Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự


Vào lúc Lục Nghiễm chắc chắn mục tiêu của đối phương còn có cả mình, anh nhanh chóng suy nghĩ về thân phận và động cơ của người đàn ông bịt mặt, đây chính là phản xạ có điều kiện được hình thành khi anh làm cảnh sát chống ma tuý và cảnh sát hình sự mấy năm nay: Who, When, Why, What, Where (Ai? Khi nào? Tại sao? Cái gì? Ở đâu?).
Đối với người bình thường, dù muốn nhắm vào tài sản hay là tính mạng thì để sẽ không dễ dàng lấy cảnh sát làm mục tiêu, huống hồ gì anh không giàu có cũng chưa từng coi thường mạng sống của ai, dù đối phương muốn tài sản hay trả thù thì cũng chẳng có lý do gì để tìm anh.
Cái uy cảnh sát hình sự của anh cũng chẳng hề có chút tính đe doạ nào với đối phương, điều này chỉ có thể chứng tỏ động cơ của đối phương đã mãnh liệt tới mức dù anh có là cảnh sát hay không đều không thể xoay chuyển được tình thế.
Lục Nghiễm nhắm mắt, sau đó bắt đầu suy nghĩ về “giá trị lợi dụng” của mình, tất nhiên là đối với đối phương.
Đối phương coi trọng thứ gì ở anh?
Lục Nghiễm tự nhủ, chuyện mà đời này anh giỏi nhất chỉ có chấp hành nhiệm vụ nằm vùng với phá án.
Chẳng lẽ đối phương lại coi trọng việc đó?
Vào lúc này, bầu không khí yên tĩnh vốn có lại lần nữa bị Khang Vũ Hinh ở phòng bên đánh tan.
Giọng nói của Khang Vũ Hinh truyền tới, không còn hoảng loạn nữa, cô ta hỏi: “Lục Nghiễm, anh nghe thấy tôi nói không?”
Lục Nghiễm mở mắt, đi tới trước cửa sắt, trả lời qua một cái khung sắt nhỏ: “Nghe.”
Khang Vũ Hinh yên lặng vài giây rồi nói: “Vậy anh nói chuyện với tôi được không? Trời tối rồi, tôi ở có một mình, thấy hơi sợ.”
Lục Nghiễm cụp mắt, theo bản năng thì anh không tin.
“Tôi nhớ cô gan dạ lắm.”
“Đúng rồi, hồi trước gan lắm.” Giọng Khang Vũ Hinh đầy vẻ cô quạnh: “Nhưng sau chuyện của bố tôi, mấy năm nay tôi cứ sống thấp tha thấp thỏm, cứ sợ một ngày nào đó tự dưng lại có một đám cảnh sát xông vào nhà tôi, bắt tôi đi.

Tôi cứ ngủ không được ngon, còn hơi lo âu với suy nhược tinh thần.”
Lục Nghiễm trả lời: “Không làm gì chột dạ thì không cần phải sợ gì.

