghe Lý Lan Tú nhắc tới về chuyện thời trẻ ở nhà máy đều có thể có liên quan tới vụ án.
Sắp xếp xong xuôi, Lục Nghiễm bảo Vương Chí Thân gọi điện cho Tề Thăng, thông báo cho Tề Thăng biết về những tiến triển mới lúc bàn bạc trên xe, bảo họ kết hợp cả chuyện cũ ở nhà máy hoá chất lại rồi điều tra luôn một thể.
Lúc này, Tiết Bồng đã thay xong xuôi đồ bảo hộ, cô đi tới, đưa điện thoại cho Lục Nghiễm: “Ban nãy tôi vừa tra được cái này.”
Lục Nghiễm cúi đầu nhìn mà sửng sốt.
Tiết Bồng nói khẽ: “Trần Lăng chỉ viết nửa vế trước của câu này, viết xong lại còn xé đi.
Nửa câu sau lại nhắc đến chính xác cụm từ “người đầu độc”, không biết chuyện này có liên quan gì tới vụ án không.”
“Thật ra anh cũng đang nghĩ tới mối liên hệ giữa hai vụ án.” Lục Nghiễm ngước mắt, sau đó lại chuyển hướng: “Nhưng mà anh có linh cảm lần này thu thập chứng cứ sẽ khiến cả vụ án tiến về trước một bước nữa.”
Tiết Bồng cười: “Mong là vậy.”
Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viên nhanh chóng bắt đầu thu thập chứng cứ lần hai.
Lần này không giống với lần trước, lần trước chỉ là lần mò, chưa rõ tường tận tình tiết toàn bộ vụ án, đến nguyên nhân tử vong chính xác của Lý Lan Tú là gì còn không biết, chỉ thu thập chứng cứ sơ sơ bên ngoài nhưng lần này đã có mục tiêu mới.
Tiết Bồng bước vào phòng ngủ của Lý Lan Tú lần thứ hai, thử độc cấp tốc trên những món đồ lót cùng với Mạnh Nghiêu Viễn rồi lại chia đồ lót ra từng mớ riêng, bỏ vào túi đựng vật chứng.
Sau đó, hai người lại bắt đầu đi xung quanh máy giặt thu thập chứng cứ.
Mạnh Nghiêu Viễn đang chiết nước giặt ra chai, Tiết Bồng mở một hộp viên giặt ra, cầm lên một viên rồi bóp nhẹ, phát hiện bên trên có dấu kim tiên rất nhỏ.
Tiết Bồng lại cầm cái khác lên bóp thứ, cũng có dấu kim y hệt.
Mạnh Nghiêu Viễn cũng đã nhìn thấy, quay đầu gọi: “Đội phó Lục!”
Lục Nghiễm đi tới, Tiết Bồng nói: “Trên mỗi viên giặt đều có lỗ kim tiêm.
Còn nữa, số nước giặt này cũng không ổn, hình như là hơi loãng.
Chắc là người bỏ độc đã làm loãng Paraquat trước rồi mới tiêm vào những vật dụng giặt giũ này, bản thân người này không cần phải có mặt ở hiện trường, chỉ cần Lý Lan Tú giặt quần áo là sẽ tiếp xúc với Paraquat.”
Lục Nghiễm yên lặng vài giây, đảo mắt vòng quanh rồi nói: “Lý Lan Tú có hai cái máy giặt, một cái lớn, một cái nhỏ.”
“Cái nhỏ để giặt quần áo lót, cái lớn thì giặt những cái khác…” Tiết Bồng nói tiếp nhưng chỉ được nửa câu đã khựng lại.
Cô nhanh chóng tìm được hai hộp viên giặt từ trong góc, cầm lên bóp nắn rồi lại lẩm bẩm: “Thì ra là như vậy…”
Lục Nghiễm hỏi: “Sao thế?”
Tiết Bồng nói: “Người này chỉ động tay động chân vào nước giặt và viên giặt chuyên dụng cho quần áo lót, vì đồ lót sẽ tiếp xúc trực tiếp với da.
Anh xem, loại để giặt đồ khác thì bình thường.”
