Những chuyện sau đó xảy ra rất nhanh.
Tiết Bồng và Lục Nghiễm về Cục Cảnh sát, lần lượt cho lời khai, kể lại mọi chuyện xảy ra ở nhà xưởng hóa chất kia.
Đến lúc Tiết Bồng lấy lời khai xong, Lục Nghiễm vẫn còn chưa ra.
Khoa Kiểm nghiệm Dấu vết cũng gọi điện tới, bảo đa số người ở khoa đều đang thu thập dấu vết ở nhà xưởng, nhưng mà trước khi đi, Trưởng khoa Phùng có dặn là đã duyệt cho Tiết Bồng nghỉ phép vài hôm, bảo cô đừng lo gì cả, mau về nhà nghỉ ngơi.
Hiện giờ Tiết Bồng lại không thấy mệt chút nào, thấy Chi đội Hình sự cũng bận không ngóc đầu lên được, ai nấy cũng chia nhau ra xử lý vật chứng được mang về, còn phải chú ý thẩm vấn nhân chứng nữa, Tiết Bồng bèn quay người tới Đội Huấn luyện chó nghiệp vụ dắt Barno ra trước.
Sau khi Lục Nghiễm mất tích, Barno được Vương Siêu chăm sóc mấy ngày.
Vương Siêu nói mấy ngày nay Barno chẳng ăn gì nhiều, cứ chán chường, cũng không chơi đùa gì, chắc chắn là đã nhận thức được Lục Nghiễm đã gặp chuyện.
Đến lúc nhìn thấy Tiết Bồng, Barno cuối cùng cũng lấy lại được chút tinh thần, Tiết Bồng ôm lấy Barno, an ủi nó một lúc rồi đưa nó về phía bãi đậu xe.
Đi được nửa đường, Tiết Bồng mới đột nhiên nhớ ra xe cô còn đang đậu ở quán cà phê đó.
Tiết Bồng cầm lấy điện thoại, đang định nhắn tin cho Lục Nghiễm, ai ngờ vừa mở màn hình đã thấy Lục Nghiễm nhắn tin tới.
“Anh mới lấy lời khai xong, ra mà không gặp em.
Hiểu Mộng nói em đi rồi?”
Tiết Bồng cười, trả lời lại: “Em đang ở với Barno, ở dưới lầu ấy.”
“Đợi anh chút.”
Tiết Bồng cất điện thoại, cúi đầu nói với Barno: “Đi thôi, đưa em đi gặp Lục Nghiễm nhé.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Barno sủa gâu gâu mấy tiếng, lấy lại tinh thần, nhanh chóng đi theo Tiết Bồng đến Chi đội Hình sự.
Vừa tới bên dưới đã nghe thấy giọng nói rắn rỏi vọng ra từ trong cửa, anh không gài áo khoác, gió thổi tà áo phất phơ, sau đó lại nghe thấy tiếng chó sủa.
Lục Nghiễm nhìn về phía tiếng kêu, khoé môi cong lên, Barno đã chạy bay tới, nhảy phốc vào lòng Lục Nghiễm.
Lục Nghiễm cúi người, xoa đầu nó, ngẩng lên lại nghe Tiết Bồng nói: “Nó lo cho anh mấy ngày nay.”
Lục Nghiễm nói: “Anh còn chút chuyện phải xử lý ở đây, chưa đi được.”
“Em biết rồi.”
Tuy Lục Nghiễm và Tiết Bồng đều là đương sự trong vụ án này, về tình về lý đều không thể tham gia điều tra thu thập, nhưng Lục Nghiễm dù sao cũng là đội phó Chi đội Hình sự, anh còn phải phân công nhiệm vụ cho tổ trinh sát số 1 và số 2, xử lý thỏa đáng những gì cần giao phó.
Lục Nghiễm đứng thẳng người, thấy Tiết Bồng cầm túi bèn hỏi: “Em thì sao? Giờ đang định về nhà à?”
Tiết Bồng cau mày: “Em đang định đưa Barno về bên em trước, nhưng mà xe em còn để trước cửa quán cà phê, em muốn đi lấy xe, đưa nó đi lại không gọi xe được…”
Lục Nghiễm cười, đưa tay mò vào túi áo khoác, lấy ra một cái chìa khoá đưa cho cô.
