Đến tối, lúc Tiết Bồng và Lục Nghiễm tan làm đã là tám giờ rưỡi.
Hai người lái xe về nhà Tiết Bồng, vừa xuống xe đã nghe thấy tiếng Barno sủa trong nhà.
Mới mở cửa ra, Barno đã nhảy phốc tới, rướn người bám lên cả hai.
Tiết Bồng ngồi xuống ôm lấy Barno, vuốt lông nó bảo: “Lâu quá không gặp, nhớ bọn chị rồi đúng không?”
Barno sủa “gâu gâu” trả lời.
Đến lúc Lục Nghiễm đi tới, nhìn thấy bát đựng hạt đã bị liếm sạch sẽ, anh bảo: “Thì ra là đói rồi chứ gì.”
Lục Nghiễm đổ ra một bát hạt lớn, Barno lập tức phóng tới ăn ngấu nghiến.
Sau đó, trong lúc Lục Nghiễm đặt thức ăn, Tiết Bồng cũng gọi điện cho Hàn Cố.
Điện thoại chưa đổ chuông mấy tiếng, Hàn Cố đã tắt máy.
Chỉ một lát sau, hắn lại gọi lại.
Tiết Bồng ra dấu cho Lục nghiễm nhìn màn hình điện thoại, sau đó cô bắt máy, nhấn loa ngoài: “A lô.”
Hàn Cố hỏi: “Lúc nãy không tiện nói chuyện, giờ thì được rồi.
Em tìm anh có gì không?”
Tiết Bồng nghĩ rồi bảo: “Đúng là có việc, tôi cần gặp anh nói chuyện.
Thời gian địa điểm thì anh xem khi nào được.
Nội dung thì chắc anh cũng hiểu.”
Bên kia đầu dây im lặng mấy giây.
Hàn Cố không trả lời thẳng mà hỏi: “Vụ chú Thường sao rồi?”
Tiết Bồng nói: “Anh biết là thân phận của tôi không thể nói về nội dung vụ án với anh.
Anh cũng biết trình tự công việc của chúng tôi, chuyện gì cũng cần có chứng cứ.
Nhưng mà có chuyện này tôi nghĩ là anh rõ hơn tôi, đó chính là nhà họ Hoắc đã làm bao nhiêu chuyện.”
Hàn Cố thở dài bảo: “Em muốn cảnh sát với dân hợp tác.”
Tiết Bồng: “Đã đến lúc này rồi, chẳng lẽ anh còn kiêng kỵ gì sao? Anh còn đợi cái gì?”
Hàn Cố lại im lặng một lát rồi bảo: “Thời gian từ mười một giờ đến mười một giờ rưỡi tối nay.
Địa điểm là nơi Quý Đông Duẫn và Trình Khi gặp nhau lần trước, em hỏi cậu ta là biết.”
Tiết Bồng vô thức nhìn sang Lục Nghiễm.
Lục Nghiễm nhanh chóng gõ một hàng chữ lên điện thoại: “Là một nhà hàng món Trung.”
Tiết Bồng hiểu ý, lại nói với Hàn Cố: “Đến lúc đó tôi đi cùng Lục Nghiễm.
Ngoài anh ra, tôi còn muốn gặp một người nữa, Phương Tử Oánh.”
Lần này, Hàn Cố không chút do dự: “Anh sẽ sắp xếp, vậy cứ thế đi.”
Tiết Bồng: “Được.”
Hai bên cùng tắt máy..
Lục Nghiễm đã đứng dậy gọi điện cho Phan Chấn Sinh, báo cáo miệng trước.
Tiết Bồng ngồi tại chỗ, nhìn chăm chăm vào điện thoại hồi lâu không nhúc nhích.
Đến nước này, cả hai bên không cần phải vòng vo lấp liếm nữa, tất cả thân phận, tất cả mục đích đều đã được biết, tiếp tục dò la kiêng kỵ không hề có ích gì, chỉ làm chậm tiến độ điều tra hơn thôi.
