Không đủ giấy tờ, sau khi bị kiểm tra không bổ sung giấy tờ rồi kinh doanh tiếp sao?
Tiết Bồng để ý tới thông tin này, đồng thời quan sát vẻ mặt của Khang Vũ Hinh, trực giác cho thấy cô ta đang giấu giếm gì đó có liên quan đến quán net, nhưng nếu gặng hỏi rõ đầu đuôi thì chắc chắn Khang Vũ Hinh sẽ không hợp tác.
Vào lúc này, Khang Vũ Hinh lại lên tiếng, lại còn là để đánh đòn phủ đầu: “Lục Nghiễm, trước khi bố tôi gặp chuyện, chúng ta tốt xấu gì cũng là bạn bè.
Lúc đó anh lợi dụng chuyện tôi thích anh để chơi tôi, gài bẫy bố tôi, về luật pháp anh theo chính nghĩa, nhưng theo tình người thì anh nợ tôi.”
Tiết Bồng chững lại, vô thức cau mày nhìn sang Lục Nghiễm.
Lục Nghiễm lại vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, không để lộ chút cảm xúc, đôi môi mỏng khẽ hé: “Rồi sao?”
Khang Vũ Hinh nhìn anh chằm chằm mà cười: “Bây giờ tôi là nghi phạm hả? Anh dựa vào đâu mà thẩm vấn tôi, nghi ngờ tôi? Tôi không phải người giết Thẩm Chí Bân, tôi không đồng mưu cũng không phải đồng phạm, cho hỏi tôi phạm phải tội gì vậy? Tôi đã nói hết những gì có liên quan đến vụ án này rồi, chuyện không liên quan thì phải xem tâm trạng.
Anh là cảnh sát, anh có trách nhiệm đưa chúng tôi an toàn rời khỏi đây, dù anh làm không được thì cũng không sao…”
Nói tới đây, Khang Vũ Hinh lại nhìn sang Trần Mạt Sinh, Lâm Thích và tên thanh niên, nụ cười trở nên lạnh lùng: “Hiện giờ chắc chắn người của tôi đang tìm tôi khắp nơi, họ chắc chắn có cách lần rõ ngọn nguồn.”
Khang Vũ Hinh nói như đã liệu được trước, thái độ cũng rất chắc ăn, cô ta nói xong cũng không có ai phản bác lại.
Sau vài phút cứng nhắc, Trần Mạt Sinh mới quay đầu nhìn tên thanh niên.
Tên thanh niên cầm điện thoại lướt vài đường rồi chìa ra trước mặt Khang Vũ Hinh.
Đó là một tấm ảnh, Khang Vũ Hinh nhìn thấy thì chết trân.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tiết Bồng và Lục Nghiễm cũng nhìn sang, chỉ thấy trong tấm ảnh là vài người đàn ông mặc vest đang đứng ở bên đường cười nói, trong đó có vài khuôn mặt trông rất quen, có vẻ chính là mấy người đứng cùng Khang Vũ Hinh, Hứa Cảnh Hân ở ngoài khách sạn hôm đó, còn có hai người từng xuất hiện trong xấp ảnh mà Khang Vũ Hinh đưa cho Lục Nghiễm xem hôm anh đến sảnh hội nghị gặp cô ta.
Hôm đó Khang Vũ Hinh nói rằng cô ta muốn bắt nội gián.
Hiện giờ người bị bắt lại là cô ta.
Tên thanh niên thấy Khang Vũ Hinh biến sắc thì cất điện thoại đi.
Trần Mạt Sinh nói: “Cô nói đúng, đúng là họ biết lần rõ ngọn nguồn đó, nhưng không phải để tìm cô, mà là nhân lúc không có cô, phân chia lợi ích.”
Khang Vũ Hinh không nói nữa, ánh mắt đanh lại.
Lại là một khoảng thinh lặng, lần này, Tiết Bồng lại lên tiếng trước: “Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ta.”
Cô nói với Trần Mạt Sinh.
Trần Mạt Sinh suy nghĩ rồi đồng ý, nhanh chóng bước ra khỏi phòng phục dựng với Lâm Thích và tên thanh niên.
Tiết Bồng lại nhìn Lục Nghiễm, Lục Nghiễm khựng bước như muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn nhường lại chỗ.
Tiết Bồng lại quay về với Khang Vũ Hinh.