Tiết Bồng ngẩn người, anh lại nói: “Qua bên anh trước đi, em mệt quá rồi, phải nghỉ ngơi, không tiện lái xe đâu.
Anh ở gần, đi cũng không mấy phút, đợi anh xong việc ở đây, tối về cùng ăn tối.”
Sự sắp xếp không chỉ trọn vẹn mà còn chu đáo.
Tiết Bồng mím môi cầm lấy chìa khóa, bên trên còn vương hơi ấm của anh.
Tiết Bồng: “Vậy anh cũng đừng làm nhiều quá, nhân lúc rảnh chợp mắt một tí, em với Barno ở nhà đợi nhé.”
Lục Nghiễm: “Ừm.”
Mười mấy phút sau, Tiết Bồng và Barno về đến nhà Lục Nghiễm.
Căn nhà mấy ngày không có ai ở, không khí hơi lạnh lẽo.
Tiết Bồng mở cửa sổ cho đổi gió, lấy máy hút bụi ra hút sơ sàn nhà, lấy hạt cho Barno.
Cô làm rất nhanh cũng rất gọn ghẽ, căn nhà đã sạch sẽ sẵn, không có gì cần quét tước quá đáng.
Dọn dẹp xong, Tiết Bồng ngồi lên sofa, đang do dự xem có nên đặt đồ ăn không, cầm điện thoại ra mới thấy tin nhắn từ mấy phút trước của Lục Nghiễm.
“Đừng ngủ sofa nữa, lên giường ngủ đi.”
“Tắm rửa rồi ngủ một giấc, sữa tắm ở cái kệ dưới rửa mặt ấy.”
“Bảy giờ là anh về rồi.”
Tiết Bồng nhìn ba dòng tin nhắn một lúc lâu, chỉ trả lời: “Ừm.”
Nhìn lại đồng hồ thì đã là hơn ba giờ, thật ra cô cũng không đói đến thế, nghĩ bụng bèn bước vào phòng ngủ rồi vào trong toilet, đồ trên kệ đều đầy đủ cả, có khăn lông mới với sữa tắm dầu gội để sẵn.
Tuy họ chỉ vừa mới xác định mối quan hệ chưa quá một ngày nhưng dù gì cũng đã quen biết chín năm, quá quen thuộc với nhau, hai ngày nay cũng cùng ăn cùng ngủ, vì thế Tiết Bồng cũng chẳng ngại ngùng gì, mở tủ quần áo của Lục Nghiễm, lấy ra một bộ đồ ở nhà của nam.
Tiết Bồng mau chóng cầm đồ bước vào nhà tắm, tắm táp rồi sấy khô tóc, bước ra đã thấy Barno nằm trước cửa.
Tiết Bồng mỉm cười, ngồi bên giường vẫy tay với nó: “Barno, tới đây nào.”
Barno đi tới, ngồi xuống bên giường.
Tiết Bồng xoa đầu nó nói: “Chị ngủ một lát, tối đến Lục Nghiễm sẽ về, mình ở đây chờ anh ấy nhé?”
“Gâu!” Barno đáp lời, nằm ngay xuống đất, mở mắt nhìn cô.
Tiết Bồng vén chăn, cuộn người vào, lúc nằm xuống dường như còn ngửi thấy mùi quen thuộc.
Cứ tưởng cô sẽ lạ giường, trằn trọc không ngủ được, ai ngờ nhắm mắt chưa được ba giây là đã bắt đầu mơ màng.
Tiết Bồng kéo chăn che ngang vai và nửa mặt, người cũng tụt xuống dưới, ngủ thiếp đi lúc nào không biết, lại còn mơ thấy một giấc mơ ngắn ngủi.
Trong mơ có Trần Mạt Sinh và những người gã bắt tới, còn có Khang Vũ Hinh và Hứa Cảnh Hân, tình tiết rất hỗn loạn, xen lẫn nhau lung tung.
Sau đó, cảnh tượng thay đổi, Tiết Bồng nhìn thấy Phương Tử Oánh, khung cảnh phía sau cũng đã đổi khác, đến lúc nhìn rõ cô mới nhận ra, đấy là nhà Phương Tử Oánh.
Phương Tử Oánh đứng ở góc sofa dài, hai tay ôm lấy mình, run rẩy không ngừng.
