Gần khuya hôm đó, Tiết Bồng nhận được điện thoại của Hàn Cố.
Tiết Bồng nhìn thấy màn hình hiển thị cuộc gọi, vừa gõ cửa phòng tắm vừa nghe điện thoại: “A lô.”
Cửa mở ra, Lục Nghiễm mặc đồ ngủ, vẻ mặt còn hơi kinh ngạc, tóc vẫn còn ướt.
Giọng của Hàn Cố cũng truyền tới từ bên kia đầu dây: “Hoắc Đình Diệu hẹn gặp anh, bảo là có chuyện cần bàn.”
Tiết Bồng và Lục Nghiễm nhìn nhau, cô hỏi ngay: “Khi nào?”
Hàn Cố: “Ngay bây giờ.”
Hàn Cố nhanh chóng kể lại chuyện vừa mới xảy ra, bao gồm cả việc hắn và Hoắc Kiêu bàn bạc đối sách.
Hàn Cố lại nói: “Anh cũng báo Hoắc Kiêu biết rồi.”
Lục Nghiễm im lặng vài giây rồi bảo: “Chúng tôi đến ngay, đừng hành động khinh suất.”
Điện thoại tắt máy, Tiết Bồng đi thay đồ ngay.
Lục Nghiễm cũng gọi điện đến Cục Thành phố, thông báo cho đồng nghiệp trong ca trực của tổ chuyên án đi làm nhiệm vụ.
Mười phút sau, Tiết Bồng và Lục Nghiễm cũng lên xe.
Trên đường đi, Lục Nghiễm lại gọi một cuộc điện thoại nữa.
Tiết Bồng vừa lái xe vừa nghe Lục Nghiễm nói chuyện điện thoại, trong lòng cũng có một linh cảm gì đó.
Trước kia, Tiết Bồng không chỉ từng một lần suy nghĩ giây phút vạch ra chân tướng bao giờ sẽ đến, liệu có phải đợi khi đã có đầy đủ tất cả bằng chứng, mới có thể nghe Hoắc Đình Diệu thừa nhận trong quá trình thẩm vấn không?
Nhưng hiện giờ, vì cuộc điện thoại của Hàn Cố mà cô lại cảm thấy ngày đó chính là hôm nay, câu trả lời đang đợi cô ở đó.
Hàn Cố sẽ không vô duyên vô cớ gọi một cuộc điện thoại như thế, đây không phải lần đầu tiên người nhà họ Hoắc hẹn gặp hắn, nhưng chỉ có duy nhất lần này, Hàn Cố lựa chọn nói với cảnh sát, điều này đại diện cho hai chữ: ngả bài.
Ngoài ra, cô cũng không nghĩ ra là còn chuyện gì mà lại khiến Hoắc Đình Diệu hẹn gặp Hàn Cố vào nửa đêm thế này nữa.
Đang nghĩ đến đấy, Lục Nghiễm cũng gọi điện xong, anh nói: “Anh mới hỏi chút tình hình, nghe nói Hoắc Đình Diệu bị huỷ bỏ tư cách Đại sứ bảo vệ môi trường rồi.”
Tiết Bồng ngạc nhiên: “Hoắc Kiêu bàn chuyện với Hàn Cố xong chắc chắn sẽ về nhà.
Có lẽ sau đó Hoắc Kiêu và Hoắc Đình Diệu đã nói chuyện với nhau.”
Lục Nghiễm: “Sau đó nửa đêm Hoắc Đình Diệu ra khỏi cửa, tới gặp Hàn Cố.”
Tiết Bồng hít sâu một hơi, dáng vẻ của Hàn Cố loé lên trong đầu, sau đó lại thay đổi thành Thường Trí Bác, tim cô đập càng lúc càng nhanh, chân cũng đạp mạnh ga hơn.
Lục Nghiễm thấy thế nói ngay: “Đừng sốt ruột, bình tĩnh đi em, Hàn Cố không phải chú Thường, anh ta đã ngấm ngầm ẩn mình bao nhiêu năm là để đưa Hoắc Đình Diệu vào tù, anh ta sẽ không làm hỏng việc ở giây cuối cùng thế đâu.”