Khang Vũ Hinh lại khôi phục dáng vẻ ban đầu: “Hình như đây là lần đầu tiên cô và tôi nói chuyện riêng với nhau?”
Tiết Bồng không đáp, cụp mắt nghĩ ngợi rồi lên tiếng: “Cô có quen biết Tiết Dịch chị tôi.”
“Có quen.” Khang Vũ Hinh nói.
Tiết Bồng hỏi: “Quen được ở đâu?”
“Hình như là ở karaoke.” Khang Vũ Hinh chớp mắt, mỉm cười vạch trần: “Thật ra có phải cô muốn hỏi tôi là tại sao Tiết Dịch lại quen loại người như tôi không?”
Tiết Bồng lại không hề tránh né, thành thật gật đầu: “Quả đúng là tôi không hiểu về cách chị ấy kết bạn, nhất là sự xuất hiện của cô đã làm tôi rất bất ngờ.”
“Bất ngờ?” Khang Vũ Hinh đột nhiên im lặng, ánh mắt nhìn Tiết Bồng có thêm chút bất ngờ, dò thám, một chốc sau mới lộ ra vẻ tỉnh ngộ: “Hoá ra cô không hiểu chị cô chút nào.
Lẽ nào đây chính là cái gọi là người càng thân lại càng lạ sao?”
Tiết Bồng khẽ cau mày: “Cô có ý gì?”
Khang Vũ Hinh cười: “Trong mắt người đời, Tiết Dịch là một học sinh gương mẫu, có lý tưởng, có tương lai, nhưng bản thân cô ấy lại không hề quan tâm đến những thứ này.
Hai người kết bạn được với nhau là bởi thấy được phẩm chất khiến mình bị thu hút ở nhau.
Vậy cô nghĩ tôi thấy gì thu hút ở Tiết Bồng?”
Tiết Bồng không hề né tránh, nhìn thẳng vào Khang Vũ Hinh, nghi ngờ lóe lên trong đáy mắt, vẻ mặt không đổi khác, chỉ là bàn tay đặt bên người đã dần nắm lại.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cùng lúc đó, trong đầu cô cũng nhanh chóng lướt qua vài người, vài chuyện.
Tiết Bồng tức khắc lên tiếng: “Người giết Tiết Dịch là Phương Tử Oánh sao?”
Khang Vũ Hinh sững người thấy rõ, hoàn toàn không ngờ rằng Tiết Bồng lại không hề đi theo hướng của cô ta mà lại đột nhiên hỏi một câu như thế này, tư duy linh hoạt và cách hỏi này khiến người ta không kịp đề phòng.”
Tiết Bồng cũng thầm đếm thời gian Khang Vũ Hinh dừng lại.
Đã quá ba giây.
Nếu chỉ đơn giản là giật mình thôi thì đã có thể phản ứng lại trong tích tắc rồi, nếu lâu hơi thì chính là đang suy nghĩ.
Vậy thì sao lại suy nghĩ thế?
Tiết Bồng hỏi: “Câu hỏi này làm khó cô à?”
Khang Vũ Hinh lại vòng về: “Sao tôi biết có phải cô ta không? Người phá án là cảnh sát mà.”
Khang Vũ Hinh lúc này đã bắt đầu đề phòng, sơ hở duy nhất chính là tích tắc vừa rồi.
Tiết Bồng cũng không ôm hy vọng có thể có được câu trả lời gì qua cô ta, cô chỉ cần tích tắc phản ứng đó để chứng thực suy đoán của mình.
Đã có được rồi thì cô cũng không còn gì để nói nữa.
Tiết Bồng cụp mắt, nghiêng người định đi.
Khang Vũ Hinh đột nhiên lên tiếng: “Tôi còn tưởng cô sẽ hỏi tôi thêm vài điều về chị của cô khi còn sống chứ, cô không muốn biết thêm sao?”
Tiết Bồng lại dừng bước nhìn cô ta: “Cô sẽ nói sao? Sẽ nói thật sao? Chẳng lẽ cô không thêm mắm dặm muối à? Rồi thì tôi sẽ tin sao? Cứ người hỏi người trả lời thế có ý nghĩa gì không?”
Khang Vũ Hinh cười: “Vậy Hứa Cảnh Hân thì sao? Hình như cô không để tâm tới anh ấy.”