Dù phát triển Hàn Cố, Phương Tử Oánh thành người trong đường dây, hay cảnh sát hợp tác với dân đều được cả, mục đích của cả hai đều chỉ có một, đó chính là tổ chức phạm tội mà kẻ đứng đầu là nhà họ Hoắc.
Cũng chính vào lúc này, Tiết Bồng bỗng thấy dường như cô cũng không nôn nóng muốn biết chân tướng cái chết của Tiết Dịch tới vậy, dù Phương Tử Oánh không chịu nói, cô cũng có thể đợi, đợi đến khi thời cơ chín muồi, đợi đến ngày chân tướng được sáng tỏ, đợi đến một ngày Phương Tử Oánh không còn dè chừng bất kỳ ai.
Một lát sau, Lục Nghiễm nghe máy xong quay lại, anh ngồi xuống bàn trước với Tiết Bồng, tối đến gặp mặt có thể nói gì, không thể nói gì, ví dụ như chuyện mẹ Phương Tử Oánh bị giết hiện tại chưa có chứng cứ, chuyện này không thể tiết lộ.
Bàn xong, Tiết Bồng nói: “Em cảm thấy Hàn Cố đã “lộ tẩy” rồi.
Anh ta hẹn em thời gian, bảo em hỏi Quý Đông Duẫn về địa điểm.
Em nhớ lần trước, anh ta hẹn em đến thẳng nhà mình, cũng chẳng tránh né thế này.”
Lục Nghiễm dừng một lúc rồi bảo: “Nhiều chuyện xảy ra thế, nhà họ Hoắc dù có sơ suất mấy thì chắc cũng có thể nghĩ tới Hàn Cố.”
Đúng vậy, tổ chức ST tiết lộ quá nhiều chuyện của nhà họ Hoắc, trừ phi là người của mình, chứ không thì tình báo ở đâu ra, rất nhiều chuyện đến cả thám tử tư cũng không điều tra ra.
Tiết Bồng: “Nhất là vụ án của Hoắc Kiêu và Liêu Vân Xuyên, không có Hàn Cố và chú Thường trong ngoài phối hợp thì hoàn toàn không thể làm được đến thế.”
Lục Nghiễm: “Căn xưởng nơi Hoắc Ung bị phân xác chính là cái xưởng Hoắc Thị từng thuê lúc lập nghiệp, chuyện này trong ST chỉ có mình chú Thường biết, Hàn Cố còn chưa chắc biết được.”
Tiết Bồng: “Có lẽ cha con nhà họ Hoắc đã đoán ra mối quan hệ giữa chú Thường, Hàn Cố và ST.”
Bên cạnh cha con nhà họ Hoắc chỉ có vài người thân tín, dù dùng phương pháp loại trừ thì cũng sẽ tới lượt Hàn Cố.
Lục Nghiễm nói: “Còn nữa, Hoắc Kiêu và chú Thường cũng quen biết nhau.”
Dù là Hoắc Kiêu cứ khăng khăng rằng mình không biết gì về việc Thường Trí Bác trà trộn vào biệt thự giết người.
Tiết Bồng gật đầu bảo: “Bọn em đã tới xem kỹ lại hiện trường vụ án hôm qua, cũng đã sàng lọc và giám định bước đầu những vật chứng mang về, hôm nay còn có đồng nghiệp kiểm tra lại.
Công tắc tổng dưới hầm của đèn và camera trong biệt thự nhà họ Hoắc đều đã bị động tới, không phải ai cũng vào đó được, trên cửa không có dấu vết bị cạy mở, chứng tỏ có người dùng chìa khoá mở cửa bước vào rồi phá hư công tắc.
Nhưng mà người này có đeo găng tay, bọn em không tìm thấy dấu vân tay dưới ổ khoá và hộp công tắc dưới hầm.”
“Phòng làm việc đã bị phục vụ tẩy rửa với nước khử trùng, đa phần dấu vết đều đã bị huỷ hoại, ADN trên tóc và một lượng nhỏ tế bào da cũng đều bị phá huỷ cả, nhưng mà người phục vụ đó làm việc khá vội, bỏ sót một ít giấy thiếc vụn.
Phòng thí nghiệm lý hoá đã làm giám định, chứng thực có độ tương đồng lớn với số giấy thiếc tìm được ở nhà của Lâm.