Tiết Bồng nhìn chăm chăm con đường trước mặt, cô khẽ gật đầu, đang định lên tiếng thì điện thoại Lục Nghiễm lại reng.
Lục Nghiễm nhấc máy, nghe thấy tin tức bên kia đầu dây mang tới thì hết sức kinh ngạc, anh nói với Tiết Bồng: “Năm phút trước, Hoắc Kiêu báo cảnh sát rồi.”
Tiết Bồng cũng sững sờ: “Báo cảnh sát? Tố cáo ai? Hoắc Đình Diệu sao?”
Lục Nghiễm: “Ừ.”
Tiết Bồng bỗng chốc không nói được gì, đầu cứ thấy ong ong.
Lục Nghiễm: “Hàn Cố báo cho Hoắc Kiêu là vì muốn biết Hoắc Kiêu sẽ làm thế nào.”
“Em không hiểu.” Tiết Bồng nói: “Tại sao Hoắc Kiêu lại phải làm thế?”
Cho đến hai mươi phút sau, Tiết Bồng và Lục Nghiễm tới nơi.
Đó là một căn nhà ở ngoại ô, cả khu biệt thự đã có lịch sử hơn hai mươi năm, cũng là căn nhà riêng đầu tiên mà nhà họ Hoắc mua ngoài căn nhà cũ đang ở.
Tiết Bồng và Lục Nghiễm đến trước cửa biệt thự sớm hơn chi đội, họ xuất trình thẻ ngành, nhưng vẫn bị bảo vệ cản lại ngoài cửa.
Lục Nghiễm đang trao đổi thì lại có một chiếc xe chạy đến từ phía sau.
Xe chạy đến trước, người lái xe chính là Hoắc Kiêu.
Tiết Bồng và Lục Nghiễm cùng quay người nhìn Hoắc Kiêu, Hoắc Kiêu tỏ vẻ nghiêm trọng: “Tôi sợ Hàn Cố gặp chuyện nên báo cảnh sát, sao chỉ có hai người tới?”
Lục Nghiễm quan sát được hết biểu cảm của anh ta, anh hời hợt nói: “Đội cảnh sát sắp tới rồi.”
Hoắc Kiêu gật đầu: “Thế thì tôi đưa hai người vào trước.”
Tiết Bồng và Lục Nghiễm cũng không chần chừ, nhanh chóng lên xe Hoắc Kiêu, bảo vệ cũng để xe đi, lái vào thẳng tới sân sau biệt thự nhà họ Hoắc.
Cả ba xuống xe, chỉ thấy chút ánh đèn loáng thoáng sau cửa sổ biệt thự.
Trước căn biệt thự chỉ có hai chiếc xe đang đậu, một chiếc là của Hàn Cố, chiếc còn lại là của Hoắc Đình Diệu.
Lúc này Hoắc Kiêu mới nói: “Cũng cỡ mười năm rồi chúng tôi không tới căn nhà này, thường ngày chỉ tìm người quét dọn bảo trì định kỳ thôi.
Thế này đi, tôi lên đó trước xem họ làm gì.”
Lục Nghiễm chỉ nhìn quanh rồi hỏi: “Hoắc Đình Diệu tới đây một mình sao?”
Hoắc Kiêu gật đầu: “Chắc là vậy, quản gia nói ông ấy tự lái xe đi.”
Lục Nghiễm lại hỏi: “Tại sao anh phải báo cảnh sát? Anh nghi ngờ Hàn Cố sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Hoắc Kiêu thở dài nói: “Là vì cái địa chỉ này.”
Trong lúc nói, Hoắc Kiêu còn nhìn sang Tiết Bồng, ánh mắt hơi quái gỡ.
Tiết Bồng khó hiểu: “Sao anh nhìn tôi như thế?”
Chỉ là vừa hỏi xong, trong lòng cô lại bỗng nhiên xuất hiện câu trả lời.
“Chẳng lẽ là có liên quan tới chị tôi…”
Hoắc Kiêu gật đầu, hơi tránh mặt đi, nhìn vào căn biệt thự qua ô cửa kính: “Lần đầu tiên bố anh gặp Tiết Dịch là ở đây.”