Tiết Bồng nhướng mày.
Khang Vũ Hinh: “Anh ấy bảo một năm trước suýt nữa hai người đã hẹn hò rồi, nhưng mà tôi thấy hình như cô lạnh lùng lắm, cô thay lòng nhanh thế.”
Khang Vũ Hinh cũng chuyển chủ đề bất ngờ, mới còn đang nói về Tiết Dịch đã chuyển ngay sang Hứa Cảnh Hân.
Nói vậy thôi nhưng cũng là đang thăm dò.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khang Vũ Hinh hết sức chắc chắn Hứa Cảnh Hân tuyệt đối sẽ không quay đầu, y đã bước chân vào vũng bùn, tẩy cỡ nào cũng không trắng được nữa, nhưng Khang Vũ Hinh vẫn không thể hoàn toàn yên tâm về việc Hứa Cảnh Hân nói với Tiết Bồng y đang nằm vùng.
Tuy Hứa Cảnh Hân chỉ có thể mang sắc đen, không thể nào là sắc trắng, nhưng y cũng có thể là màu xám.
Nếu y là nội gián, còn là nội gián hai mang, thế thì cô ta được một mất mười rồi còn đâu.
Tiết Bồng rất thờ ơ: “Người đàn ông suýt hẹn hò với tôi không phải Hứa Cảnh Hân, anh ấy tên Chung Lệ, mà Chung Lệ thì đã “chết” rồi.”
Khang Vũ Hinh nheo mắt, không để lộ chút manh mối gì.
Hai khuỷu tay cô ta đặt trên bàn, đột nhiên lại cười: “Vậy Lục Nghiễm thì sao?”
Lục Nghiễm?
Tiết Bồng lại cau mày: “Cô quan tâm lắm người thật đấy.”
Khang Vũ Hinh nói nửa thật nửa chơi: “Hay thế này đi, tôi đưa Hứa Cảnh Hân cho cô, cô đưa Lục Nghiễm cho tôi, chúng ta đổi đi.”
Tiết Bồng cũng bắt đầu thấy buồn cười: “Hai người họ có đồng ý không?”
Khang Vũ Hinh: “Còn không thì tôi thêm vào một điều kiện nữa nhé, tôi nói cô nghe một bí mật của Tiết Dịch, cô đưa Lục Nghiễm cho tôi.”
Tiết Bồng: “…”
Một khoảng yên lặng.
Hai cô gái đối đầu nhau bằng ánh mắt.
Tiết Bồng lạnh mặt, tuy cô biết Khang Vũ Hinh đang thăm dò nhưng cô đã rất mất kiên nhẫn rồi.
Lại không biết vì sao trong giây phút đó, bóng đen dần hội tụ trong đáy mắt cô, bên trong ẩn giấu dằm gai như có thể châm chích kẻ khác.
Khang Vũ Hinh bỗng chốc nhìn thấy bóng mình nơi đáy mắt Tiết Bồng, cô ta hết sức kinh ngạc, cứ như phát hiện ra vùng đất mới vậy.
Sau đó, Khang Vũ Hinh khẽ cười thành tiếng: “Có lẽ bản thân cô cũng không biết đâu, ở một khía cạnh nào đó, cô và Tiết Dịch cực kỳ giống nhau, có thể nói là y hệt không khác gì.
Đợi ra được khỏi đây rồi, cô soi gương xem thử đi.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cùng hôm đó, ở Cục thành phố Giang.
Chuyện Tiết Bồng mất tích đã sớm gây chấn động Cục thành phố.
Đầu tiên là Lục Nghiễm, giờ lại đến Tiết Bồng.
Thời điểm Tiết Bồng mất tích thật sự quá trùng hợp, mới hôm trước đó cô vừa bị Phùng Mông phê bình, làm theo chỉ thị của cấp trên, rút lui khỏi việc điều tra vụ án Lục Nghiễm mất tích, còn giao cho cô vài vụ nhỏ.
Những người khác trong khoa kiểm nghiệm dấu vết đều bận bịu với vụ của Lục Nghiễm, ai nấy đều phải tăng ca cả đêm dài, sáng sớm đang là lúc mệt nhoài.
Mạnh Nghiêu Viễn ngáp ngắn ngáp dài, mới đi tắm táp về, nhìn thời gian thấy đã qua giờ làm mà Tiết Bồng còn chưa đến, ban đầu còn chưa nghĩ gì, tưởng là Tiết Bồng đến phòng khoa khác.