Rõ ràng là chú Thường từng đi lại trong phòng làm việc, còn lắp đặt bom axit sunfuric ở đó.”
Lục Nghiễm: “Chú Thường chỉ tới sớm hơn mình nửa tiếng, trong khoảng thời gian này, chú ấy vừa đột nhập vào một căn biệt thự mà mình không hề quen thuộc, vừa phải bảo đảm phòng làm việc không có ai, để chú ấy có thể hoàn thành việc lắp đặt bom, còn phải tìm được Phùng Tề Chính, tiêm Trialozam cho anh ta, cuối cùng lại còn kéo anh ta ra sân sau.”
Tiết Bồng: “Lúc sáng bọn em có tiến hành tái hiện ở khu mô phỏng, hoàn toàn không thể hoàn thành được, chắc chắn là đã có người giúp.
Với tốc độ của Mạnh Nghiêu Viễn, trong vòng nửa tiếng, cậu ấy chỉ có thể làm nhiều nhất là lắp xong bom axit sunfuric, lôi Phùng Tề Chính tới sân sau, mà đó là Phùng Tề Chính phải hôn mê trước rồi đã.”
“Còn nữa, cứ cho là chú Thường có là siêu nhân đi, có thể lại được tất cả mọi thứ không một thời gian ngắn như thế, còn có thể lấy được chìa khoá, biết xuống hầm để động tay vào công tắc camera và đèn phía sân sau, vậy thì trước khi camera bị tắt, chắc chắn hình ảnh của chú ấy đi vào biệt thự đã bị ghi lại mới đúng.
Nhưng hôm nay bọn em đã giám định hình ảnh camera, phát hiện nó đã bị tắt trước khi chú Thường đến.”
Cũng có nghĩa là dù cứ cho như mọi lời khai là thật, Thường Trí Bác mua chuộc được tài xế giao hàng, người phục vụ quét dọn phòng đọc sách là vì phòng bị làm bẩn, thế thì ai là người đã tắt công tắt camera trong biệt thự?
Nói đến đây, TIết Bỗng nghĩ ngợi rồi lại bổ sung thêm: “Phải rồi, bọn em đã điều tra cả căn biệt thự, không tìm thấy dấu vết Trialozam.”
Lục Nghiễm nói: “Chắc là đã bị ai đó mang đi.
Chắc là cái người nói với Phùng Tề Chính là “ngài Hoắc” tìm anh ta mà Hàn Cố thấy.
Trước khi chúng ta tới, xe của Hoắc Đình Diệu vừa mới rời khỏi biệt thự.
Tiết Bồng bất ngờ: “Anh đang nghi Hoắc Đình Diệu đưa người đó đi khỏi sao?”
Lục Nghiễm: “Chỉ là suy đoán thôi, mà cũng khá là hợp lý.”
Tiết Bồng cau mày nhớ lại.
Đúng là thế, bọn họ đã lục tìm cả thùng rác công cộng gần biệt thự, cũng đối chiếu với camera khu biệt thự, phục vụ nhà họ Hoắc có ra ngoài đổ rác, lần cuối cùng là cách thời điểm xảy ra vụ án hai tiếng.
Sau khi điều tra, bọn họ đã loại bỏ hiềm nghi của số rác đó.
Lục Nghiễm nói: “Đáng nghi nhất chính là Hoắc Kiêu lại điều phục vụ và vệ sĩ ra hết sân trước trước khi chú Thường vào biệt thự.”
Tiết Bồng khẽ gật đầu: “Tất cả dấu vết đều nói với em, Hoắc Kiêu không chỉ hợp tác gây án với chú Thường mà còn giúp chú ấy một phần lớn.
Tắt camera, tiêm Trialozam, kéo Phùng Tề Chính bị hôn mê ra sân sau, tất cả đều là do Hoắc Kiêu cho người làm.”
Đang nói tới đây thì đồ ăn được giao tới.
Lục Nghiễm đứng dậy đi nhận, lúc quay lại vẫn thấy Tiết Bồng đang ngồi đờ đẫn thẫn thờ ở đó.