Tiết Bồng lại quay đầu, nhìn thấy Lưu Cát Dũng đang quỳ dưới đất.
Dường như Lưu Cát Dũng đang cầu khẩn người ngồi trước mặt gã ta, còn sợ sệt đến trắng bệch mặt.
Tiết Bồng nhìn theo tầm mắt của Lưu Cát Dũng, chân cũng xoay bước, định đi tới đối diện ghế sofa đơn để nhìn rõ mặt người đó.
Đó là một cô gái, nhưng hình bóng rất nhạt nhoà.
Tiết Bồng đi tới, cô gái cũng ngẩng đầu, đường nét khuôn mặt lại lộn xộn.
Tiết Bồng cau mày hỏi: “Cô là ai?”
Nhưng lúc này, bên tai đột nhiên lại nghe thấy tiếng chó sủa.
“Gâu!”
Tiết Bồng cau mày, không hoàn toàn tỉnh hẳn, vẫn đang mơ màng, còn thấy lạ tại sao lại có tiếng chó sủa.
Tiếp đó, cô nghe thấy có tiếng nói một người đàn ông, giọng trầm thấp rất quen thuộc.
Tiết Bồng mê man, cố cựa quậy nhưng lại không mở mắt ra được, thậm chí còn mơ thấy mình đã tỉnh rồi.
Sau đó, cô nghe loáng thoáng thấy tiếng nước chạy, tiếng dép đi trên sàn, rất nhẹ nhàng, rất chậm rãi.
Dường như có ai đó đã đến cạnh cô, nhìn cô một lúc rồi lại đi rồi.
Cửa đóng lại.
Ngoài cửa lại có tiếng chó sủa lần nữa, chỉ là cách một cánh cửa, nghe rất nhỏ.
Tất cả đều như một giấc mơ, lại như thật sự vừa mới xảy ra.
Tiết Bồng chìm trong giấc mơ nửa thật nửa mê, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, trở mình trong chăn ấm, nghe thấy tiếng chuông báo thức điện thoại.
Âm thanh dần gần lại, đến lúc cô hoàn toàn tỉnh hẳn.
Tiết Bồng hơi mệt nhoài ngồi dậy, trước khi ngủ cô còn không thấy mệt, ai ngờ ngủ một giấc dậy lại hình như còn chưa ngủ đủ.
Tiết Bồng che miệng ngáp, thấy hơi khát bèn mang dép đi ra ngoài.
Ai ngờ vừa mở cửa, đèn ở cửa sổ phòng khách rọi vào, quay sang đã thấy ở phía xéo xéo trên sofa có một bóng người.
Lục Nghiễm đã thay đồ ở nhà, không biết anh đã về khi nào, trên cổ còn đang vắt một chiếc khăn lông, đầu nghiêng một bên, một tay chống cằm.
Barno nằm dưới chân anh.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tiết Bồng đi tới gọi anh: “Lục Nghiễm.”
Lục Nghiễm bỗng chốc hoàn hồn quay sang: “Hửm? Em dậy rồi à?”
Tiết Bồng bật đèn: “Sao anh ngủ ở đây?”
Lục Nghiễm cau mày, nheo mắt thích nghi với ánh sáng, tóc còn hơi ướt.
Tiết Bồng: “Chưa sấy cho khô tóc nữa, không sợ nhức đầu à.”
Lục Nghiễm ngồi thẳng dậy nói: “À, anh thấy em ngủ ngon quá nên không sấy, sợ đánh thức em.”
Tiết Bồng ngẩn ngơ, cảm thấy buồn cười: “Vậy giờ anh đi sấy đi, em đi nấu nước.”
“Ừm.” Lục Nghiễm lên tiếng, vội đứng dậy, vừa lau tóc ướt sau gáy vừa đi vào phòng ngủ.
Tiết Bồng lấy ấm đun siêu tốc ra đun nước, bật nút rồi nghe thấy tiếng “vù vù” trong phòng ngủ, cô quay vào, đi đến trước cửa toilet, Lục Nghiễm đang cầm máy sấy sấy tóc sau đầu.
Đến lúc tóc đã khô vừa, Lục Nghiễm quay lại nhìn mới nhận ra cô đang đứng đó.
Tiết Bồng nói: “Em ngủ mê quá, anh về mà cũng không gọi em.”