Ai ngờ đợi đến chín giờ rưỡi vẫn chẳng thấy Tiết Bồng đâu, đừng nói gì là Mạnh Nghiêu Viễn, đến cả Trình Phỉ cũng thấy không ổn.
Hai người thì thầm với nhau không biết có phải tại hôm qua vừa bị phê bình nên hôm nay Tiết Bồng giận dỗi rồi không?
Mạnh Nghiêu Viễn thở dài, vội gọi điện thoại cho Tiết Bồng, đang định an ủi cô mấy câu, ai ngờ điện thoại lại tắt nguồn.
Lúc này, Mạnh Nghiêu Viễn cuối cùng cũng thấy hoảng loạn.
Mặt khác, Chi đội Hình sự cũng đang rối ren vì chuyện Lục Nghiễm mất tích, bao gồm cả thân thế của Trần Mạt Sinh và những người bạn tù gã từng tiếp xúc, cùng với người tài xế Lâm Thích của Khang Vũ Hinh.
Phương Húc đến Tổ Trại giam, tìm hiểu tình hình rồi vội về ngay, Trương Xuân Dương cũng điều tra được về cuộc sống của con trai Trần Mạt Sinh, trước lúc nhận được điện thoại từ khoa kiểm nghiệm dấu vết, cả đội đang họp bàn.
Cho đến khi nghe thấy tin Tiết Bồng mất tích, ai nấy đều tá hoả tam tinh.
Còn chưa tới trưa, Chi đội Hinh sự đã tìm thấy xe của Tiết Bồng qua camera giám sát của Chi đội Giao Thông, đối diện đó là một dãy cửa hiệu.
Một quán cà phê trong số đó vẫn còn chưa mở cửa hoạt động, bên cạnh là một tiệm hoa tươi quà cáp vẫn đang mở cửa như thường, cảnh sát phân cục trích lục camera trước cửa tiệm hoa tươi, phát hiện vào tối qua, trước lúc Tiết Bồng lái xe đến, có một chiếc xe MVP đã đậu trước ở cửa quán cà phê.
Vài phút sau, xe của Tiết Bồng xuất hiện, cô đậu xe ở đối diện, băng qua đường bước vào quán cà phê, ở bên trong khoảng nửa tiếng.
Sau đó, có hai người đàn ông bước xuống từ trên xe MVP, họ cũng bước vào quán cà phê, không bao lâu sau đã khiêng Tiết Bồng đang hôn mê lên xe, tiếp đó lại quay vào trong, khiêng ra một người đàn ông.
Chi đội Hình sự xem xong đều ngơ ngác.
Điều có thể chắc chắn là trong đám bắt cóc Tiết Bồng ngoài Trần Mạt Sinh thì còn có một tên thanh niên che mặt, chỉ là không ai hiểu sao Trần Mạt Sinh lại nhằm vào Tiết Bồng và Lục Nghiễm.
Cho đến chiều, Chi đội Hình sự sắp xếp lại được các mối quan hệ xã hội của Trần Mạt Sinh, phát hiện năm đó có một tiệm net nhỏ ở gần hiện trường.
Khang Vũ Hinh, người mất tích cùng lúc với Lục Nghiễm lại đang làm việc ở tiệm net lúc đó.
Lật tiếp hồ sơ, lại phát hiện năm đó cảnh sát đã lần lượt hỏi thăm tổng cộng bốn mươi mấy nhân chứng, có người đến Cục Cảnh sát lấy lời khai, có người chỉ đưa thông tin tại chỗ rồi có cảnh sát ghi chép đơn giản lại.
Tổ trinh sát dùng cả buổi chiều để xem qua lời khai của hơn bốn mươi nhân chứng, đồng thời còn nhờ cảnh sát tuần tra gọi điện thoại cho từng người, có số điện thoại đã ngưng sử dụng, có số vẫn còn đang sử dụng, phần lớn các số còn hoạt động đều đã liên lạc được, chỉ có bốn người tắt máy lần lượt là Hách Hữu Mai, Lý Thăng, Lưu Cát Dũng và Tống Kim.
Bốn người tắt máy cùng lúc? Trùng hợp hay là có việc gì tương tự xảy ra?