Lục Nghiễm nói: “Đừng nghĩ nữa, ăn cái đã.”
Tiết Bồng bỗng ngước lên nói: “Nếu chỉ nhìn từ góc độ giám định dấu vết thì em đã làm hết mọi chuyện có thể trong vụ án của chú Thường rồi, từ thu thập chứng cứ đến giám định, rồi tái hiện hiện trường theo logic vật chứng.
Hiện giờ dù có thể suy luận ra người tắt camera, tiêm Trialozam cho Phùng Tề Chính đã lên xe của Hoắc Đình Diệu, thì cũng cần trinh sát hình sự các anh tìm được lý do để lục soát chứng cứ, bọn em mới có thể hợp tác được.
Đến lúc đó thì có thể đã tìm không ra dấu vết nữa rồi.”
Dù là vụ án thế nào, kỹ thuật hình sự vẫn chỉ hỗ trợ được cho trinh sát hình sự, bất cứ việc sàng lọc và giám định vật chứng nào cũng đều phải được xây dựng trên cơ sơ điều tra, suy luận, không thể tự dưng mà có, bắt buộc phải có liên quan mật thiết với vụ án thì mới có thể mang ra làm chứng cứ.
Như Tiết Bồng nói đấy, đến nước này rồi, cô đã phát huy giá trị lớn nhất với tư cách là một chuyên viên kỹ thuật hình sự, nhưng cũng chính bởi thế, cô mới cảm thấy bất lực.
Tiết Bồng nói xong lại im lặng một lúc, Lục Nghiễm lấy thức ăn ra khỏi túi, mở hộp rồi hỏi: “Có phải em lại nhớ tới chuyện chơi trò chơi trong vòng logic mà anh nói trước kia không?”
“Ừ”Tiết Bồng gật đầu, đón lấy đũa: “Em nhớ hồi học đại học anh có bảo, kỹ thuật có phát triển tới mấy, cũng là để phục vụ con người, không thể ỷ lại quá mức, như thế chỉ có thể bị nó dắt mũi.
Nếu vì kỹ thuật tiến bộ mà ảnh hưởng tới việc học tập kỹ năng phá án nguyên thuỷ nhất, thế thì ngược lại sẽ làm giới hạn tác dụng của kỹ thuật, trước mặt có là kỹ thuật tiên tiến nhất thì cũng vô dụng.
Mới năm ngoái anh còn hỏi em, tuy chứng cứ không nói dối, nhưng con người thì có, nếu một người tạo ra một lời nói dối trơn tru trong câu chuyện mà “chứng cứ” ghép nối ra được, chỉ cần không vượt qua vòng logic, chỉnh sửa vung vén, thế thì làm thế nào để lật tẩy được.”
Lục Nghiễm gật đầu, trong lòng anh cũng hiểu, Tiết Bồng có cảm xúc như thế là do vụ án của chú Thường.
Nếu chỉ nói riêng việc giết Phùng Tề Chính thì rõ ràng chú Thường là hung thủ, không có gì phải bàn cãi, nhưng cái khó lớn nhất ở đây chính là điều tra “tòng phạm”.
Dù là từ logic vật chứng, hay là từ điều tra suy luận, họ đều biết Hoắc Kiêu chính là tên tòng phạm này, nhưng chứng cứ đâu? Nhân chứng và vật chứng có thể chỉ ra anh ta đều “biến mất” cả rồi.
Lục Nghiễm gắp rau và thịt vào bát Tiết Bồng.
Tiết Bồng ăn mấy miếng rồi lại nói: “Hồi trước em bị sốc với vụ án của chị em, còn bị ảnh hưởng bởi mấy bộ phim điện ảnh, lúc nào cũng cảm thấy chỉ cần em cố gắng học hành, học tốt chuyên ngành, thì dù là hiện trường vụ án hóc búa thế nào, em cũng đều sẽ có tự tin lần ra được dấu vết, chỉ ra hung thủ.
Sau đó đa số những vụ án em tiếp xúc cũng đều có thể tìm ra hung thủ dựa vào điều tra hiện trường, giám định pháp y, kỹ thuật vật chứng.