Nếu mà sống ngay thẳng thì đâu cần thiết phải lo lắng thế.”
“Tại anh nhìn phiến diện quá đấy.” Khang Vũ Hinh lại tự dưng nổi đoá: “Vì thân phận của bố tôi mà anh cảm thấy cả nhà tôi đều là người xấu hả? Anh có biết mấy năm nay tôi sống sao không? Người ngoài xã hội nhìn tôi với ánh mắt như thế nào anh biết không? Tôi nhận lấy không biết bao nhiêu con mắt dèm pha, đối đãi bất công, đám cảnh sát các người có nói giúp tôi tiếng nào không? Đến một công việc đơn giản mà tôi cũng không tìm được…”
Chỉ là Khang Vũ Hinh còn chưa nói xong, Lục Nghiễm đã ngắt lời: “Nói nhiều cũng vô ích, tôi chỉ hỏi cô, cô có từng làm thế không?”
Khang Vũ Hinh khựng lại.
Lục Nghiễm lại bổ sung thêm: “Tôi không nói về khi đó, mà là bây giờ kìa.”
Khang Vũ Hinh không trả lời.
Chính vào lúc này, có tiếng bước chân vọng tới từ đầu hành lang, âm thanh chậm rãi, lại còn bước nặng bước nhẹ.
Lục Nghiễm cụp mắt, cẩn thận lắng nghe nhịp chân nện trên đất, chưa đợi người kia tới gần, anh đã phán đoán được người đang tới là người đàn ông bịt mặt có vẻ lớn tuổi.
Tiếng bước chân đó lướt ngang qua trước cửa Khang Vũ Hinh trước, Khang Vũ Hinh nhìn ra cái song cửa nhỏ hỏi: “Ông muốn bao nhiêu tiền, ông có điều kiện gì cứ việc nói.”
Nhưng người đàn ông không để tâm đến Khang Vũ Hinh, lại tiếp tục bước đi.
Âm thanh tới gần cửa của Lục Nghiễm, người đàn ông bịt mặt đi tới, nhìn vào mắt Lục Nghiễm.
Lục Nghiễm cực kỳ bình tĩnh, nhớ nhanh những phần để lộ ra bên ngoài của người đàn ông trong vòng mấy giây.
Lần này ánh sáng rõ hơn tối qua, tuy người đàn ông đeo khẩu trang nhưng Lục Nghiễm lại có thể nhìn rõ được mày mắt, trán, sống mũi cà mái đầu hoa râm của người đàn ông ở khoảng cách gần.
Ánh mắt người đàn ông chứa đầy bể dâu, tròng mắt ngả vàng, đã hơi đục đi, một bên lông mày có chỗ bị đứt do từng bị thương, cắt ngang bởi một vết sẹo nhỏ.
Ước chừng bằng mắt thì chắc người đàn ông thấp hơn Lục Nghiễm nửa cái đầu.
Lục Nghiễm lại đưa mắt nhìn xuống, lướt qua bộ quần áo giản dị của người đàn ông, đưa xuống đôi chân không nhanh nhẹn mấy và đôi giày đế cói gã đang mang.
Lục Nghiễm ngước mắt hỏi: “Chung Lệ ở trong tay ông ư?”
Người đàn ông chậm rãi lắc đầu: “Bây giờ thì không.”
Một chốc sau, ông ta lại nói: “Nhưng mà sắp rồi, cậu chịu khó đợi đi.”
Thoạt đầu, Lục Nghiễm thầm nhẹ nhõm, cùng lúc đó cũng dâng lên chút lo lắng.
Anh nghĩ phần trăm cao là người đàn ông này nói thật: Chung Lệ vẫn còn sống, mỗi tội là lại sắp đối mặt với nguy hiểm rồi.
Lục Nghiễm nheo mắt hỏi tiếp: “Vậy tôi có thể giúp gì được cho ông.”

Người đàn ông cười nhếch miệng, nếp nhăn nơi khoé mắt càng hằn sâu hơn: “Đây là kết luận của cậu sau hơn nửa ngày suy nghĩ đấy à?”
Lục Nghiễm gật đầu không nói, từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh.
Người đàn ông nhìn Lục Nghiễm một lát rồi nói: “Đúng là chúng tôi có chút chuyện cần cậu giúp.

Cậu càng hợp tác thì càng có lợi cho cậu.

Đợi sau khi chúng tôi có được câu trả lời, cậu và bạn cậu đều có thể rời khỏi mà không chút thương tích.”
Lục Nghiễm gật đầu lần nữa: “Cần tôi làm gì cứ việc nói.”
Người đàn ông nói: “Vẫn chưa gấp đâu, cậu còn thiếu một trợ tá, đợi tới lúc tôi tìm được cho cậu, cậu hiển nhiên sẽ biết chúng tôi muốn gì.”
Trợ tá? Đang nói đến Chung Lệ sao?
Lục Nghiễm cau mày, đang định hỏi tiếp nhưng người đàn ông đã quay người đi về hướng ban nãy đã tới.
Lục Nghiễm chững lại, anh cụp mắt, chỉ nghe thấy tiếng bước đi của người đàn ông, cho đến khi âm thanh càng lúc càng xa dần rồi biến mất hoàn toàn.
Một lúc sau, Khang Vũ Hinh nói vọng tới: “Anh tin lời ông ta hả?”
Lục Nghiễm: “Cô đang nói tới câu nào?”
Khang Vũ Hinh: “Ông ta nói họ sắp bắt được Chung Lệ rồi.”
Lục Nghiễm không trả lời mà hỏi lại: “Cô cũng nói cô biết Chung Lệ ở đâu mà, đáng lẽ cô mới nên là người nói tôi biết giờ cậu ấy còn sống hay đã chết, tình hình thế nào chứ?”
Khang Vũ Hinh nói: “Tóm lại là tôi không có lừa anh, tôi biết anh ta ở đâu, hơn nữa bây giờ còn sống tốt lắm.