Tổ trinh sát nhanh chóng khoang lại bốn người này rồi lần lượt kiểm tra, liên lạc với phân cục bên dưới xem người nhà của họ có báo cảnh sát không?
Ai ngờ sau khi liên lạc lại phát hiện, gần đây không có bất cứ ghi chép báo án nào có liên quan đến bốn người họ.
Đến khi điều tra sâu hơn về mối quan hệ gia đình của cả bốn, lại có thêm phát hiện mới.
Tống Kim và Lý Thăng không người thân thích ở thành phố Giang, danh sách cuộc gọi thì lại có không ít cuộc điện thoại, nhưng gọi tới để hỏi tung tích hai người thì không ai biết.
Lý lịch cả hai lại còn không sạch sẽ.
Theo lời phân cục, mấy năm trước từng có vài lần, có người tới báo cảnh sát, bảo là có một người tên Tống Kim giới thiệu “gái bán hoa” cho anh ta.
Sau đó vì chuyện này mà Tống Kim bị khép tội tổ chức bán dâm, nhưng khi ấy còn là vì thành niên nên chỉ xử lý nhẹ, còn được hoãn án.
Lý Thăng thì mấy năm nay vẫn làm thám tử tư, có vài lần để lộ, bị đám đông tố giác mang tới đồn cảnh sát, bị tạm giam mấy ngày, phạt mấy trăm tệ.
Người khá “sạch sẽ” trong số này chính là Hách Hữu Mai, ít nhất thì với lời khai và ghi chép mười năm trước, Hách Hữu Mai quá lắm cũng chỉ từng có vấn đề tác phong khi còn làm việc ở nhà máy, từng có tiếng xấu với Trần Mạt Sinh, Thẩm Chí Bân và cả Lưu Cát Dũng, người qua lại giao dịch với nhà máy, về công việc thì không có sai sót gì nhiều.
Không lâu sau khi Thẩm Chí Bân, người chết trong vụ án xảy ra chuyện, Hách Hữu Mai cũng nghỉ việc ở nhà máy.
Lưu Cát Dũng thì lại bị đào ra không ít thứ phía sau.
Theo hồ sơ của phân cục đưa tới, Lưu Cát Dũng đã dính dáng tới hai vụ án trong mười năm nay, một vụ chính là sự kiện mất tích của vợ gã ta.
Lưu Cát Dũng là người báo án, nhưng vợ của Lưu Cát Dũng lại sống không thấy người, chết không thấy xác, tuy cảnh sát đã xác định Lưu Cát Dũng là đối tượng tình nghi nhưng vì không có đủ bằng chứng xác thực nên không thể nhận định vụ án.
Còn một chuyện nữa là về công ty của Lưu Cát Dũng, mấy năm trước, người ta đã kiểm tra ra được một lô lớn vật dụng bảo hộ không đạt chuẩn, khi đó đã xử phạt hành chính việc này.
Thế nhưng hai việc này cũng chỉ là những vụ án thường thấy trong mắt Chi đội Hình sự, ngược lại, việc khiến tổ trinh sát chú ý là Lưu Cát Dũng còn có một cô con gái trên danh nghĩa.
Cô con gái này là con riêng của vợ Lưu Cát Dũng với chồng trước, hơn nữa còn là “người quen” của tổ trinh sát, không ai khác chính là Phương Tử Oánh, tù nhân cùng buồng giam với Trần Lăng.”
Phương Tử Oánh lại còn là bạn cùng trường cấp Ba với Tiết Bồng và Lục Nghiễm, cũng là hung thủ đã giết chết chị của Tiết Bồng.
Cứ như thế, tổ trinh sát đã miệt mài tới tận tối, một sơ đồ mối quan hệ mới cuối cùng cũng xuất hiện trên bảng trắng phòng họp của Chi đội Hình sự.
Cùng lúc đó, sau khi nói chuyện với Khang Vũ Hinh xong, Tiết Bồng và Lục Nghiễm về lại “buồng giam”.
Sau khi bước vào, hai người mới thấy trên bàn có thêm một túi thức ăn, lần này ngoài mì gói còn có bánh mì, nước suối, cà phê gói với chocolate.
Đãi ngộ tốt hơn hôm trước thấy rõ.
Lục Nghiễm lấy đồ ra, vừa sắp xếp vừa hỏi Tiết Bồng: “Em đói chưa? Muốn ăn gì?”