Lục Nghiễm quấn lại dây điện máy sấy, cười bảo: “Hai ngày nay em cũng có ngủ ngon đâu, anh muốn để em ngủ thêm chút nữa.”
Tiết Bồng khẽ cười.
Lục Nghiễm dừng lại, đang định nói thêm gì thì lúc này mới bất giác phát hiện cô đang mặc đồ trơn ở nhà của anh, cái áo rất rộng, che mất cả nửa người cô, quần cũng rất dài, ống quần cuộn mấy lớp, xếp bên mắt cá.
Lục Nghiễm nhìn lướt trên người cô, cuối cùng lại nhìn lên khuôn mặt trắng trẻo hơi chút mệt mỏi.
Đôi mắt ấy lúc này trong veo dịu dàng, không lạnh lùng sắc bén như thường ngày, cũng càng làm bật lên khuôn mặt dịu êm ấm áp ấy.
Lục Nghiễm khẽ nuốt ực, lặng lẽ hít một hơi.
Khoảnh khắc này hệt như trong giấc mộng của anh vậy.
Cho đến khi Tiết Bồng khẽ nhướng mày hỏi: “Sao đấy?”
Lục Nghiễm lắc đầu, đi tới mấy bước, vẫn cứ nhìn cô.
Anh đột nhiên tới gần, Tiết Bồng cũng vô thức ngẩng đầu nhìn lên, đang định hỏi anh thì lại chạm phải đôi mắt sâu lắng.
Cô bỗng chốc hiểu ra.
Sau đó, cô cảm nhận được cánh tay anh vòng qua, tay còn lại kéo lấy sau đầu cô, ngón tay lớn dài xuyên qua tóc, nhẹ nhàng xoa trên gáy cô.
Môi anh chạm tới, theo đó là nhịp thở khẽ dồn dập.
Những lời Tiết Bồng vừa định nói ra đều bị chặn lại, cô chớp chớp mắt rồi dần nhắm lại, đầu óc nhanh chóng trống trơn, chẳng còn lại gì.
Cô chỉ cảm thấy người bị ôm chặt lấy, môi rất nóng, chân mềm nhũn, hai tay nắm chặt lấy lớp vải mềm mại.
Hơi thở dần nén chặt, khắp người đều nóng đến sôi sục.
Vào lúc này, bên tai có tiếng chuông cửa.
Tiết Bồng giật thót hoàn hồn lại.
Lục Nghiễm cũng rời ra, ánh lửa trong mắt vẫn còn bập bùng.
Cả hai đều ngẩn ngơ, hoảng hốt nhìn nhau.
Lục Nghiễm bèn buông cô ra, ngượng ngùng nói: “Chắc là giao đồ ăn.”
Nói xong, anh vội chạy ra khỏi nhà tắm.
Tiết Bồng không ra ngay, cô vào rửa mặt, đợi nhiệt độ dịu bớt, tới nhìn trước gương rồi lại vội quay mặt đi.
Cô gái trong gương hơi không giống cô, hình như rất trông mong điều gì đó.
Tiết Bồng vuốt lại tóc, hít sâu một hơi, nhìn gương luyện tập biểu cảm, đợi vẻ mặt bình tĩnh lại rồi mới bước ra như không có chuyện gì.
Ngoài phòng khách, Lục Nghiễm đã lấy hộp thức ăn ra, bày thêm bát đũa, rót hai ly nước ấm.
Cà phê vẫn còn trong ấm.
Tiết Bồng nhìn thấy bèn hỏi: “Anh định thức khuya à, muộn vậy rồi còn pha cà phê.”
Lục Nghiễm khựng lại: “À, anh quên, hôm nay phải ngủ sớm, sáng sớm mai còn phải tới Cục sớm để xử lý công chuyện.
Anh không tiện tham gia quá nhiều vào vụ này, vất vả những người khác quá.
Tới ăn trước đã.”
Tiết Bồng tới ngồi bên bàn, đón lấy đũa nói: “Chuyện ngày mai thì ngày mai rồi tính, hai ngày nay anh cũng căng thẳng tinh thần lắm, phải nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Tiết Bồng vừa nói vừa gắp thịt cho vào bát anh: “Ăn nhiều vào nữa.”