Cái ông già ban nãy mới là nói năng bậy bạ đấy.”
Cả hai đều im lặng.
Lục Nghiễm thở dài, tựa người vào cửa sắt, điềm nhiên hỏi lại: “Dính tới ma tuý, dính tới xã hội đen, cô gọi cuộc sống như thế này là sống tốt đấy hả?”
Khang Vũ Hinh sững sờ, vài giây sau mới nói: “Anh nói điên nói khùng cái gì vậy?”
“Vậy hả? Tôi nói gì bậy bạ lắm à?” Lục Nghiễm hời hợt: “Hôm đó ở ngoài khách sạn, cậu ấy đi chung với cô, khi đó có đám người vây quanh hai người, trong số đó còn có đối tượng bị tình nghi dính líu tới ma tuý.

Sau đó cô lại nói cô đang làm ăn.

Làm cái gì ăn vậy? Buôn ma tuý à?”
Lần này, Khang Vũ Hinh im lặng rất lâu, cứ như là ở phòng bên đó không có người vậy.
Lục Nghiễm cũng không lên tiếng, cho cô ta chút thời gian để trấn tĩnh và nghiền ngẫm.
Anh cũng rất tò mò muốn biết Khang Vũ Hinh sẽ tiếp tục lấp liếm hay là giả ngơ.
Một lúc sau, Khang Vũ Hinh mới nói: “Anh biết từ khi nào?”
Giọng nói của cô ta đã lạnh lùng đi nhiều, không vờ như vô tội nữa, cô ta cũng không nói rõ là mình đang hỏi đến thân phận của Chung Lệ hay là chuyện buôn ma tuý.
Nói thật thì Lục Nghiễm vẫn dễ nói chuyện với một Khang Vũ Hinh như thế này hơn.
Lục Nghiễm nhếch mép nói: “Từ sau khi tới đây.”
Khang Vũ Hinh lại hỏi: “Dựa vào đâu?”
Lục Nghiễm: “Cô nói cô biết Chung Lệ ở đâu, vừa rồi người kia cũng nói Chung Lệ hiện không ở trong tay họ nhưng cũng sắp rồi.

Nếu hai người đều nói thật, thế thì tôi có thể xác định là Chung Lệ vẫn còn sống.”
Khang Vũ Hinh cười hỏi: “Vậy nếu cả tôi và ông ta đều nói dối thì sao? Tôi nói là tôi biết Chung Lệ ở đâu, nhưng mà cũng có thể là tôi biết anh ta được chôn ở đâu thì sao?”
Lục Nghiễm: “À, vậy chân cái người đàn ông đi bên cạnh cô bị sao thế?”