Sau đó, anh nghe thấy tiếng “cót két”, Tiết Bồng ngồi xuống giường nhưng lại không lên tiếng.
Lục Nghiễm lại đợi một lúc, quay sang nhìn lại thì thấy Tiết Bồng đang cúi đầu nhíu mày, dường như đang nghĩ gì đó nhập tâm lắm, không hề nghe thấy anh nói gì.
Lục Nghiễm bèn mở hai hộp mì, đổ nước nóng vào rồi đậy nắp lại, ngồi xuống ghế nhìn cô.
Tiết Bồng choàng tỉnh: “Sao thế?”
Lục Nghiễm thở dài, nhanh chóng nắm bắt vấn đề then chốt: “Khang Vũ Hinh nói gì với em thế?”
Tiết Bồng: “Hở?”
Lục Nghiễm: “Chứ không sao trông em lại như thế?”
Tiết Bồng nghĩ ngợi rồi nói: “À, cô ta nhắc tới Hứa Cảnh Hân, nhắc tới chị tôi, còn nhắc tới anh nữa.”
Lục Nghiễm dần sầm mặt: “Cô ta có nói gì thì cũng đừng quan tâm, cũng đừng để cô ta ảnh hưởng tới cảm xúc.”
Tiết Bồng vuốt tóc ra sau vành tai, cô cười: “Không có đâu, anh yên tâm đi.”
Ánh sáng bên ngoài dần ảm đạm, le lói rồi chợt tắt, chỉ còn chiếu nhàn nhạt vào bên trong.
Nụ cười Tiết Bồng mềm mại và tinh khiết dưới ánh sáng, vẻ lạnh lùng thường ngày đã bỗng chốc biến mất.
Lục Nghiễm mấp máy môi như đang định nói gì đó, khựng lại vài giây rồi tránh mắt đi: “Chắc mì được rồi đó, ăn thôi.”
Nửa tiếng sau thì xong bữa, Tiết Bồng lại thong thả ăn mấy miếng chocolate, bưng cà phê ngồi thất thần bên mép giường.
Lục Nghiễm dọn dẹp rác trên bàn, vào nhà vệ sinh tắm sơ người, lúc bước ra thì thấy Tiết Bồng vẫn ngồi yên không nhúc nhích, anh biết cô đã mệt cả ngày, giờ chắc đang buồn ngủ lắm.
Lục Nghiễm lấy khăn lông xuống, đi tới cầm lấy gói cà phê trên tay Tiết Bồng.
Tiết Bồng ngẩng đầu nhìn anh: “Anh làm gì thế?”
Lục Nghiễm nói: “Nghĩ ngợi cả ngày rồi, không nghĩ nổi nữa đâu, ngủ sớm đi.”
Tiết Bồng cũng không kiên quyết, bước vào nhà vệ sinh.
Cô đánh răng rửa mặt, lúc ra thì thấy Lục Nghiễm đang đứng trước của, cần lấy đồ tên thanh niên đưa vào, có giấy bút, còn có cả một cái đèn pin.
Lục Nghiễm mang đồ để lên bàn, mở xấp giấy, gác đèn pin lên,
Nhấc bút viết gì đó.
Tiết Bồng đi tới hỏi: “Anh định viết gì vậy?”
Lục Nghiễm viết nhanh tên cả đám người Lưu Cát Dũng, vừa viết vừa nói: “Sắp xếp sơ đồ mối quan hệ, tổng hợp lại thông tin hôm nay đê mai khỏi quên.”
Tiết Bồng nhìn cái đèn pin, giọng lạnh đi: “Mờ căm thế này thì viết kiểu gì, muốn đui à?”
Lục Nghiễm khựng bút lại, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Tiết Bồng: “Có mấy chữ thôi, anh viết nhanh lắm, chưa tới một phút nữa.”
Tiết Bồng nhăn nhó, không để ý tới anh, quay người tới bên giường ngồi xuống.
Lục Nghiễm không hề do dự, nhanh chóng liệt kê ra những điểm quan trọng trong hôm nay, sau đó lại rọi đèn kiểm tra lại, âm thầm sắp xếp suy nghĩ.