Lục Nghiễm cười, nhét thịt vào miệng, nhai nhóp nhép rồi bảo: “Phải rồi, anh lấy xe về rồi, lát nữa anh lái xe đưa em về.”
“Ừm”.
Tiết Bồng gật đầu: “Vậy mai em lại lấy xe em.”
Từ sau đó, hai người không nói thêm gì nữa.
Chủ đề lấy xe kết thúc, không khí nhanh chóng lại trở nên ngượng ngùng, chỉ là trong ngượng ngùng còn có chút hữu tình, chút mờ ám.
Ăn xong, Tiết Bồng thu dọn hộp thức ăn, đặt xuống sàn ngay gần cửa.
Lục Nghiễm cũng rửa bát đĩa, vừa lau tay vừa nhìn cô.
Hai người im lặng một chốc rồi tìm chủ đề mới để nói.
Thật ra họ đều biết, nói về vụ án là an toàn nhất, mở miệng là vào được ngay, nhưng ngay lúc này, họ đều không nghĩ được gì.
Lục Nghiễm vắt khăn lên rồi bảo: “Lúc về, nhìn thấy em ở trong phòng, anh thấy yên ổn trong lòng lắm.
Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên, biết rằng có người ở nhà đợi mình, chưa từng có ngày nào… nóng lòng về nhà như hôm nay.”
Tiết Bồng thoáng ngẩn ngơ, cô cúi đầu, mím môi cười.
Lục Nghiễm thấy cô cụp mắt bèn bỏ khăn xuống, đi tới trước mấy bước: “Anh có nghĩ, hay là đợi sau khi xong vụ án này, mình hẹn người lớn hai nhà gặp mặt ăn một bữa trước…”
Hở?
Tiết Bồng ngạc nhiên ngẩng đầu: “Nhanh thế?”
Lục Nghiễm cũng bất ngờ: “Nhanh sao?”’
Rồi lại yên lặng.
Tiết Bồng suy nghĩ một lúc, đã quen biết nhau gần mười năm rồi, cũng không nhanh gì, chỉ là hơi đột ngột, mới xác định mối quan hệ yêu đương đó đã đòi hẹn gặp người lớn rồi.
Nhưng mà đây cũng là tính của Lục Nghiễm, trước giờ anh luôn xác định mục tiêu, ra lệnh cho mình rồi lập tức chấp hành.
Cô cũng đại loại thế.
Tiết Bồng: “Vậy tới lúc đó anh đừng có nói với mẹ em chuyện chúng ta mất tích lần này đấy, mẹ em còn chưa biết đâu.
Hồi nãy em có hỏi Hiểu Mộng, họ nói là ban đầu có định thông báo với người nhà, nhưng mà vì tìm được tung tích của mình, trong đội lập tức sắp xếp hành động nên chưa để cảnh sát báo cho mẹ em biết, đợi cứu em về rồi tính.”
Lục Nghiễm cười: “Anh biết rồi, yên tâm đi, không hớ hênh đâu.”
Tiết Bồng lại hỏi: “Vậy ở nhà anh thì sao? Anh nhắn về chưa?”
Lục Nghiễm: “Trước đó chú Tần nói với mẹ anh là anh đi công tác, không tiện nghe điện thoại.
Hôm nay mình mà không ra thì sợ chú cũng hết giấu nổi.
Anh gọi điện cho mẹ anh rồi, nói là cuối tuần này về nhà ăn.”
Tiết Bồng: “Vậy thì tốt rồi.
Em đi thay đồ trước đây, trễ lắm rồi, phải về thôi.”
Lục Nghiễm: “Ừm.”
Đến lúc Tiết Bồng thay đồ bước ra, Lục Nghiễm cũng đã mặc áo khoác vào, đang đứng ở cửa thay giày.
Tiết Bồng còn cầm bộ đồ thay ra trong tay: “Ờm… quần áo bỏ trên máy giặt hả?”
Lục Nghiễm cầm lấy bộ quần áo: “Mặc có một lần, không cần giặc đâu, lần tới em…”
Nói đến đây, Lục Nghiễm dừng lại, hắng giọng nói: “Lần tới chắc còn mặc được.”
Tiết Bồng nhìn anh không nói, cô thay giày, quay đầu nói với Barno đã theo ra tới cửa: “Ở nhà đợi ngoan nhé, Lục Nghiễm về ngay đấy.”