Khang Vũ Hinh: “Chỉ vì anh ta bị mất một khúc chân mà anh dám chắc đó là Chung Lệ sao? Trên đời này thiếu gì người bị mất chân.”
Lục Nghiễm không trả lời.
Mục đích của anh chỉ là thăm dò, dựa vào cảm xúc trong lời nói của Khang Vũ Hinh để phán đoán mình có nghĩ đúng hay không.
Anh sẽ không nói với Khang Vũ Hinh rằng có một phần còn là vì Barno.
Đương nhiên là phản ứng của Barno cũng chỉ là một điểm để lưu ý mà thôi, nó không hoàn toàn có thể xác thực, dù sao thì khi phát hiện ra nghi phạm, ngửi thấy mùi khả nghi hay phát hiện ra người sống ở một vùng bị nạn nào đó, chó nghiệp vụ đều sẽ sủa để ra hiệu.
Hơn nữa, Lục Nghiễm đã quen biết Khang Vũ Hinh từ năm mười sáu tuổi, sau đó lại còn tiếp cận cô ta với thân phận nằm vùng, anh vẫn hiểu được phần nào tính cách của Khang Vũ Hinh.
Nếu Khang Vũ Hinh không nắm trong tay tung tích của Chung Lệ, cô ta sẽ hoàn toàn không dám dụ anh tới gặp mà không chút sợ sệt như thế này.
Thứ cô ta nắm được trong tay hẳn là chuẩn xác.
Còn một việc nữa, sao Khang Vũ Hinh biết được anh đã tìm kiếm Chung Lệ trong suốt một năm nay?
Chuyện này chỉ có một số ít người trong Chi đội chống ma tuý biết được, hơn nữa sẽ không ai đi nói ra, vậy thì Khang Vũ Hinh nắm được nguồn tin từ đâu?
Lục Nghiễm có nghĩ tới chuyện này, khả năng duy nhất là từ bọn buôn ma tuý, hoặc có khi là người khi đó đưa Chung Lệ đi vốn là người cho Khang Vũ Hinh phái tới.
Sau đó, Lục Nghiễm tìm kiếm Chung Lệ khắp nơi, cho đến khi manh mối của Vương Xuyên xuất hiện.
Vì phí tình báo nên Vương Xuyên đã giúp Lục Nghiễm có được đường dây nghi là có liên quan tới ma tuý và Chung Lệ, nhất định đã có người phát hiện ra chuyện này nên mới dẫn đến hoạ sát thân.
Chuyện này và cả vụ án của Trình Lập Huy sau đó nữa, tất cả đều trực tiếp chỉ ra sát thủ Lý Thành Kiệt.
Chẳng qua là khi đó, Lục Nghiễm không hề chắc chắn cái chết của Vương Xuyên là do động đến đường dây ma tuý hay là tung tích của Chung Lệ, anh có hơi thiên về trường hợp trước hơn.
Nhưng sau những sự việc này, thêm vào manh mối và Khang Vũ Hinh để lộ tối qua cùng với lời nói mà người đàn ông bịt mặt ám chỉ, Lục Nghiễm lại xâu chuỗi những sự việc xảy ra trước sau lại với nhau, kết luận sau cùng là Vương Xuyên bị diệt khẩu không chỉ vì ma tuý, mà quan trọng nhất là do thân phận hiện giờ của Chung Lệ.
Thêm vào phản ứng của Khang Vũ Hinh vừa nãy, Lục Nghiễm cuối cùng đã có được câu trả lời.
Thứ làm Khang Vũ Hinh bại lộ hoàn toàn chính là câu nói vừa rồi: “Chỉ vì anh ta bị mất một khúc chân mà anh dám chắc đó là Chung Lệ sao?”
Thử hỏi ngoài người trong nội bộ Cục Cảnh sát và bọn buôn ma tuý đưa Chung Lệ đi, còn ai có thể biết được Chung Lệ đã bị mất một khúc chân trong vụ nổ ở kho nữa?
Sau khi có được kết luận, Lục Nghiễm thầm thấy có chút may mắn, Chung Lệ quả thật vẫn còn sống.
Nhưng theo đó cũng có chút mất mát và ngờ hoặc.
Tại sao Chung Lệ lại ở bên cạnh Khang Vũ Hinh?
Y đã hoàn toàn phản bội, thay hình đổi dạng để tiếp tục sống sót hay là đang làm nhiệm vụ nằm vùng mới?
Hay là để bảo toàn tính mạng trước, trấn an Khang Vũ Hinh, đợi đến lúc thời cơ chín muồi lại liên lạc với đội chống ma tuý, chứng minh mình trong sạch, lập công chuộc tội, tìm lại thân phận trước đây?
Dù là thế nào thì cũng không hề đơn giản.
Lục Nghiễm không khỏi tự hỏi, khi đó nếu người xảy ra chuyện là anh, anh sẽ làm thế nào khi mất đi một phần chân, bị bọn buôn ma tuý đưa đi?
Thà chết chứ không nghe theo, bị bọn buôn ma tuý hành hạ tới chết hay chọn “khuất phục” trước rồi mới tính kế lâu dài?
Trường hợp trước là chết không thấy xác, bốc hơi giữa đời, trường hợp sau cần phải nhập bọn với cọp, cấu kết với chúng làm việc xấu trước.
Nghĩ đến đây, Lục Nghiễm mở mắt ra, thở dài nặng nề.
Chút ánh sáng bên ngoài đã hoàn toàn tắt, căn phòng tối đen như mực.
Lục Nghiễm đi đến bên giường, anh nằm xuống, nhắm mắt lại, nghĩ đến hôm ấy thoáng nhìn thấy “Chung Lệ” bên ngoài khách sạn, lòng cũng trĩu xuống.
Vào tối hôm đó, Tiết Bồng cũng chìm trong một mớ hỗn độn rối ren.
Lục Nghiễm đến giờ vẫn không rõ tung tích, cô tăng ca trong khoa kiểm nghiệm dấu vết, đồng thời cũng đang đợi kết quả giám định chi tiết bên phòng thí nghiệm lý hoá, không chỉ bận hết đầu này tới đầu khác mà trong lòng còn đầy lo âu.
Lúc gần đến mười giờ tối, phòng thí nghiệm lý hoá cuối cùng cũng đã cho ra kết quả của loạt vật chứng đầu tiên.
Tiết Bồng làm hết những việc vụn vặt còn lại rồi vội sang bên đó.
Diêu Tố Vân cũng đang tăng ca, thấy Tiết Bồng tới bèn nói: “Chị tới vừa đúng lúc, tôi đang định mang kết quả sang cho chị.