Ánh sáng ảm đạm rọi trên mặt anh, khiến đường nét càng sắc hơn, dáng người thẳng tắp ngồi trên ghế gỗ, đầu hơi khom, đôi chân dài duỗi ra dưới bàn.
Một phút mà Lục Nghiễm nói chắc phải nhân thêm mười, anh còn bổ sung thêm nhiều chi tiết lắt nhắt, mỗi lần nhấc bút, anh đều sẽ liếc mắt nhìn về phía Tiết Bồng rồi nhanh chóng viết vài nét.
Tiết Bồng im lặng nhìn cảnh này, lúc thấy tức ghê, lúc lại thấy buồn cười, nhưng rồi cũng không lên tiếng ngăn cản.
Đến khi Lục Nghiễm đặt bút xuống, nghiêng đầu nhìn sang, Tiết Bồng cũng ngước mắt, nhàn nhạt nói: “Hoa mắt rồi chưa?”
Lục Nghiễm cười: “Anh ổn.”
Tiết Bồng lại hỏi: “Muốn bàn không?”
Lục Nghiễm khựng lại: “Em mệt rồi.”
Tiết Bồng: “Tôi cũng ổn.”
Một chốc, Tiết Bồng lại nói: “Nói về Phương Tử Oánh trước đi, đa phần tình tiết trong câu chuyện của cô ta tôi đều thấy hợp lý, không nhất thiết phải nói dối.
Lục Nghiễm gật đầu: “Khang Vũ Hinh cũng đã thừa nhận là cô ta quả thấy có thấy Lưu Cát Dũng ngoài quán net.
Tiết Bồng: “Tống Kim hơi lạ, tôi đoán tối đó cậu ta nhìn thấy nhiều hơn những gì cậu ta nói.”
Lục Nghiễm: “Tiếp đến còn Hách Hữu Mai và Lý Thăng.”
Tiết Bồng: “Hách Hữu Mai không liên quan tới hiện trường vụ án, Lý Thăng thì chắc là người biết nhiều nhất trong số những người này, nhờ vào nghề nghiệp của ông ta.”
Lục Nghiễm: “Lý Thăng cũng tự tiết lộ chuyện này rồi, mai phải hỏi ngay vào điểm quan trọng.”
Nói đến đây, Tiết Bồng bỗng hắt hơi.
Lục Nghiễm thấy thế thì bảo: “Em lên giường trước đi, ngồi vậy dễ cảm lạnh lắm.”
Tiết Bồng leo ngay lên giường, cuộn mình vào chăn.
Lục Nghiễm cầm áo khoác của mình tới, đắp lên trên chăn, cúi đầu nhìn khuôn mặt chỉ lộ ra một nửa của cô, mỉm cười nói: “Chăn sẽ hơi lạnh chút đấy, lát nữa là hết thôi.”
Đèn pin trên bàn vẫn còn sáng, tấm lưng Lục Nghiễm dài rộng, chắn hết cả ánh sáng, bóng anh rọi trên tường, trên giường, Tiết Bồng cứ nhìn anh như thế, sáng tỏ, rõ ràng.
Tuy ánh sáng rất mờ nhạt, nhưng vào phút này, Lục Nghiễm lại dường như nhìn thấy tinh tú trong mắt cô.
Anh đứng bên giường, bỗng chốc quên mất tất cả, lồng ngực phập phồng chầm chậm, yết hầu khẽ gợn.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tiết Bồng nhìn thấy hết cả, cô lên tiếng, giọng phát ra từ trong chăn rất nhẹ nhàng: “Anh không lên giường hả?”
Lục Nghiễm giật thót, có vẻ kinh ngạc lắm, cực kỳ kinh ngạc.
“À, anh đang định…”
Giọng anh trầm thấp, cổ họng như bị dính lại, còn phải hắng giọng mấy lần.
Tiết Bồng chớp mắt, nhìn đằng trước nói: “Anh đưa áo khoác cho tôi rồi anh cũng sẽ bị lạnh đấy, lên đây đi.”
Anh im lặng.
Tiết Bồng vẫn giữ nguyên tứ thế không nhúc nhích, không nhìn anh, cô nghe thấy tiếng thở đều đều chầm chậm vang lên trong không gian tĩnh mịch, sau đó thanh giường lại phát ra tiếng kêu.
“Cót két cót két”, lông tơ trên tai Tiết Bồng cũng dựng cả lên.