Thế… là thế nào?
Tiết Bồng bỗng chốc đờ đẫn, hai chân đứng yên tại chỗ, chỉ có thể nhìn chăm chăm bóng lưng Hoắc Kiêu, lại nhìn bóng anh ta rọi trên ô cửa kính.
Vào lúc này, Lục Nghiễm cũng kinh ngạc y hệt, anh hỏi thay Tiết Bồng: “Anh nói thế có hàm ý gì?”
Hoắc Kiêu vẫn quay lưng lại với họ: “Tôi phải vào đây, tôi sợ trễ nữa lại không kịp, hai người muốn biết thì tự tìm lấy câu trả lời đi.”
Cùng lúc đó, trong căn phòng nhỏ nhỏ ở tầng hai căn biệt thự.
Hàn Cố đứng đối diện với bức tường, nhìn chăm chăm vào tấm ảnh treo bên trên.
Cô gái trong ảnh không phải ai khác mà chính là Tiết Dịch.
Cô mặc đầm dạ hội kiểu phục cổ, tay cầm nửa cái mặt nạ, nửa cười nửa không nhìn vào ống kính.
Hàn Cố cứ đứng đó, cho đến khi một giọng nói vọng tới từ phía sau: “Đáng lẽ phải xử lý quách tấm ảnh này rồi mới đúng.”
Người đang nói chính là Hoắc Đình Diệu.
Hàn Cố thở dài, quay sang Hoắc Đình Diệu.
Hoắc Đình Diệu đang ngồi trên cái sofa ngay góc, ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào, chiếu trên nửa người đang vắt tréo chân của ông ta, từ phần hông trở lên đều chìm cả trong bóng tối.
“Tiết Dịch chết rồi, tôi không tới căn nhà này nữa, ở đây vẫn còn như mười năm trước.” Hoắc Đình Diệu nói: “Đúng là tiếc thật, còn trẻ thế mà.”
Hàn Cố cụp mắt, đi vài bước tới gần Hoắc Đình Diệu: “Ngài Hoắc gọi tôi tới đây là để nói nhưng chuyện này sao?”
Hoắc Đình Diệu cười khẽ: “Mười năm trước, lúc Tiết Dịch giới thiệu cậu cho tôi, cô ấy đã thú thật về mối quan hệ của mình với cậu.
Từ nhỏ bố mẹ cậu đã ly hôn, cậu sống với họ hàng, tới cấp Ba là dọn ra ngoài.
Lên năm hai Đại học mới quen với Tiết Dịch hay chạy tới trường cậu học để nghe giảng.
Hai người từng hẹn hò, nhưng mà chưa được bao lâu thì chia tay, trở lại thành bạn bè vì Hoắc Kiêu rồi.
Sau này tôi cũng có tìm người điều tra chuyện này, về cơ bản thì đều như cô ấy nói, cô ấy không có lừa tôi.”
Hàn Cố không tỏ vẻ gì, chỉ nghe Hoắc Đình Diệu tính nợ cũ, cũng không có ý định phản bác.
Hoắc Đình Diệu tiếp tục: “Tiết Dịch bảo tôi cho cậu cơ hội, cô ấy nói cậu là người có ích.
Lúc đó tôi rất kinh ngạc, không ngờ cô ta lại dám đưa mối tình đầu đến trước mặt tôi, còn hùng hồn bảo tôi mở đường công danh cho cậu.
Nhưng Tiết Dịch nói tình cảm nam nữ của cậu với mình cũng như tình yêu của phần lớn nam nữ thiếu niên trên thế giới này, cũng không có gì khác cả, qua rồi là thôi, cậu lại có năng lực chuyên nghiệp, cô ta cảm thấy cậu nhất định sẽ mang tới cho tôi nhiều lợi ích, cũng rất đáng để thành phố này ghi nhớ.”
“Tôi nói với cô ta tôi có thể dùng cậu, nhưng không thể để cạnh mình, tôi sẽ để cậu rời khỏi thành phố Giang.