Nhưng mà hiện giờ chỉ có kết quả báo cáo giám định chiếc xe của Khang Vũ Hinh, vật chứng sinh vật trên chiếc xe không biển số mà mọi người đưa tới sau đó còn cần một chút thời gian nữa.


Lát nữa đồng nghiệp bên khoa đi ăn về, chúng tôi sẽ tiếp tục.”
“Vất vả cho mọi người quá, cảm ơn nhiều.” Tiết Bồng nói.
Diêu Tố Vấn hỏi: “Không có gì đâu, chuyện này cũng là bổn phận của chúng tôi.”
Tiết Bồng cầm lấy báo cáo, đọc lướt nhanh, lông mày không khỏi nhíu chặt.
Trên báo cáo có viết rõ, đã tìm được một số vật chứng sinh vật trên xe của Khang Vũ Hinh, bao gồm tế bào da tóc vân vân, giám định ra được ADN của bốn người.
ADN ở ghế lái đằng trước là của nam giới, chắc là thuộc về người tài xế tên Lâm Thích.
Vật chứng sinh vật ở băng sau giám định ra được ba nhóm, một là của nữ giới, cũng chính là Khang Vũ Hinh, một là của Lục Nghiễm, nhóm thứ ba là của một người đàn ông khác.
Tiết Bồng ngước mắt, không nhắc tới chuyện cái cốc giấy Hứa Cảnh Hân đã sử dụng, cô đã thu thập ADN trên đó, chỉ là vẫn chưa để cho người khác biết.
Nhưng suy đoán theo logic thì ADN thứ ba tìm được ở băng sau chắc là của Hứa Cảnh Hân.
Tiết Bồng lại tiếp tục lật sang trang, cô hỏi: “Có giám định y pháp độc chất không?”
“Có, hồi chiều Chi đội Hinh sự có yêu cầu, vừa mới làm xong, ở trang này này.” Diêu Tố Vấn chỉ cho Tiết Bồng xem.
Tiết Bồng vội xem lướt qua.
Báo cáo giám định ma tuý từ tóc Khang Vũ Hinh cho kết quả âm tính.
Chiều dài sợi tóc tìm được là mười hai cm.
Tóc của người có tốc độ dài ra thông thường là một cm một tháng, tất nhiên là sẽ có chênh lệch nhỏ, mười hai cm có ý nghĩa chỉ thời gian tầm một năm.
Nói cách khác thì trong vòng một năm nay, Khang Vũ Hinh không dung nạp ma tuý.
Xem đến đây, Tiết Bồng chững lại, không khỏi nghĩ tới nghi vấn trước đó.
Ban đầu, cô và Lục Nghiễm đều cho rằng Khang Vũ Hinh có thể có dính líu tới ma tuý, tất nhiên là không phải suy đoán không không, ngoài thân phận của Khang Vũ Hinh thì còn có đám người ngoài cửa khách sạn hôm đó nữa, trong số đó có đối tượng bị tình nghi liên quan tới ma tuý, cũng còn vì Hàn Cố mà cô đã chứng thực được Lý Đông Vân và Triệu Phong là người của Khang Vũ Hinh.
Nếu Khang Vũ Hinh chỉ làm ăn đàng hoàng bình thường thì tại sao lại dây dưa với những kẻ buôn ma tuý này?
Nhưng hiện giờ theo báo cáo thì ít nhất là trong vòng một năm vừa rồi, Khang Vũ Hinh không hề sử dụng ma tuý.
Thế thì chỉ còn hai cách giải thích, một là Khang Vũ Hinh không có dính dáng tới ma tuý, cô ta dây dưa với những kẻ buôn ma tuý kia có thể là do nguyên nhân khác chứ không phải là ma tuý, còn một trường hợp khác nữa chính là Khang Vũ Hinh có buôn ma tuý nhưng không sử dụng.