“Gâu gâu!”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hai người ra khỏi cửa, Tiết Bồng vẫn còn nghe thấy tiếng Barno sủa ở trong, lòng thấy không nỡ: “Hay em bắt xe về nha, anh dắt Barno đi dạo đi, nó lo mấy ngày nay rồi.”
Lục Nghiễm dừng lại nhìn Tiết Bồng, chỉ gật đầu rồi quay lại vào nhà.
Tiết Bồng còn tưởng là anh định quay về, đang lấy điện thoại ra bắt xe, ai ngờ Lục Nghiễm lại dắt theo Barno ra, còn nói: “Vậy dắt theo nó đưa em về luôn.”
Tiết Bồng ngẩn người: “Không cần đâu…”
Lục Nghiễm lại kéo lấy tay cô, tay kia nắm dây dắt Barno, vừa đi vừa nói: “Trước đây đưa em về cứ phải mượn cớ vụ án, giờ cuối cùng cũng không phải mượn cớ nữa, tất nhiên là phải quý trọng cơ hội thế này chứ.”
Tiết Bồng bỗng chốc bật cười.
Ra đến xe, Tiết Bồng ngồi lên ghế lái trước, nói trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Nghiễm: “Anh có biết xe em ở đâu đâu, với lại anh mệt hơn em, lên xe chợp mắt tí đi.”
Lục Nghiễm cũng không giành, ngồi xuống bên cạnh.
Tiết Bồng cài đặt định vị, Lục Nghiễm nhìn địa chỉ hỏi: “Quán anh ta đấy à?”
Anh đang ám chỉ tên thanh niên che kín, từ đầu đến cuối không lộ mặt.
“Ừm.” Tiết Bồng nói: “Anh ta cũng gan đấy, dùng chính quán mình để gài bẫy, sắp tới điều tra cứ đi theo manh mối này là bắt được anh ta.”
Lục Nghiễm nói với giọng đều đều: “Hôm nay cảnh sát phân cục có tới quán này xem, cửa đóng không có ai về.
Phía Phòng Công thương điều tra ra được người chủ, hai năm trước đã di dân rồi, không đủ giấy tờ nên mới nhờ một người bạn ở trong nước kinh doanh hộ.
Phân cục đang thử liên lạc với người chủ, chắc mai là có tin tức thôi.”
Tiết Bồng hỏi: “Vậy người bạn anh ta nhờ thì sao? Cũng phải tìm ra được rồi chứ?”
Lục Nghiễm thở dài: “Tìm thì ra rồi đấy, nhưng mà người bạn này cũng không đáng tin, bảo là nửa năm trước có người bỏ ra một số tiền lớn, nói rằng muốn tiếp tục kinh doanh quán cà phê, anh ta thấy người ta rất có thành ý nên cũng không trả giá mà đồng ý luôn.
Hai bên chỉ ký một bản hợp động uỷ thác kinh doanh đơn giản, hoàn toàn không có đủ hiệu lực pháp lý, người kia còn dùng căn cước giả.”
Bất cẩn thế?
Tiết Bồng nghĩ ngợi: “Anh ta cần tiền gấp hay là không biết suy nghĩ vậy, còn không xem xét cho kỹ càng.”
“Cần tiền gấp đấy.” Lục Nghiễm nói: “Cảnh sát có hỏi rồi, người bạn của chủ quán cũng khai báo thành thật, trước đó chơi cá cược trên mạng, bị gài bẫy, thua mất mấy trăm nghìn, còn vay nặng lãi nữa chứ.
Trùng hợp chưa, anh ta vừa bị giục nợ là có người lại chủ động tới cho tiền.
Làm gì mà còn suy xét gì được nữa?”
Rõ ràng là đã lên kế hoạch hết.
Tiết Bồng: “Liên hoàn kế, từng bước đều đã được tính toán từ trước.”
Lục Nghiễm nhếch môi, chống đầu nói: “Cũng không phải cao siêu gì.
Đã làm là sẽ để lại dấu vết, chỉ cần người này từng lộ mặt, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bắt được.”
Tiết Bồng đáp lời, nhanh chóng suy nghĩ tiếp.