Cô ta không có ý kiến gì.” Hoắc Đình Diệu cười: “Nếu không phải sau đó bỗng dưng Tiết Dịch bị giết, thì mười năm nay cậu cũng không có cơ hội tiếp xúc với gia đình tôi.”
Hoắc Đình Diệu nhớ rất rõ, không bao lâu sau khi Tiết Dịch chết, Hàn Cố đã tỏ lòng trung thành với ông ta ở trong căn phòng nhỏ này.
Hôm đó, Hàn Cố còn khuyên Hoắc Đình Diệu nén đau thương, mong sau này có thể dốc sức vì nhà họ Hoắc, còn nói chỉ cần có thể vượt trội hơn người thì sẽ bằng lòng trả giá dù thế nào.
Sau đó hiện thực cũng đã chứng minh, Tiết Dịch không giới thiệu lầm người, Hàn Cố không chỉ có năng lực mà còn không mắc cái thói nắm khăng khăng giới hạn trong tay mà đa số thanh niên mới bước vào xã hội hay có, hắn có thể hạ thấp phong thái xuống mức thấp nhất, cũng biết làm việc chu toàn linh hoạt lại còn đường đường chính chính.
Nghĩ đến đấy, Hoắc Đình Diệu bỗng cử động, ông ta đi ra khỏi bóng đêm, bước về phía Hàn Cố: “Sau khi Hoắc Ung gặp chuyện, tôi đã từng nghi ngờ liệu người hại chết nó có liên quan tới cậu không.
Nếu không ai tiết lộ thì làm sao người ngoài có thể dễ dàng biết được hành tung của Hoắc Ung, lại làm sao biết được nhiều bí mật của nó thế?”
Hoắc Đình Diệu đứng cách Hàn Cố hai mét rồi lại nói: “Phùng Tề Chính nói là vì cậu trung thành với Hoắc Kiêu, lúc đó tôi chỉ bán tín bán nghi.
Tôi nghĩ chi bằng bỏ chút thời gian quan sát, nếu cậu thật sự vì trung thành với Hoắc Kiêu mới tính kế với Hoắc Ung, thế thì điều này cũng có lợi cho nhà họ Hoắc chúng tôi, sau này nó lên nắm quyền, chắc chắn sẽ cần người như thế này hơn.
Vì thế tôi quyết định tạm thời tha cho cậu một lần.”
Nghe thấy thế, Hàn Cố cười khẽ.
“Đây chắc là một trong số nguyên nhân thôi nhỉ?” Hàn Cố ngước mắt, cuối cùng cũng lên tiếng: “Mấy năm nay, Hoắc Ung gây không ít phiền phức cho ngài Hoắc, tuy ông là bố cậu ấy, nhưng cũng đã chán ghét từ lâu rồi.
Chứ không thì không lâu sau khi Hoắc Ung chết, ông đã đối phó với tôi rồi.
Ông giữ tôi lại là vì tôi thật sự có ích với nhà họ Hoắc, ngoài ra thì còn vì mấy năm gần đây không thể giao đống chuyện dơ bẩn các người làm bao nhiêu năm nay cho Phùng Tề Chính đang dần cực đoan quá khích manh động được, nhiều lúc vẫn cần hướng đi “êm dịu” hơn.
Bây giờ không giống trước nữa, ông bằng lòng bỏ ra thêm chút tiền, bớt dính lại mấy mạng, Hoắc Kiêu cũng muốn thế, vì thế các người cần người như tôi, vừa hiểu con người, ý muốn hai cha con ông, vừa có thể có thể bớt chút tiền trao đổi.
Vả lại đã hợp tác lâu, dùng cũng tiện, không cần thiết lại phí thời gian, tiền bạc, sức lực để đào tạo một kẻ biết nội tình mới nữa, dù gì sắp tới nếu tôi hết giá trị thì tìm người xử lý tôi là được.
Thêm nữa có tôi ở đây thì còn có thể khống chế Phùng Tề Chính.”
Hàn Cố nói rất thong thả, cũng rất thẳng thắn, không lịch sự, tôn kính Hoắc Đình Diệu như trước nữa, chuyện đã đến nước này, con át chủ bài của cả hai bên đều đã lộ, cũng không cần phải vờ vịt nữa.