Thật ra cô muốn nhìn thấy trường hợp đầu tiên hơn.
Chỉ cần Khang Vũ Hinh không dính tới ma tuý thì người bên cạnh cô ta, ví dụ như người đàn ông tên Hứa Cảnh Hân ấy cũng hiếm có thể nào dính tới được.
Nhưng nếu là trường hợp sau, vậy thì chứng tỏ Khang Vũ Hinh không chỉ dính tới ma tuý mà con người còn thâm độc, vì cô ta chỉ bán ma tuý cho người khác, còn mình thì không động đến.
Nghĩ đến đây, Tiết Bồng bỗng chốc thấy lòng đầy hỗn loạn, cô lại xem sang trang khác.
Phía sau có chú thích báo cáo giám định của tài xế Lâm Thích và Lục Nghiễm, cả hai đều âm tính.
Sau đó là báo cáo nghi là của Hứa Cảnh Hân.
Tiết Bồng lướt mắt, cứ nghĩ là sẽ âm tính, ai ngờ lại nhìn thấy hai chữ “dương tính”.
Tiết Bồng chấn động trong lòng, cô bỗng chốc chết trân.
Trên báo cáo viết rất rõ, đoạn tóc tìm được trong xe chỉ dài ba cm, cũng có nghĩa là trong vòng ba tháng nay, người này đó sử dụng ma tuý.
Tiết Bồng nhắm mắt, gập báo cáo lại, cứ thấp thỏm trong lòng, nhiều cảm xúc đan xen với nhau, rất hỗn loạn, hiện giờ cô không biết làm thế nào để ngấm được.
“Chị không sao đấy chứ? Lúc này, Diêu Tố Vấn hỏi.
Tiết Bồng lắc đầu, vịn vào bàn ngồi xuống: “Hôm nay bận quá, tối đến lại ăn ít, hơi hạ đường huyết.”
Tiết Bồng nói rồi cũng ngước mắt, nhìn thấy trong tay Diêu Tố Vấn còn một tệp hồ sơ, cô lại hỏi: “Cái này cũng là để đưa cho tôi à?”
Diêu Tố Vấn gật đầu, đưa báo cáo cho cô: “Trước đó chị có đưa tôi một mẫu nước hồ ấy, chị có là nói cần báo cáo giám định thành phần ma tuý bên trong, còn nhớ chứ?”
“Nhớ.” Tiết Bồng vừa nghe tới mẫu nước hồ thì vội mở báo cáo ra.
Lúc cô nhìn thấy kết quả, giọng Diêu Tố Vấn cũng vang lên bên tai: “Tôi thử tận mấy lần, kết quả đều trùng khớp, hoàn toàn không sai lệch.

Nghi ngờ của chị là chính xác, trong mẫu nước này quá thật có hàm lượng ma tuý đá.”
Ma tuý đá?!
Thông tin cứ nối tiếp nhau, Tiết Bồng nghiền ngẫm một lát, trong đầu lóe lên suy nghĩ đầu tiên, lẽ nào đây mới là mục đích thật sự của Trần Lăng? Cô ta để lại chai nước không chỉ là chỉ đến ô nhiễm công nghệ hoá chất mà còn có ma tuý sao?
Nhưng vẫn vướng phải vấn đề tương tự, cách thức này quá quanh co, hơn nữa lại còn khó hiểu.
Tại sao Trần Lăng lại dùng cái cách khiến người ta khó phát giác ra như thế này?
Chẳng lẽ là vì Trần Lăng lo một khi chứng cứ quá rõ ràng sẽ có thể bị người ta tiêu huỷ đi sao?
Hay là Trần Lăng còn sắp xếp gì khác sau đó để đưa ra manh mối?