Ngoài tên thanh niên che mặt đó, Hứa Cảnh Hân ắt hẳn cũng là người biết sự tình, chỉ là không biết y biết được bao nhiêu.
Còn nữa, Hứa Cảnh Hân biết rõ mà còn hợp tác, động cơ của y là gì? Giúp Trần Mạt Sinh hay là đối phó với Khang Vũ Hinh?
Có lẽ là vế sau có khả năng cao hơn…
Còn gã thám tử tư Lý Thăng nữa.
Lý Thăng ẩn mình trong tối, từng tiếp xúc với Thẩm Chí Bân một khoảng thời gian, theo dõi Hoắc Kiêu vài ngày, vậy có khi những thứ gã điều tra được không chỉ đơn giản như là gã nói, chỉ là để bảo vệ mình nên lựa chọn nói ra những phần có liên quan đến vụ án của Trần Mạt Sinh.
Dù gì thì trong vụ án của Trần Mạt Sinh, Lý Thăng từ đầu đến cuối chỉ là người đứng ngoài, ông ta không trực tiếp tham gia, vì thế rất khó chứng minh được ông ta biết được thông tin gì ngoài vụ án.
Tiết Bồng vừa lái xe vừa sắp xếp suy nghĩ, hồi lâu không nghe Lục Nghiễm nói gì, quay đầu sang nhìn thì thấy anh đã ngủ thiếp đi từ bao giờ.
Tiết Bồng không gọi anh dậy, chỉ đi tiếp theo chỉ dẫn, sau đó lại nghĩ tiếp, vì vụ án này xảy đến quá đột ngột, trước đó còn có nhiều chuyện cô chưa giải quyết xong, lại phải tạm gác lại toàn bộ.
Hàn Cố hẹn cô hai lần, bảo là Hoắc Kiêu muốn gặp cô.
Cô giao mẫu nước hồ Trần Lăng để lại và mẫu nước hồ trong vụ án của Mao Tử Linh lại cho Diêu Tố Vấn, đến giờ còn chưa biết kết quả.
Trước khi cô mất tích, lại từng nhặt được một bức ảnh và một chiếc chìa khoá trước cửa nhà.
Người gửi cô hai thứ này là ai?
Khang Vũ Hinh, Hàn Cố hay là Phương Tử Oánh?
Thông tin trong bức hình rất ít ỏi, hiện giờ đã chứng thực được Khang Vũ Hinh có quen biết Tiết Dịch và Hoắc Kiêu, điều này hoàn toàn khớp với phần Lý Thăng điều tra được.
Nhưng chiếc chìa khóa kia thì sao?
Nó được dùng để mở ổ khoá nào?
Còn nữa, Trần Mạt Sinh rõ ràng là đã bị vu oan, đến cả Phó Cục trưởng bị bỏ tù vì tham ô hối lộ cũng nói vừa nhìn vụ án là biết hung thủ không phải gã.
Vậy thì người đứng sau góp phần khiến vụ án này từng bước trở thành án oan là ai? Ngoài người trong nội bộ Cục Cảnh sát phụ trách điều tra khi đó, ắt hẳn còn có người ngoài.
À, phải rồi, còn cả Silly Talk nữa, mấy ngày nay cũng không biết có cập nhật gì không.
O là Phương Tử Oánh, thế thì tiếp đến, Silly Talk có viết đến ai là người giúp O thoát khỏi sự hiếp đáp của bố dượng không?
Nghĩ đến đấy, xe cũng trờ tới một trụ đèn đỏ.
Tiết Bồng dừng xe lại, định lấy điện thoại ra lướt xem diễn đàn thử.
Ai ngờ vừa quay đầu đã bắt gặp ánh mắt của Lục Nghiễm.
Không biết anh đã dậy từ bao giờ, ngồi dưới ánh sáng mờ mờ, nhìn chăm chăm vào cô.
Tiết Bồng hỏi: “Em làm anh thức hả?”
Lục Nghiễm khẽ thở dài: “Người phụ trách vụ án là anh, em đang tính làm thay anh luôn đấy hả?”
Tiết Bồng bật cười: “Sao anh biết em đang nghĩ về vụ án?”
Lục Nghiễm đổi tư thế khác, trông vẫn rất lười nhác, giọng trầm trầm: “Viết đầy trên mặt kia kìa, cứ hễ suy nghĩ là em lại có cái vẻ mặt đó, càng nghĩ lại càng nhập tâm.”