“Thế chuyện cậu trong ngoài kết hợp với Thường Trí Bác là do Hoắc Kiêu bảo cậu làm à?” Hoắc Đình Diệu nhanh chóng chuyển chủ đề, đưa ra ý then chốt: “Cậu đừng mong ngụy biện, ngoài cậu ra không còn ai biết nữa.
Vả lại nó là con trai tôi, tôi hiểu nó quá mà.
Khát vọng và đam mê quyền thế của nó giống hệt tôi hồi trẻ.
Một nước không thể có hai vua, nó đủ lông đủ cánh rồi, chê tôi cản trở, muốn cắt đứt cánh của tôi, ép tôi nhường ngai, thế nên mới lợi dụng cậu để bắt tay với người ngoài.
Tất nhiên là nó có thể đã cho cậu lợi ích, đợi đến lúc thành công, cậu cũng sẽ tiến thêm một nấc.”
Hoắc Đình Diệu đoán như thế, Hàn Cố thật sự không ngạc nhiên chút nào.
Hoắc Kiêu nhìn thấy quyền thế là cứ như con nghiện nhìn thấy ma tuý, quả thật là không màng tất cả.
Hàn Cố nhếch môi không trả lời, chỉ đi lướt qua Hoắc Đình Diệu, nhìn ra cửa căn phòng nhỏ: “Hay là ông tự hỏi cậu ta đi.”
Hoắc Đình Diệu chợt khựng, nhìn theo tầm mắt của Hàn Cố, nhanh chóng nghiêng người sang.
Ông ta nhìn thấy một cái bóng người trên sàn nhà ngoài cửa, cũng không biết đã đứng đó từ bao lâu.
Cái bóng yên lặng vài giây rồi động đậy.
Hoắc Kiêu đi tới cửa, ngước nhìn Hoắc Đình Diệu với vẻ mặt hời hợt.
“Bố.”
Hoắc Kiêu bước vào biệt thự không chút chần chừ.
Cho đến khi bóng lưng anh ta đi khuất, Tiết Bồng vẫn nhìn chăm chăm vào cửa kính trước mắt không động đậy.
Lục Nghiễm đi tới bên cô nói khẽ: “Tiết Bồng, bây giờ em cần phải bình tĩnh, khoan nghĩ ngợi lung tung đã, làm cho rõ mọi chuyện trước.”
Tiết Bồng cố định thần, kinh hoàng nhìn Lục Nghiễm, mặt cô tái hơn ban nãy, mắt ánh lên nỗi khiếp sợ.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi, cô đã nghĩ tới rất nhiều chuyện, cũng hiểu ra rất nhiều, rất nhiều nghi vấn mới rồi dường như đều được giải đáp trong giây phút này.
Hoắc Kiêu và Hàn Cố có biết Tiết Dịch có liên quan tới người còn lại không?
Có, họ biết.
Vậy nếu đã biết, tại sao mười năm nay họ vẫn không rạn nứt hợp tác?
Vì họ có cùng một kẻ thù.
Chính là Hoắc Đình Diệu.
Cũng có nghĩa là cái chết của Tiết Dịch có liên quan tới Hoắc Đình Diệu.
Hàn Cố làm thế vì Tiết Dịch, Hoắc Kiêu có lẽ có một phần là vì Tiết Dịch, cái chính thì chắc là vì vị trí của Hoắc Đình Diệu.
Tiết Dịch lại là cái cớ tốt nhất.
Ngay từ lúc bài đăng của ST viết rằng “nữ thần” của O phải đối diện với hai lựa chọn khó khăn là quyền thế và tình yêu, cô đã thấy kỳ lạ.
Hoắc Kiêu còn chưa tới mười tám tuổi, có thể đồng nghĩa với quyền thế sáo? Quá lắm cũng chỉ có thể đồng nghĩa với một khả năng có thể nắm được quyền thế mà thôi.
Lúc đó nhà họ Hoắc còn có cả Hoắc Ung.
So với Hoắc Kiêu và Hoắc Ung, Hoắc Đình Diệu mới là người nắm quyền thật sự.