Mạnh Nghiêu Viễn vội vã mở nắp máy giặt nhỏ, chấm được một ít vết bẩn ra từ những cái lỗ nhỏ trong lồng giặt, đặt vào ống thử rồi nói: “Nếu có độc thì sẽ xét nghiệm ra được từ những vết bẩn này.”
Lục Nghiễm: “Còn một chuyện nữa rất kỳ lạ.”
“Chuyện gì?” Tiết Bồng hỏi.
“Lý Lan Tú giặt riêng đồ lót với đồ thường mà viên giặt đồ thường lại không có độc, vậy phản ứng bong tróc da trên chân bà ấy ở đâu ra? Không lẽ bà ấy giặt vớ chung với đồ lót?”
Tiết Bồng sững sờ.
Đúng ra thì nếu Lý Lan Tú quan trọng việc vệ sinh quần áo đến thế thì sẽ không phạm phải sai lầm này, đáng lẽ phải giặt vớ chung với đồ thường mới đúng.
Thế nhưng thế này thì vớ sẽ không dính phải Paraquat, vậy thì chuyện gì đã xảy ra với chân của Lý Lan Tú…
Bỗng chốc, cả ba đều im lặng.
Một lúc sau, Lục Nghiễm ánh mắt lại chuyển hướng, anh nhìn thấy một cái bồn rửa chân tự động được đậy nắp đặt trong góc, cạnh bồn rửa chân còn có một túi nilon, trong túi có rất nhiều gói thuốc bắc ngâm chân.
Lục Nghiễm khựng lại nói: “Xem cái bồn ngâm chân đó xe, cả gói thuốc bên cạnh nữa.”
Mạnh Nghiêu Viễn lập tức đi tới, mở nắp bồn rửa chân, mùi thuốc bắc nồng nặc xộc ra, trong bồn còn sót lại vết ố bã thuốc.
Mạnh Nghiêu Viễn gạt lấy một ít bên trong rồi lại mở gói thuốc bắc ra.
Đến khi quay lại phòng khác, Lục Nghiễm đã sắp xếp được rõ ràng suy nghĩ trong đầu.
Thật ra thì muốn biết được ai là người đầu độc Lý Lan Tú thì phải bắt tay vào tìm hiểu nguồn gốc của vật có độc, xem xem ai trong nhà này đã mua Paraquat qua đường dây phi pháp.
Tuy mấy năm trước nhà nước đã nêu rõ lệnh cấm sử dụng và bán ra Paraquat, thế nhưng đến tận năm nay vẫn có một số cửa hiệu và doanh nghiệp tiếp tục lén lút sản xuất, buôn bán Paraquat, lại còn đổi thành tên khác.
Có người nói Paraquat là thứ nước chết chóc, tỷ lệ tử vong đạt đến chín mươi phần trăm, rất nhiều người thiếu hiểu biết, không có chút kiến thức về uy lực và độc tính của nó, gì giận dỗi người nhà hay người yêu mà uống Paraquat doạ tự sát.
Trong khoảng thời gian vài tiếng hoặc nửa ngày sau khi uống đều sẽ không xuất hiện triệu chứng gì, vẫn nhảy nhót tung tăng, cười đùa vui vẻ, ăn uống đầy đủ, trong vòng hai mươi bốn giờ kế tiếp, khoang miệng mới bắt đầu lở loét, mở miệng là có thể ngửi được mùi hôi thối.
Trước khi việc đó xảy đến, rất nhiều người hoàn toàn chẳng nề hà gì, không cứu chữa kịp thời, bỏ lỡ thời điểm vàng để cấp cứu.
Sau đó, không chỉ là khoang họng mà miệng và mặt cũng bắt đầu lở loét rồi lan ra các cơ quan khác trong cơ thể.
Từ khi bắt đầu xuất hiện triệu chứng cho đến khi tử vong là một quá trình “dài đằng đẵng”.
Có người trúng độc vì người nhà không đủ tiền chi trả cho tiền cấp cứu đắt đỏ mà có thể đến một hai tháng sau mới chết nhưng xơ hoá ở phổi đã không thể đảo ngược tình hình, Paraquat cũng không có thuốc giải, vì thế dù dùng thuốc như thế nào thì cũng chỉ là để giảm bớt đau đớn cho đến khi suy hô hấp mà chết.