Tiếp sau đó, cả thế giới dường như chỉ có thanh giường đang hoà tấu, những thứ khác đều yên ắng lạ thường.
Nhưng cũng chính vì thế, đến lúc Lục Nghiễm nằm yên ắng, đắp chăn vào, Tiết Bồng nghe thấy tiếng nuốt ực đột nhiên vang lên trong yên tĩnh.
Không biết là của anh hay của cô.
Tiết Bồng hết sức nhẹ nhàng quay đầu sang, không để động tới thanh giường, cô nhìn về phía Lục Nghiễm.
Lục Nghiễm đã nhắm mắt lại, cùng với nhịp thở và lồng ngực phập phồng, anh nói: “Trong chăn hơi lạnh, đáng lẽ phải để anh ủ trước rồi em hẵng lên.”
Giọng anh rất bình thường, không có chút mỹ miều gì, lời nói cũng chỉ như đang thuật lại một sự thật thôi, thế nhưng Tiết Bồng nghe thấy lại cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết.
Cứ như trước kia vậy, anh sẽ hỏi cô còn gặp ác mộng không, có ăn uống đúng giờ không, còn hay cằn nhằn mấy chuyện lặt vặt nữa.
Nghĩ đến đây, Tiết Bồng khẽ cười.
Cũng vào lúc này, trong lòng cô cuối cùng cũng chắc chắn một chuyện.
Không phải kết luận chỉ từ một câu nói của anh, mà là một quá trình khe nhỏ sông dài, do mọi biến cố dồn dập ập tới trong năm nay, cũng bởi cuối cùng cô cùng đã suy nghĩ thông suốt, bằng lòng chủ động thoát ra khỏi những gông cùm xiềng xích của quá khứ, là câu trả lời dần xuất hiện sau tất cả.
Có người đàn ông cứ hệt như ánh dương, vầng trăng, áng mây trên trời, như không khí không thể nhìn thấy cũng không thể nắm bắt, như cốc nước ấm muốn có lúc nào cũng được, thầm lặng xuất hiện trong cuộc sống của cô.
Mà cô lại cứ coi đó như lẽ hiển nhiên, lại còn dần dần cảm thấy quen thuộc.
Nhưng nếu có một ngày, người này biến mất, cô sẽ thế nào đây?
Tiết Bồng chớp mắt, cô thở dài, ngửi thấy mùi trên người anh.
Vào lúc này, Lục Nghiễm mở mắt ra, chắc là lâu quá không nghe thấy cô nên vô thức nhìn sang bên này.
Nhìn sang lại va phải nụ cười dịu dàng và chút ánh sáng trong mắt cô.
Lục Nghiễm ngẩn người.
Vào khoảnh khắc ấy, hai con tim trong chăn đều trật đi một nhịp.
Cho đến khi Tiết Bồng khẽ gọi tên anh: “Lục Nghiễm.”
Lục Nghiễm khẽ hé môi, phát ra tiếng “Ừm” từ trong cổ họng, yết hầu động đậy, đôi mắt đen sâu hút cũng dần ánh lên ấm áp.
Tiết Bồng nói: “Chân em còn lạnh lắm, lạnh cực.”
“Ừ, vậy để anh…” Lục Nghiễm lập tức lên tiếng, đến chính mình còn chưa ý thức được là phải nói gì.
Nhưng Tiết Bồng lại đang đợi chính điều này.
Ngay sau đó, có một đôi bàn chân lạnh cóng chạm vào mắt cá anh và nửa khúc chân để lộ bên dưới vì ống quần đã xắn lên.
Lục Nghiễm lập tức mở to mắt, bỗng chốc bị đông cứng bởi cảm giác lạnh lẽo này.
Tiết Bồng lại cười tươi hơn, dùng đầu ngón chân chạm vào anh, thấy anh tuy cứng đờ cả người nhưng lại không né đi, bèn vươn ra trước, vùi đầu vào chăn, cười thành tiếng.
Lời tác giả: Tuy vụ án này có nhiều chương nhưng khoảng thời gian lại rất ngắn, phần đệm bắt đầu của mỗi người đều được viết chi tiết, sẽ cần đến ở những nội dung sau, vì vậy chuyện trong những trang vừa rồi đều được xảy ra trong cùng một ngày.
Lời người dịch: Nghe cái mùi gì hong mọi người ơi ))))))))))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...