Nghĩ đến đấy, Tiết Bồng hoàn hồn lại, cô hít sâu một hơi, với bàn tay lạnh băng nắm lấy cánh tay Lục Nghiễm: “Em không sao, đi thôi.”
Lúc này, điện thoại Tiết Bồng lại rung.
Cô cúi đầu nhìn, Hoắc Kiêu đã gửi tin nhắn tới: “Lầu hai.”
Lục Nghiễm cũng nhìn thấy tin nhắn, anh kéo tay Tiết Bồng bước vào trong.
Hai người cẩn thận băng qua phòng khách tầng một, đi tới lối cầu thang, liếc mắt lên trên tầng, nhìn thấy ánh sáng mờ mờ ở hành lang, đến lúc bước lên đi qua một ngã rẽ, lại nghe loáng thoáng có tiếng nói chuyện.
Lục Nghiễm nhanh chóng gửi tin nhắn cho Phương Húc đang trên đường tới, Tiết Bồng cũng bật nút thu hình trong điện thoại, lần theo tiếng phát ra âm thanh.
Hai người đi tới căn phòng nhỏ nhỏ trên lâu hai, cửa đang mở hé, giọng nói phát ra từ bên trong.
Nhưng cả hai lại cùng đứng lại, mắt nhìn xuống sàn, thấy bóng mình đã kéo tới trước một mét mất rồi, nếu còn tiến tới trước, những người trong phòng rất có thể sẽ nhìn thấy.
Lúc này, trong căn phòng nhỏ lại có tiếng Hoắc Kiêu: “Đúng là con có biết chút sự tình chuyện Hàn Cố và Thường Trí Bác trao đổi tin tức với nhau, nhưng mà những gì con biết đều là do Hàn Cố nói.
Có cái là tới gần đây con mới phát hiện ra những chuyện này, ví dụ như mối quan hệ của Thường Trí Bác và Silly Talk, chuyện Thường Trí Bác luôn tìm mối liên quan của bố với vụ tai nạn xe của Tiết Ích Đông, mà Hàn Cố cũng giấu con hết mấy chuyện này.”
Hoắc Đình Diệu cau mày, hơi kinh ngạc nhìn Hoắc Kiêu, thấy anh ta không giống đang nói dối, lại quay sang hỏi Hàn Cố: “Cho tôi một lý do đi.”
Nếu thật sự đi đến bước đường này, nhà họ Hoắc và tập đoàn Hoắc Thị ắt đều tổn thương nghiêm trọng, Hàn Cố là “tay sai” trung thành của nhà họ Hoắc, không những không được lợi gì từ đó, mà còn phải chịu tổn thất, tại sao hắn lại phải tự lấy đá đập chân mình?
Hoắc Kiêu cười, anh ta lướt mắt nhìn bức tường gần cửa sổ mà lên tiếng: “Bố, bố vẫn còn không hiểu sao?”
Trong bức ảnh trên tường, Tiết Dịch vẫn đang nhìn hai cha con nhà họ Hoắc và Hàn Cố.
Hoắc Đình Diệu cũng nhìn theo, ngơ ngẩn mấy giây, bỗng chốc không hiểu nổi: “Vì cô ta? Vì một đứa con gái sao?”
Hàn Cố không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của Hoắc Đình Diệu.
Hoắc Đình Diệu cố suy nghĩ, bỗng chốc không cách nào hiểu ra, ông ta nghĩ ngợi rồi nói: “Thế thì cậu phải nhắm vào đứa bạn học đã giết chết cô ta chứ?”
“Chính ông đã giết bố cô ấy.” Hàn Cố bình tĩnh nói ra điểm trí mạng.
Hoắc Đình Diệu phì cười: “Cậu không báo thù cho cô ta mà là cho bố cô ta à? Nghĩ thế nào vậy.”
Hàn Cố: “Đó là di nguyện của Tiết Dịch.”
Di nguyện?
Hoắc Đình Diệu lại sững sờ, chốc sau mới lên tiếng: “Thế là cô ấy biết tôi làm à?”
Lời người dịch:
Dịch xong chương này sốc quá mọi người ạ….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...