Nhưng em biết, hung thủ những vụ án này vốn chỉ là người bình thường, họ không phải tội phạm trí tuệ cao, không có năng lực chống lại quá trình điều tra, cũng không biết cách che giấu dấu vết, càng không có tố chất tâm lý lớn mạnh và nắm vững kiến thức lý thuyết.”
“Có cái là một năm nay, em càng lúc càng thấy suy nghĩ ban đầu của mình quá sức ngây thơ.
Một khi vụ việc không chỉ giới hạn ở một vụ án độc lập, nó sẽ trở nên phức tạp hơn nhiều, cần có sức người phát huy tác dụng quan trọng, những việc kỹ thuật làm được rất có giới hạn.”
Ví dụ như vụ tai nạn xe của Tiết Ích Đông, dù kỹ thuật hai mươi năm sau phát triển nhường nào, dấu vết của hiện trường tai nạn đó cũng đã biến mất không dấu vết.
Hơn nữa vì kỹ thuật và kinh nghiệm thu thập dấu vết hai mươi năm trước có giới hạn, ở đó lại không có camera ghi hình, quá trình điều tra còn bị quấy nhiễu, thế thì chỉ dựa vào kỹ thuật hình sự bây giờ, làm sao có thể lật lại vụ án được?
Đến cuối cùng, vẫn phải dựa vào mánh khóe của trinh sát hình sự.
Trinh sát hình sự và kỹ thuật hình sự trước giờ chưa từng là hai cá thể độc lập, đó là một chính một phụ, cần hợp tác mật thiết với nhau.
Tiết Bồng làm giám định dấu vết, thậm chí còn không có quyền điều tra.
Dù năm đó cô đã nghĩ, sau này phải học cho tốt chuyên ngành, rồi lại điều tra vụ án của Tiết Dịch, nhưng bây giờ xem ra mọi chuyện đều gần như không thể.
Không có chứng cứ then chốt quyết định, theo chế độ không thể lật lại vụ án.
Giống như vụ án của Trần Mạt Sinh vậy, gã khiếu nại gần mười năm, cuối cùng được rửa sạch hiềm nghi cũng không phải do đã phát hiện ra hung thủ thật sự, mà là vì khi đó quá trình điều tra xuất hiện lỗ hổng, kết án qua loa.
Lục Nghiễm vừa gắp món cho Tiết Bồng vừa nói: “Thật ra lúc nói với em cái chuyện trò chơi trong vòng logic, anh cũng không có nghiêm túc lắm đâu.”
Tiết Bồng nhìn anh thắc mắc.
Lục Nghiễm tiếp tục: “Em xem đấy, ví dụ như có một người, anh ta rất thông minh, tố chất tâm lý cũng mạnh, có năng lực phạm tội bẩm sinh, sau này lại tích luỹ được kiến thức, còn có cả năng lực chống lại điều tra, vậy thì tội phạm như thế chắc chắn có thể tạo ra lời nói dối trơn tru trong vòng logic sao?”
Tiết Bồng lắc đầu: “Chưa chắc, vẫn có thể có sai sót, mấy chuyện này đều chỉ có tỷ lệ thôi.”
Lục Nghiễm nhoẻn miệng: “Dù là trinh sát hình sự bọn anh, hay là kỹ thuật hình sự bên em, dù là điều tra suy luận hay là giám định vật chứng thì mục đích cuối cùng đều là để tìm ra cái sai sót này.
Sai sót của Hoắc Đình Diệu đã xuất hiện, dù đã qua hai mươi năm nó vẫn sẽ không biến mất.
Còn về Hoắc Kiêu thì anh tin là cũng chắc chắn sẽ tìm ra.”
Cũng không biết vì sao, mấy câu an ủi của Lục Nghiễm thoạt nhìn chẳng có gì đặc biệt, nhưng Tiết Bồng nghe thấy lại có được tác dụng bất ngờ.
Tiết Bồng cuối cùng cũng nở nụ cười: “Lạ thật, nghe anh nói thế em lại có tự tin rồi.
Rốt cuộc là vì anh nói quá chính xác, hay là anh quá hiểu em nên biết cách nói như thế nào thì khiến em dễ chấp nhận nhất?”