Tiết Bồng: “Em cũng có cố ý đâu, cứ nghĩ một hồi là lún sâu vào.”
Lục Nghiễm cười: “Vậy em nghĩ đến việc gì rồi?”
Tiết Bồng nhanh chóng thuật lại những nghi vấn vừa rồi trong đầu.
Lục Nghiễm chống đầu nghe, đợi cô nói xong mới lên tiếng: “Tạm thời không thể động vào manh mối về Hứa Cảnh Hân, đợi mai mốt anh sẽ tìm đội trưởng Phan, nhờ anh ấy ra mặt lên tiếng với bên chống ma tuý, cho đội hình sự một câu trả lời xem rốt cuộc là có điều tra được hay không, điều tra thế nào, có thể điều tra những bộ phận nào.”
Tiết Bồng vừa nghe vừa gật đầu.
Lục Nghiễm lại bảo: “Chuyện ảnh và chìa khoá anh thấy cũng chưa gấp, vì có gấp cũng vô ích.
Người ta trong tối, em ngoài sáng, em không tìm ra người ta được, người ta lại có thể tìm ra em bất cứ khi nào.
Nếu người đó đã có bước đi đầu tiên rồi thì sau đây chắc chắn sẽ còn bước tiếp theo.
Có điều nếu người đó có bất cứ động tĩnh gì, em đều phải nói với anh, đừng xử lý một mình.”
Tiết Bồng cười: “Ừm, em biết rồi.”
Lục Nghiễm thở dài, nhìn cô nói: “Phía sau vụ án của Trần Mạt Sinh quả thật dính líu đến rất nhiều người.
Chúng ta chắc chắn phải điều tra về người bên ngoài, còn cảnh sát, pháp y khi đó phụ trách vụ này thì nói ra cũng trùng hợp, mấy tay đó giờ đều đang bị giam ở trại giam nam ấy, tội danh y hệt ông Phó Cục trưởng tiền nhiệm, tham ô hối lộ cả.
Thật ra vụ án của Trần Mạt Sinh có thể tái thẩm, phán án lại cũng là bởi những người có liên quan phụ trách trong vụ án năm đó đều đã bị hỏi tội, sau đó mới truy lại những vụ án do đám người này xử lý trước đó mới xác nhận vụ án của Trần Mạt Sinh có oan tình rất lớn.”
Tiết Bồng tiếp tục gật đầu, mở to mắt nhìn anh, vẫn còn muốn biết tiếp theo sau đó.
Lục Nghiễm lại chuyển chủ đề: “Silly Talk thì anh có hỏi Hiểu Mộng rồi, sau lần đó chưa thấy cập nhật gì, nhưng mà anh có linh cảm là sắp rồi.
Ván cờ lớn vậy sao mà thiếu cái người ấy được?”
Tiết Bồng vừa nghe vừa ậm ừ, giờ mới phát hiện Lục Nghiễm đã suy nghĩ hết về những vấn đề của cô rồi, hơn nữa có vài điều còn đã tìm ra câu trả lời.
“Xem ra lúc chiều anh không chỉ cho lời khai mà còn làm nhiều chuyện nữa, năng suất cao thế.”
Đang nói đến đây thì đèn xanh bật mở.
Tiết Bồng khởi động lại xe.
Lục Nghiễm cũng thong thả lên tiếng: “Đừng có nghĩ ngợi lung tung nữa, để đầu óc em nghỉ ngơi đi nào, tối nay ngủ một giấc đàng hoàng, dưỡng lại tinh thân, sắp tới còn một trận ác liệt đấy.”
Tiết Bồng “Ừm” một tiếng, không nói nữa.
Con đường phía trước tối om, may là có đèn xe rọi vào.
Thật ra họ đều rất rõ, vụ án của Trần Mạt Sinh chỉ là mồi lửa, trong ván cờ này, Lưu Cát Dũng quá lắm cũng chỉ là một con tốt chắn trước, hai cha con Trần Mạt Sinh lại vô tình là vật hy sinh, phía sau đó chắc chắn còn dính dáng đến nhiều người và việc hơn nữa.
Đầm lầy này cũng sâu hơn họ nghĩ nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...