Mà điểm đáng sợ nhất của nó chính là người bị trúng độc vẫn luôn tỉnh táo từ đầu đến cuối, biết được mình đang trải qua đau đớn như thế nào nhưng lại không thể nói được vì suy hô hấp.
Nghĩ đến đây, Lục Nghiễm quay đầu lại nhìn vào tấm ảnh gia đình được đặt trên kệ ngang ở phòng khách.
Trong bức ảnh gia đình, cả bốn người trong nhà đều cười tươi rạng rỡ, rất chân thật, nếu không phải Lý Lan Tú chết bởi trúng độc thì ai có thể ngờ rằng đằng sau những nụ cười này ẩn giấu động cơ giết người cơ chứ?
Lục Nghiễm nhìn chăm chăm vào bức ảnh gia đình hồi lâu không nhúc nhích.
Cho đến khi Tiết Bồng đi tới hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
Lục Nghiễm khựng lại, hoàn hồn nói: “À, anh đang nghĩ chắc có lẽ anh đã biết vì sao người đầu độc này lại chọn Paraquat rồi.”
Lục Nghiễm quay người nhìn vào mắt Tiết Bồng: “Người này muốn Lý Lan Tú tỉnh táo đến tận lúc chết, nhìn cơ thể của mình suy kiệt từng chút.
Hơn nữa trong trường hợp độc tính đã bị pha loãng, sau khi trúng độc, tất cả các triệu chứng của Lý Lan Tú đều sẽ trở nên rất chậm, rất giống bệnh mãn tính.
Lý Lan Tú có hiểu biết về hoá chất đi chăng nữa thì đều không nghĩ tới được rằng mình đã trúng phải Paraquat.
Dù bà ấy có nhận thức được điều này thì cũng sẽ khó tránh tự lừa mình dối người, tự an ủi bản thân.
Đợi đến lúc xác nhận chính xác là đã trúng độc thì muộn rồi.”
Nghe đến đây, Tiết Bồng kinh hãi trong lòng, một lúc lâu cũng không nói gì, không có bất cứ lời nói nào có thể hình dung được cảm giác lúc này.
Cô nhìn tấm ảnh gia đình, một lúc lâu sau, giọng nói mới phát ra từ sau lớp khẩu trang: “Thù sâu oán nặng đến thế nào mà có thể khiến cả gia đình tàn sát lẫn nhau, nhất định phải dùng cách thức thế này để chấm dứt.
Tôi nghĩ chắc cả đời này tôi cũng không hiểu được…”
Vào lúc này, điện thoại của Lục Nghiễm reng lên.
Lục Nghiễm nhấc máy, đáp lại mấy tiếng rồi nhíu chặt mày, ánh mắt cũng nặng nề hơn.
Cuộc điện thoại rất ngắn gọn, chưa tới mười phút, Lục Nghiễm cúp máy rồi, Tiết Bồng bèn hỏi: “Nhìn mặt anh như thế, không phải là bên phía đội trưởng Tề có tin tức rồi ấy chứ?”
“Ừm.” Lục Nghiễm nói: “Trưởng khoa Phùng phát hiện ra thuỷ ngân trong thuốc lá mà Cao Thế Dương hút.”
Thuốc lá?
Tiết Bồng bỗng không nói được tiếng nào.
Lục Nghiễm cười lạnh: “Đúng là độc đáo thật.”
Lời người dịch:
Ở cuối nhiều chương, tác giả thường hay chia sẻ kiến thức và những trường hợp xảy ra ở Trung Quốc.
Mình sẽ chỉ dịch những kiến thức chung, còn với các trường hợp thì mọi người nên tìm hiểu theo góc nhìn ở Việt Nam.
Ví dụ như Paraquat được nhắc tới trong truyện, các bạn có thể dễ dàng tìm được rất nhiều bài viết về nó trên các trang mạng, các bài viết đều sẽ có đầy đủ các chú thích, thực trạng ở nước mình, còn có cả chia sẻ của nhiều bác sĩ khi chứng kiến bệnh nhân của mình chết dần trong tỉnh táo mà không làm được gì.
Mình học tiếng Trung, thấy được cái hay trong văn hoá Trung Quốc, thế nhưng mình mong rằng chúng ta vẫn sẽ hiểu biết nhiều hơn về chính đất nước của mình, các bạn nhé!~~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...