Lục Nghiễm lại gắp cho cô miếng thịt: “Cũng có thể là cả hai.”
Tiết Bồng liếc xéo anh, lại cúi đầu nhìn xuống, đồ ăn trong bát đã đầy tràn, cô lại cau mày bảo: “Em ăn hết nổi rồi, anh đừng có gắp nữa.”
“Ừ.” Lục Nghiễm đáp lại, nhìn Tiết Bồng lại xới hết nửa chén cho anh.
Lục Nghiễm cũng chỉ cười cười nhận hết.
Đến lúc ăn xong, Tiết Bồng pha một bình cà phê, Lục Nghiễm đảm nhiệm rửa chén.
Tiết Bồng đổ cà phê vào bình, định bụng đem theo uống trên đường, quay sang nhìn thấy Lục Nghiễm không đeo tạp dề nên bèn lấy tạp dề treo bên cạnh đi tới sau lưng anh.
Tiết Bồng luồn tay qua ngang hông Lục Nghiễm, chỉnh tạp dề lại, còn tiện tay sờ vào bụng anh, thoáng giật mình, lúc thắt tạp dề ra sau lưng lại còn thong thả bồi cho một câu: “Hôm bữa ai nói chống đẩy ba mươi cái trước khi ngủ đâu rồi?”
Lục Nghiễm hết hồn, anh khựng tay lại, hít sâu một hơi, hóp bụng lại, hắng giọng bảo: “Cơ bụng anh bây giờ không rõ như hồi mới tới đội hình sự nữa hả?”
Tiết Bồng chỉ ung dung trả lời: “Em làm gì biết được hồi mới điều sang như thế nào.”
Nói rồi, cô đi khỏi bếp, vuốt lông cho Barno đang nằm dưới sàn.
Nhìn lại đồng hồ thì đã hơn chín giờ.
Chớp mắt đã tới mười giờ, Tiết Bồng và Lục Nghiễm cùng ra khỏi cửa.
Lúc đến gần nhà hàng món Trung, vẫn còn mấy phút nữa mới tới mười một giờ, họ bèn đậu xe bên đường gần đó, tắt máy rồi chờ trên xe.
Nhìn sang từ trong xe chỉ có thể thấy chút ánh sáng rất yếu ớt loé ra từ bên trong cửa nhà hàng, hai bên đường có rất ít xe đang đậu.
Chỉ một lát sau, Hàn Cố đã gọi điện tới.
Tiết Bồng nhấc máy ngay, cô mở loa nghe cùng Lục Nghiễm: “A lô.”
Hàn Cố chỉ nói: “Hai người tới rồi thì vào trong đợi trước đi, anh đã báo trước rồi, lát nữa bọn anh sẽ tới.”
Nói xong thì cúp máy.
Tiết Bồng và Lục Nghiễm xuống xe, băng qua đường, đi đến cửa nhà hàng món Trung.
Trước lúc mở cửa, Lục Nghiễm còn gõ vài cái vào cửa kính.
Một người đàn ông nhanh chóng bước tới từ sau quầy nước, thấy Tiết Bồng và Lục Nghiễm thì vẻ mặt trông hơi thận trọng, còn hơi dè dặt.
Tiết Bồng nói: “Chúng tôi tìm Hàn Cố.”
Người đàn ông gật đầu, chỉ vào chỗ ngồi trong góc: “Ngồi trước đi.”
Hai người đi tới đó ngồi.
Lục Nghiễm ngẩng lên, thấy người đàn ông đã về lại quầy nước những vẫn nhìn sang bên đây.
Một lúc sau, người đàn ông mang ra hai chai nước đặt lên bàn: “Anh chị uống đi.”
Tiết Bồng: “Cảm ơn”
Người đàn ông lại nhanh chóng đi khỏi.
Mấy phút sau, cửa quán được mở ra lần nữa, gió lạnh cũng ùa vào.
Tiết Bồng và Lục Nghiễm cùng nhìn sang.