Hồ nước, khu phía Nam, ma tuý, nhà xưởng, Trần Lăng, cô nhi viện Lập Tâm…
Những từ khoá lần lượt hiện ra, xoay chuyển trong đầu Tiết Bồng, cô cũng nhanh chóng xâu chuỗi chúng lại, kết quả là một cái tên khác lại xuất hiện.
Vào lúc này, Diêu Tố Vấn mang tới một ly nước, đặt vào tay cô nói: “Tôi thấy sắc mặt chị kém lắm, uống chút nước ấm đi đã.”
Tiết Bồng mở mắt, hơi tỉnh táo hơn chút, cô chậm rãi ngẩng đầu hỏi: “Cô còn giữ mẫu báo cáo sinh vật của Mao Tử Linh không?”
Diêu Tố Vân ngẩn người, không hiểu sao cô lại hỏi tới Mao Tử Linh: “Còn, nhưng mà vụ án này đã kết thúc rồi, chắc sắp niêm phong vật chứng rồi đấy.”
Tiết Bồng lại nói: “Bên ngoài cái túi nilon mang về từ hiện trường vụ án có dính chút nước hồ, tôi nhớ tôi còn có thu thập một ít mẫu nước hồ nữa, bên cô đã kiểm tra chưa?”
Diêu Tố Vấn nhớ lại rồi bảo: “À, cái đó sao? Cái đó thì đồng nghiệp khác làm, nghe nói hàm lượng kim loại nặng trong mẫu nước hồ đó vượt chuẩn.”
“Có những kim loại nào vậy?” Tiết Bồng không ngừng hỏi dồn.
Diêu Tố Vấn: “Tôi nhớ mang máng hình như là niken, kẽm, cadimi.

Có lẽ còn có thuỷ ngân nữa, nhưng mà tôi không chắc.”
Niken, kẽm, cadimi, thủy ngân, tất cả đều hoàn toàn khớp với những kim loại nặng tìm được trong mẫu nước hồ Trần Lăng để lại.
Nhưng mà cũng có thể là trùng hợp, dù sao thì nguồn nước ô nhiễm do nhà máy hoá chất về cơ bản đều xuất hiện những kim loại này, dù sai sót cũng không lớn lắm.
Tiết Bồng thở dài: “Thật ra tôi muốn kiểm tra lại lần nữa mẫu nước hồ trong vụ án của Mao Tử Linh.