Một nam một nữ cùng bước vào, họ mặc quần áo dạo phố, mang giày thể thao, che chắn kín đáo, còn đội mũ đeo khẩu trang, thoạt nhìn thật sự không thể nào tưởng tượng đó là Hàn Cố.
Đến lúc hai người kia đến gần, Tiết Bồng và Lục Nghiễm mới đứng dậy.
Bốn người đứng trong góc, nhìn nhau vài giây.
Hàn Cố và Phương Tử Oánh tháo khẩu trang xuống, để lộ cả khuôn mặt, một người mặt mày nghiêm túc, một người cúi gằm mặt, rõ là cả hai đều không thấy thoải mái.
Lục Nghiễm chỉ vào bên bàn: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”
Cả bốn ngồi xuống, người đàn ông sau quầy nước lại bưng tới hai chai nước, dặn dò Hàn Cố thêm một câu: “Tôi ra đằng sau trước, xong rồi thì gọi tôi một tiếng.”
Hàn Cố gật đầu nhưng không nói gì nhiều.
Sau đó là một thoáng yên lặng trước tiên, cả hai bên đều không nói gì.
Cho đến khi Lục Nghiễm lấy điện thoại ra, mở phần mềm ghi âm, đặt điện thoại lên bàn: “Cuộc nói chuyện hôm nay cần được ghi âm, sau này có thể dùng làm chứng cứ, cũng có lợi cho hai người.”
Hàn Cố rất thẳng thắng, không chút chần chừ: “Tôi không có ý kiến.”
Phương Tử Oánh liếc nhìn điện thoại rồi lắc đầu: “Tôi cũng không có ý kiến.”
Lục Nghiễm nói: “Vậy thì bắt đầu đi, mong hai người có thể cố gắng cung cấp manh mối cho cảnh sát, dù chỉ là lời chứng từ một phía thì cũng sẽ hỗ trợ được cho công tác điều tra của chúng tôi.”
Nói rồi, Lục Nghiễm quay sang Tiết Bồng.
Tiết Bồng hiểu ý lên tiếng: “Tôi phát hiện một căn mật thất ở căn nhà bố tôi để lại, bên trong ngoài một số tài liệu ô nhiễm công nghiệp hoá chất và thao tác trái quy định của một số nhà máy hoá chất, tôi còn tìm được bốn nhóm vân tay.”
Sau đó, Tiết Bồng nhìn Hàn Cố: “Tôi đã đối chiếu rồi, bốn nhóm dấu vân tay này lần lượt là của Tiết Ích Đông bố tôi, Tiết Dịch chị tôi, Thường Trí Bác và anh.
Cũng có nghĩa là anh biết đến sự tồn tại của căn mật thất đó, anh từng vào đó, tiếp xúc với những thông tin đó.
Vì thế anh và chị tôi, cả chú Thường nữa, đều là những người khởi xướng nên ST sớm nhất.
Có đúng thế không?”
Trong lúc nói, Tiết Bồng còn liếc sang Phương Tử Oánh, trên mặt cô ta không hề có vẻ gì là bất ngờ hay kinh ngạc, dường như đã biết từ lâu.
Chỉ là Tiết Bồng còn chưa kịp tìm hiểu sâu, Hàn Cố đã nói: “Hai người cũng đã tìm ra mật thất rồi, với năng lực của hai người thì chắc đã ghép nối được đại khái rồi.”
Tiết Bồng gật đầu: “Nhưng chúng tôi cần chứng cứ, không chỉ vật chứng mà còn có nhân chứng.”
Hàn Cố cười khẽ, nhưng lại chỉ phớt qua rất nhanh: “Anh và Phương Tử Oánh chính là nhân chứng tốt nhất.
Em hỏi anh có phải người khởi xướng hay không thì anh cũng không trả lời được, thật ra ban đầu anh không hề đồng ý chuyện “trả thù riêng” này, nhưng anh không có chọn lựa.
Sau khi Tiết Dịch đi, chú Thường cần trợ thủ, dù anh không giúp thì cũng không ngăn được chú ấy.
Huống hồ gì tâm nguyện lớn nhất của Tiết Dịch là tìm ra chân tướng vụ tai nạn xe của bố em.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...