Nếu cô bận quá thì có thể giúp tôi giữ lại mẫu trước được không, khi nào xong việc tôi sẽ bị làm.”
Lúc này, cuối cùng thì Diêu Tố Vấn cũng hiểu ý Tiết Bồng: “Ý chị là ngoài việc kiểm tra kim loại nặng, chị còn muốn giám định ma túy trong mẫu nước hồ của vụ án Mao Tử Linh lần nữa sao?”
“Không chỉ có vậy.” Tiết Bồng nói: “Cái tôi thật sự muốn biết là hai mẫu nước hồ trong hai vụ án của Mao Tử Linh và Trần Lăng có phải là từ cùng một nơi hay không.”
Đến giờ Tiết Bồng vẫn còn nhớ tất cả lời khai của Mao Tử Linh.
Phần lớn lời khai của Mao Tử Linh đều khá là dễ giải thích, logic cũng trước sau như một, chỉ có mỗi một chuyện là cô thấy còn lấn cấn.
Đó là khi cảnh sát hỏi Mao Tử Linh sao lại chọn nhà máy hóa chất đó làm địa điểm gây án, Mao Tử Linh đã nhắc tới Trần Lăng.
Thật ra Mao Tử Linh hoàn toàn có thể không đề cập đến Trần Lăng, chỉ nói là mình đã quan sát địa hình rồi chọn nơi đó, cảnh sát cũng rất khó tìm được chứng cứ để nghi ngờ.
Nhưng Mao Tử Linh không chỉ chủ động nhắc tới Trần Lăng mà còn bảo là Trần Lăng đã kể mình nghe chuyện ở những nhà máy hóa chất bỏ hoang đó nhiều năm trước, bảo rằng ở khu phía Nam có một số nhà máy hoá chất bị bỏ hoang, đóng bụi lâu năm không ai xử lý, một là vì ô nhiễm quá nặng nề, hai là vì xử lý môi trường không tới nơi tới chốn.
Những lời này hoàn toàn không liên quan đến tội trạng và động cơ gây án của Mao Tử Linh hay cái chết của Hoắc Ung.
Vả lại khi đó tình trạng sức khoẻ của Mao Tử Linh rất tệ, nói chuyện cũng sẽ làm tiêu hao năng lượng của cô ta, cô ta đã khó chịu tới vậy, đúng ra thì chỉ nói ngắn gọn thôi mới phải.
Nhưng cô ta lại bỏ thời gian nhắc đến một câu chuyện không chút liên quan này.
Bây giờ nghĩ lại, điều này thật sự thiếu hợp lý.
Trừ phi lời khai của Mao Tử Linh còn có ý đồ khác.
Vài phút sau, Tiết Bồng rời khỏi phòng thí nghiệm lý hoá.
Trước lúc đi khỏi, Diêu Tố Vấn đồng ý sẽ kiểm tra tính đồng nhất của hai mẫu nước cho cô.
Lúc về đến khoa kiểm nghiệm dấu vết, đầu óc Tiết Bồng vẫn còn rất rối ren.
Lục Nghiễm đến giờ vẫn chưa biết tung tích, lúc này lại còn xuất hiện “biến cố” mới, đầu tiên là Hứa Cảnh Hân có thể chính là Chung Lệ, hơn nữa lại còn từng sử dụng ma tuý trong vòng ba tháng vừa qua, sau đó lại chứng thực được mẫu nước hồ của Trần Lăng có chứa thành phần ma tuý.
Tuy những chuyện này không xảy đến cùng lúc, nhưng lại được phát hiện trong cùng một khoảng thời gian liên tiếp.
Tiết Bồng ngồi xuống bàn làm việc, nhìn vào sơ đồ mối quan hệ mà mình đã vẽ, ngẩn ngơ thừ người.
Cũng không biết vì sao, tất cả mọi chuyện từ đường dây ma tuý, mẫu nước hồ của Trần Lăng, việc Lục Nghiễm mất tích hay thân phận của Hứa Cảnh Hân đều làm cô thấy sợ hãi trong lòng, một cách khó tả.
Cứ như có ai đó đang đứng đằng sau âm thầm thao túng những chuyện này vậy.
Còn nữa, một khi chứng thực được hai mẫu nước trong vụ án của Trần Lăng và Mao Tử Linh là hoàn toàn đồng nhất, vậy thì cũng có nghĩa là đã trực tiếp chứng thực rằng vụ của Trần Lăng không phải vụ án độc lập, nhất định còn sẽ có gì đó tiếp tục diễn ra.
Hơn nữa đồng bọn của cô ta không chỉ có một.
Nhưng hiện giờ đồng bọn duy nhất có thể chắc chắn chính là tay Silly Talk còn chưa rõ thân phận kia.
Tất nhiên là những chuyện này hiện giờ vẫn chưa gấp gáp.
Việc quan trọng nhất trước mắt vẫn là tung tích của Lục Nghiễm.
Lúc chiều, khoa kiểm nghiệm dấu vết đã tìm được một số tế bào da và mẫu lông tóc trong chiếc xe không biển số đã đưa anh và Khang Vũ Hinh đi, trong số đó nhất định có mẫu của ba người đàn ông mà nhân chứng nói tới.
Vậy ngoài tài xế Lâm Thích ra thì hai người còn lại là ai?
Chỉ khi điều tra được thân thế, nơi ở và dấu vết hoạt động trong khoảng thời gian trước đó của ba người này, mới mong tìm được tung tích của Lục Nghiễm.
Đây là cách thức hiệu quả nhất, cũng là đường đi nhanh nhất hiện giờ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui