Suốt cả chuyến đi chơi ngoại ô, Lục Nghiễm không có chút tinh thần.
Tiết Bồng nhìn thấy hết cả, cô cũng thầm hiểu, ngoài Khang Vũ Hinh thì còn có liên quan tới Lâm Nhạc Sơn nữa.
Nhưng vì một nguyên nhân nào đó, Lục Nghiễm lại không nói gì nhiều.
Vì sự khác thường của Lục Nghiễm, Tiết Bồng cũng cứ đôi lúc lại suy nghĩ về Khang Vũ Hinh.
Sau đó, cô đã nghĩ tới một người khác: Lý Thành Kiệt.
Tiết Bồng còn nhớ, sau khi Lục Nghiễm bị Lý Thành Kiệt tấn công, anh từng nói trong lúc thực hiện hai lần nhiệm vụ nằm vùng trước kia, phải giành lấy lòng tin của tội phạm, mới có thể nắm được chứng cứ phạm tội.
Suốt quá trình đó, trong mắt bọn tội phạm, Lục Nghiễm chính là kẻ lừa gạt bán đứng chúng.
Vì thế Lục Nghiễm cho rằng Lý Thành Kiệt đã nhận lệnh của người khác vì lý do này.
Sau khi Lục Nghiễm bị Lý Thành Kiệt tấn công, trúng thuốc mê ngất đi, điều này chứng tỏ Lý Thành Kiệt không hề muốn lấy mạng anh, nếu không thứ được bôi trên con dao đó đã không phải là thuốc mê rồi.
Nếu chỉ tấn công để dạy cho Lục Nghiễm một bài học, thế thì đó chắc cũng là ý của kẻ đứng sau ra lệnh.
Nếu suy đoán không có gì sai sót, vậy thì hiềm nghi về phía Khang Vũ Hinh là rất lớn.
Đến trước lúc quay về, trong đầu Tiết Bồng cứ nghĩ mãi chuyện này, nói chuyện cũng ít đi.
Đến lúc lên xe, Lục Nghiễm là người lái, Tiết Bồng cũng thấy hơi mệt, cô chống một tay đỡ lấy đầu, chỉ nhìn ra đường phía trước không nói gì.
Lục Nghiễm vừa lái xe vừa hỏi: “Mệt rồi à?”
“Ừ.” Tiết Bồng đáp, cô quay đầu, đột nhiên lại lên tiếng: “Tôi vừa sắp xếp lại được một chút suy nghĩ về Khang Vũ Hinh, điều này khiến tôi nghĩ tới một người.”
“Ai cơ?”
“Lý Thành Kiệt.”
Lục Nghiễm im lặng vài giây rồi ánh mắt cũng thay đổi, thế nhưng đó không phải là nỗi kinh ngạc mà có vẻ như anh đã sớm xâu chuỗi lại được.
Tiết Bồng nhìn thấy hết những cử chỉ vụn vặt này.
Nghĩ lại thì cũng đúng thôi, Lục Nghiễm là người trong cuộc, khi chấp hành nhiệm vụ đã tiếp xúc với những người nào, gây hấn với ai, chắc hẳn anh là người rõ hơn ai hết.
“Xem ra tôi và anh nghĩ giống nhau.” Tiết Bồng chưa đợi Lục Nghiễm lên tiếng đã hỏi: “Anh bắt đầu nghi ngờ cô ta từ khi nào? Sáng nay hay từ lâu rồi?”
Lục Nghiễm thở dài, thú thật: “Lâu rồi.”
Tiết Bồng lập tức sinh nghi: “Anh không nghi ngờ ai khác sao? Sao lại chắc chắn là cô ta?”
Trong xe lại im ắng.
Lục Nghiễm không nói gì hồi lâu, Tiết Bồng cũng không hối thúc anh.
Một lát sau, Lục Nghiễm cuối cùng cũng lên tiếng: “Em còn nhớ Tôn Cần không?”
“Nhớ.” Tiết Bồng sững người: “Có liên quan tới con bé à?”
“Anh cũng không chắc, anh cũng chỉ nghĩ thế thôi.
Lúc ở quán bar Nắng Gắt, Tôn Cần định dán ma tuý mới “tem giấy” lên người anh, khi đó anh cách nó rất gần, nhìn thấy được một hình xăm nhỏ dưới tai nó, đó chính là một hình tô tem trừu tượng.”
Chỉ với một hình xăm nhỏ là đã liên hệ được tới Khang Vũ Hinh rồi sao?
Tiết Bồng nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi nói: “Vậy là Khang Vũ Hinh cũng có một hình xăm y hệt.”
“Đúng vậy” Lục Nghiễm trả lời: “Nhưng mà Tôn Cần chỉ là đứa chạy vặt phụ trách phân phát hàng thôi, bao gồm một số loại ma tuý mới liều không cao, hơn nữa con bé chỉ mới mười sáu tuổi, chưa kiểm soát được lời nói, dù có tiếp xúc với mấy tay anh chị thì chắc cũng chỉ là lớp dưới thôi.
Nhưng mà…”
Nói đến đây, Lục Nghiễm khựng lại, rõ là anh đang nghi ngờ gì đó về chuyện này.
Tiết Bồng phân tích chi tiết tiếp theo sau đó: “Nhưng mà với thân phận của Khang Vũ Hinh, lại còn cả cái khí thế hôm nay của cô ta nữa, nếu có dính dáng đến ma tuý thì không thể nào chỉ là tay sai bên dưới.
Mà chắc Tôn Cần cũng đã từng tiếp xúc với cô ta, nếu không thì làm sao mà đi xăm cái hình xăm y hệt được? Cách giải thích hợp lý hơn có thể là Tôn Cần đã quen biết Khang Vũ Hinh ở một hoàn cảnh hay tình huống tình cờ nào đó, hơn nữa Tôn Cần còn rất sùng bái cô ta, vì thế nên mới xăm một hình xăm tương tự ở cùng một vị trí.”
Chuyện này cũng khá phù hợp với tính cách của Tôn Cần, có lẽ Tôn Cần không hề biết chắc chắn hình xăm đó có ý nghĩa gì, đó chỉ xuất phát từ lòng hâm mộ của một cô bé với chị đại trong lòng nó thôi, dường như chỉ cần xăm một hình xăm giống hệt là cũng có thể ngầu thêm một chút.
Sau đó, cả hai hầu không nói gì với nhau.
Tiết Bồng lại sắp xếp đầu đuôi mọi chuyện cho rõ hơn rồi mới lên tiếng: “Vậy người đàn ông bên cạnh cô ta thì sao?”
Cô đột nhiên hỏi không đầu không đuôi.
Lục Nghiễm chững lại, tập trung vào câu hỏi của Tiết Bồng, nhanh chóng hiểu ra cô đang chỉ ai.
“Người đàn ông bị thọt kia sao?”
“Ừ, trước kia anh từng tiếp xúc với anh ta à?”
Lục Nghiễm lắc đầu: “Lần đầu gặp.”
Tiết Bồng nhớ lại cách người đàn ông kia và Khang Vũ Hinh tương tác với nhau, cứ thấy rất kỳ diệu: “Nhưng mà anh ta khiến tôi thấy như là anh ta còn là thành viên cấp cao hơn cả Khang Vũ Hinh, họ rất thân mật với nhau nhưng lại như có khoảng cách.”
Cái chủ yếu nhất là có một đàn ông gần gũi với Khang Vũ Hinh như thế mà Lục Nghiễm lại không biết.
Người đàn ông này xuất hiện sau khi nhiệm vụ nằm vùng của Lục Nghiễm kết thúc hay sao?
Tiết Bồng chỉ vừa nghĩ đến đây, còn chưa kịp phân tích chi tiết thì đã nghe Lục Nghiễm nói: “Tới nhà rồi.”
Nhìn ra cửa sổ, xe đã tới trước cửa nhà cô.
Đợi xe dừng lại, Tiết Bồng mở cửa bước xuống, Barno nghe thấy tiếng động cũng giật mình thức dậy.
Tiết Bồng đứng ngoài xe, mỉm cười vẫy tay với Barno rồi nói với Lục Nghiễm: “Trên đường về nhớ chú ý an toàn, đừng có nghĩ ngợi nữa.
Có phát hiện gì thì nói sau.”
Lục Nghiễm nhoẻn miệng: “Ừm.”
Tiết Bồng quay người đi vào cửa, Lục Nghiễm cũng chầm chậm lui xe.
Thế nhưng Tiết Bồng chỉ vừa đi đến cửa, đang chuẩn bị mở cửa thì lại nhìn thấy một thứ gì đó dưới chân.
Dưới tấm thảm kê trước cửa dường như có nhét gì đó, lại còn lộ ra một bên.
Cô đứng yên nhìn chăm chăm vài giây, sau đó khuỵu xuống, vén tấm thảm lên.
Quả là vậy, bên dưới là một phong thư.
Tiết Bồng cầm lấy phong thư, nhấc lên cao, rọi dưới ánh sáng muốn xem thứ bên trong, sau đó lại lắc lắc vài cái, bên trong dường như có gì đó cũng đang lắc lư theo.
Tiết Bồng cau mày, không chần chừ mở bức thư ra.
Ở bên kia, Lục Nghiễm đang lui xe cũng chú ý tới vẻ bất thường của Tiết Bồng, anh nhanh chóng vòng trở lại.
Tiết Bồng nghe thấy tiếng đóng cửa phía sau lưng nhưng không quay đầu lại, cô chỉ tập trung hoàn toàn vào bức thư kia.
Cô mở bức thư, nhìn vào trong, có một tấm ảnh và một chiếc chìa khoá.
Tiết Bồng cầm lấy tấm ảnh, nhìn thấy rồi lập tức chết trân.
Lục Nghiễm đi tới sau lưng Tiết Bồng, vừa mới lên tiếng hỏi: “Làm sao…”
Trong lúc nói, anh cũng đi đi tới cạnh cô, chỉ thấy Tiết Bồng cúi thấp đầu, mặt trắng bệch cả ra, mắt nhìn trân trân vào món đồ trên tay.
Lục Nghiễm thoát đầu cũng khựng lại, đưa mắt xuống, nhìn thấy tấm ảnh đó.
Lúc này, đến cả Lục Nghiễm cũng chết trân.
Bức ảnh này đã được chụp nhiều năm, ngả màu đi một chút, thế nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ một cậu trai và hai cô thiếu nữ trong ảnh, trông khoảng mười mấy tuổi.
Cảnh xung quanh là phòng hoặc quầy bar của quán karaoke nào đó, ánh sáng mờ mờ, cô gái ngồi giữa trông rất hút mắt, cô nhìn ống kính cười mỉm chi, tay cầm một ly nước quả, gác ở đầu gối.
Mái tóc dài ngang vai, đuôi tóc cong nhẹ, nụ cười dịu dàng ấm áp, mắt cười cong cong, nụ cười này đã từng rất nhiều lần đi vào trong giấc mộng của Tiết Bồng suốt hơn chín năm qua.
Cô gái ấy chính là Tiết Dịch!
Bên phải Tiết Dịch là Hoắc Kiêu cũng đang mỉm cười, một tay anh ta cầm cốc bia, tay kia gác trên tay ghế, thoạt nhìn trông như đang ôm lấy Tiết Dịch.
Người ngồi bên trái Tiết Dịch cũng là một cô gái trạc tuổi, tóc uốn xoăn nhưng thần thái và ánh mắt trông có vẻ trải đời hơn Tiết Dịch, chắc là người ngoài xã hội.
Mà cô gái này lại có khuôn mặt trông rất giống Khang Vũ Hinh.
Xem đến đây, Tiết Bồng thật sự không nói nổi câu nào, cô kinh hoàng hồi lâu mới định thần lại được, sau đó lại trở nên hoang mang, dòng suy nghĩ như bị sự việc bất ngờ này cắt ngang, cô rất muốn làm rõ tình hình nhưng đầu óc cứ không nghe theo.
Tiết Bồng chỉ đành ngước mắt nhìn Lục Nghiễm, một tay nắm lấy cánh tay anh, cô hỏi: “Anh nói cho tôi biết, cô ta có phải là Khang Vũ Hinh không?”
Lục Nghiễm nhìn lại, anh cũng thoáng kinh ngạc rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cầm lấy bức ảnh, dưới ánh mắt nhìn trân trân của Tiết Bồng, anh gật đầu xác nhận: “Là cô ta.”
Tiết Bồng chỉ cảm nhận được da đầu đang tê rần, vài giây sau lại hỏi dồn: “Khang Vũ Hinh có quen chị tôi sao?”
Lục Nghiễm lắc đầu: “Anh không biết, chưa từng nghe cô ta nhắc tới, cô ta cũng không phải học sinh trường trung học số mười sáu khu phía Bắc.”
Tiết Bồng chỉ yên lặng vài giây rồi quay người đi nhanh vào nhà.
Vào đến trong nhà, Tiết Bồng cởi nhanh áo lông khoác ngoài, cầm lấy bức thư và tấm ảnh bước vội vào phòng làm việc.
Lục Nghiễm nhìn thấy, đi nhanh ra xe gọi Barno xuống, sau đó đưa Barno cùng vào nhà.
Barno lập tức tìm một tấm thảm mà nằm xuống.
Lục Nghiễm khoá cửa, thay dép trong nhà rồi bước vào phòng làm việc.
Tiết Bồng đã lấy hộp dụng cụ ra, tìm thấy bột và công cụ thu thập dấu vân tay bên trong, định lấy dấu vết trên bức thư, tấm ảnh và chiếc chìa khóa kia.
Thế nhưng làm thử một lúc cũng không phát hiện ra bất cứ dấu vân tay nào, chỉ có một chút dấu vết vi lượng.
Tiết Bồng hít sâu một hơi, để mình bình tâm lại, sau đó lại chống đầu suy nghĩ, lấy ra hai cái thùng giấy từ trên kệ sách.
Trong thùng đều là những đồ vật cũ, trông giống như đồ của con gái.
Tiết Bồng nhanh chóng tìm thấy một quyển album tự làm, trong sổ có rất nhiều hình ảnh Tiết Dịch chụp lúc đi học, có ảnh cô ở trường, cũng có ảnh chơi xuân, dạo thu, còn có ảnh tham gia hội thao, hoạt động trại hè với bạn bè.
Tiết Dịch có thói quen viết vài ba câu diễn tả tâm trạng khi đó vào khoảng trống bên dưới hoặc bên cạnh từng tấm ảnh.
Tiết Bồng lật nhanh từng trang ảnh, đến một mặt có hai trang giấy, trái phải tổng cộng có bốn tấm ảnh, có viết một hàng chữ nơi khoảng trống: “Làm quen bạn mới cùng với mọi người.”
Hoàn cảnh và nền của bốn tấm ảnh này đều rất giống tới tấm ảnh mà Tiết Bồng vừa nhận được, đến cả cách ăn mặc của Tiết Dịch và Hoắc Kiêu trong ảnh cũng đều y hệt.
Cũng có nghĩa là bốm tấm ảnh này và tấm ảnh được đặt ở cửa đã được chụp vào cùng một ngày.
Nhưng những tấm ảnh lại hơi khác ở chỗ từng người có mặt trong bốn tấm ảnh đều là bạn học của Tiết Dịch, bao gồm cả Phương Tử Oánh chỉ để lộ nửa người ở bên góc, Tiết Bồng cũng đều nhận ra cả.
Tiết Bồng còn nhớ, mấy năm trước lúc sắp xếp di vật của Tiết Dịch, nhìn thấy Tiết Dịch viết rằng làm quen bạn mới, khi đó cô cũng thấy là lạ.
Cho đến khi nhận được bức ảnh thứ năm…
Tiết Bồng hít sâu một hơi, đặt tấm ảnh vừa nhận được vào giữa quyển album, so sánh với bốn tấm còn lại.
Nhưng cũng chính vào lúc này, cô đã chắc chắn được một chuyện, bạn mới mà Tiết Dịch nói chính là Khang Vũ Hinh.
Một hồi lâu sau, Tiết Bồng vẫn quỳ dưới đất như thế, nhìn chăm chăm vào quyển album trên đầu gối thừ người.
Cô có suy nghĩ thế nào cũng không thể liên kết được Tiết Dịch và Khang Vũ Hinh với nhau.
Sao họ lại có liên quan với nhau?
Trong chuyện này liệu có còn các mối liên quan hay nguyên do nào khác không? Thời cơ nào khiến họ quen biết nhau?
Mạch suy nghĩ của Tiết Bồng bỗng chốc hỗn loạn, tai cũng ù đi, trong lòng loáng thoáng xuất hiện linh cảm xấu, thế nhưng cô lại nhanh chóng nén xuống.
Cho đến khi cảm nhận được chút ấm áp bên tay, Tiết Bồng thoáng chốc choàng tỉnh lại.
Lục Nghiễm đã rót một ly nước không biết từ khi nào, lúc này, anh đang mở bàn tay nắm chặt của cô, đặt ly nước vào trong lòng bàn tay, sau đó cầm quyển album đi, thấp giọng nói: “Em uống chút nước nóng định thần lại đã, có chuyện gì thì anh cùng nghĩ với em.”
Tiết Bồng hít sâu một hơi không nói gì.
Lúc này đây cô cũng không biết nên nói gì, chỉ đưa ly tới bên miệng, uống một hơi hết gần nửa ly, nước ấm trượt qua cuống họng, chảy vào dạ dày, tâm trạng cũng dần trấn tĩnh lại.
Nếu “biến cố” này xảy ra vào mười năm trước, e dù là năm năm trước, cô cũng sẽ khốn đốn rất lâu vì nó, sẽ chìm đắm vào nỗi nghi ngờ và cảm xúc trong quá khứ, không thể nào thoát khỏi.
Nhưng hiện giờ, cô đã học được cách nhanh chóng dứt ra.
Vài giây sau, Tiết Bồng vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, hỏi khẽ: “Anh nghĩ thế nào…”
Lục Nghiễm so sánh năm tấm ảnh với ánh nhìn sắc bén, anh lại lật thêm vài trang ảnh sau đó rồi lật trở lại bảo: “Ảnh được chụp cùng một ngày.”
Tiết Bồng khẽ gật đầu, vẫn nhìn chăm chăm vào không khí.
Lục Nghiễm lại nói: “Tiết Dịch có quen với Khang Vũ Hinh, thế nhưng chỉ dựa vào mỗi một tấm ảnh cũng không nói rõ được gì, hiền giờ có hai nghi vấn.”
Tiết Bồng chớp mắt, quay đầu nhìn anh.
Lục Nghiễm nhìn vào mắt cô, tiếp tục nói: “Thứ nhất là đã qua lâu vậy rồi, ai còn giữ tấm ảnh này? Tại sao lại chọn giao lại cho em vào lúc này?”
Tiết Bồng vẫn gật đầu, suy nghĩ theo hướng của Lục Nghiễm.
Đúng vậy, đã gần mười năm rồi, nếu muốn làm trò với tấm ảnh này, sao lại không ra tay sớm hơn, tại sao lại là bây giờ?
Tiết Bồng lại hỏi: “Vậy nghi vấn thứ hai là gì?”
Lục Nghiễm: “Người này muốn ám chỉ điều gì qua bức ảnh này, chẳng lẽ chỉ để nói với em là Tiết Dịch có quen biết Khang Vũ Hinh thôi sao?”
Tiết Bồng chững lại: “Tôi nghĩ là muốn ám chỉ cái chết của chị tôi còn có ẩn tình khác.
Người này chắc chắn biết tôi vẫn còn vướng mắc chuyện này.”
“Vấn đề chính là đây.” Lục Nghiễm nói: “Có ai biết được em còn vướng mắc chuyện này?”
Có ai biết được…
Tiết Bồng cau mày, suy nghĩ thật kỹ, nghĩ tới vài người.
“Hàn Cố là một.
Hơn nữa với mối quan hệ của anh ta với chị tôi, anh ta cũng khá dễ có được tấm ảnh này.”
Lục Nghiễm lại hỏi: “Vậy thì Hàn Cố có cần biểu đạt bằng cách thức vòng vo như thế không? Anh ta đang dè chừng điều gì?”
Tiết Bồng lắc đầu: “Tôi không biết.”
Nếu là Hàn Cố thì dường như hơi khó giải thích.
Cách thức này quả thật quá vòng vo.
Vài giây sau, Tiết Bồng lại nói: “Còn có cả Phương Tử Oánh nữa.
Chỉ là tôi thấy đây không giống hành động của Phương Tử Oánh.
Nếu cô ta muốn ám chỉ cho tôi biết hung thủ thật sự là một người khác, cô ta có rất nhiều cơ hội để nói.”
Lục Nghiễm: “Đúng là như thế.
Vậy còn ai nữa không?”
Tiết Bồng nhắc ngay tới một người: “Có, Hoắc Kiêu.”
Lục Nghiễm sững sờ.
Tiết Bồng nói: “Anh ta mới tỉnh lại, bức ảnh này đã xuất hiện.
Hai sự việc xảy ra thật quá trùng hợp.
Nhưng nếu là anh ta, chắc chắn không phải đích thân anh ta đã đi gửi tấm ảnh này.
Anh ta đã hôn mê một năm, bây giờ chắc đang hồi phục, thể lực và khả năng nói chuyện cũng cần phải hồi phục, chưa thể nào xuất viện được.”
Hơn nữa nếu thật sự là Hoắc Kiêu, dường như cũng không cần phải làm chuyện này gấp, anh ta hoàn toàn có thể chờ sau khi khoẻ lại.
Còn nữa, nếu Hoắc Kiêu vẫn giữ lấy tấm ảnh này, trước khi gặp tai nạn, anh ta vẫn có thể đưa cho cô, không cần phải đợi tới giờ.
Lục Nghiễm không nói thêm, chỉ gật đầu rồi lại hỏi: “Còn nữa không?”
Tiết Bồng lắc đầu: “Hết rồi.”
Lục Nghiễm đưa tay chạm vào ly nước: “Uống thêm chút nữa đi.”
Tiết Bồng lại uống thêm một ngụm.
Lục Nghiễm nhân lúc cô uống nước nói: “Hiện giờ anh sẽ nói thử suy nghĩ của mình, nhưng mà anh chỉ là người ngoài cuộc đứng nhìn vào, chỉ nói cho em tham khảo thôi.”
Tiết Bồng gật đầu, mở to hai mắt.
“Trước hết, người có thể tiếp xúc với tấm ảnh này chắc chắn là người có tham gia họp mặt tối đó, còn có cả người chụp ảnh.”
Lục Nghiễm vừa nói vừa chỉ vào tấm ảnh và cuốn album: “Trong bốn bức ảnh này không có Khang Vũ Hinh, thế nhưng trong bức thứ năm, cô ta lại xuất hiện mà không có Phương Tử Oánh và những người bạn khác.
Có lẽ là vì một nguyên nhân nào đó, Phương Tử Oánh không thể trực tiếp tiếp xúc với với, có thể là cô ta cũng không có chứng cứ xác thực để chứng minh nghi ngờ của mình, vì thế mới ám chỉ cho em biết bằng cách này.
Thế nhưng vấn đề là nếu cô ta không phải hung thủ thật sự, thế thì tại sao chín năm trước cô ta lại nhận tội?”
Tiết Bồng suy nghĩ nhanh: “Vì tiền.”
Lục Nghiễm: “Dựa vào đâu?”
Tiết Bồng: “Anh có còn nhớ lúc chúng ta đến bệnh viện tìm Liêu Vân Xuyên không, Phương Tử Oánh cũng đi khám ở bệnh viện Từ Tâm, bác sĩ của cô ta chính là Liêu Vân Xuyên.
Phí khám bệnh ở Từ Tâm không hề rẻ, hơn nữa Phương Tử Oánh lại còn mặc đồ hiệu từ đầu đến chân, số tiền này ở đâu mà ra? Không lẽ là tiền cô ta kiếm được lúc ở tù? Cũng đâu có nhiều tới vậy?”
Lục Nghiễm: “Em nghi ngờ chín năm trước cô ta đã gánh tội giúp người khác vì tiền, hiện giờ ngồi tù xong lại hối hận, muốn vén màn mọi chuyện sao?”
Tiết Bồng gật đầu.
Lục Nghiễm: “Nhưng nếu làm vậy, cô ta sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự thêm một lần nữa, chín năm đã qua cũng không đòi lại được, nếu chỉ vì hối hận muốn lật lại thì hình như hơi khó giải thích.”
Quả vậy, nếu hối hận cũng không cần đợi tới giờ.
Hơn nữa đã cầm tiền rồi còn đi gửi ảnh cho người nhà nạn nhân, vậy thì làm được gì? Không lẽ còn muốn lật lại vụ án sao? Chỉ dựa vào một tấm ảnh ấy?
Nghĩ đến đây, Tiết Bồng cũng im lặng.
Lục Nghiễm: “Còn một chuyện nữa có thể chắc chắn, người gửi ảnh cho em cũng không có chứng cứ xác đáng, vì thế chỉ có thể ám chỉ.
Người này làm thế là mong có thể dựa vào năng lực của em để điều tra Khang Vũ Hinh.
Nếu em chỉ là một người bình thường, đúng là em sẽ không có khả năng thực hiện, nhưng em là người trong nội bộ thể chế công án, còn là chuyên viên kỹ thuật hình sự, em có cơ hội lật lại hồ sơ và vật chứng vụ án trước kia.
Hơn nữa mấy năm nay em luôn nghi ngờ về chuyện này, người này chắc chắn biết rằng một khi để em phát hiện vụ án của Tiết Dịch còn có nghi vấn để điều tra, em sẽ không bỏ qua.”
Nói đến đây, Lục Nghiễm chỉ vào Khang Vũ Hinh trong bức hình rồi lại nói: “Hơn nữa, người này gửi cho em bức ảnh này, rõ là đang cho em một lựa chọn sáng tỏ: Khang Vũ Hinh.”
Tiết Bồng sững lại: “Ý anh là chưa chắc người này muốn nhắm vào cái chết của chị tôi, mà có thể là Khang Vũ Hinh sao? Nói cách khác thì người này hoàn toàn không chắc chắn cái chết của chị tôi có đáng nghi hay không, chỉ muốn mượn tay tôi để điều tra Khang Vũ Hinh thôi sao?”
Lục Nghiễm: “Có khả năng đó.”
“Nhưng sao lại chọn tôi? Tôi chỉ là một chuyên viên kỹ thuật, có thể gây sóng gió gì được chứ?”
Lần này, Lục Nghiễm cũng không nói nữa.
Đây cũng chính là điều mà anh thấy lạ.
Bức ảnh này nhắm vào hai đối tượng, một là Tiết Dịch, hai là Khang Vũ Hinh.
Nếu là Tiết Dịch, thế thì người gửi ảnh cho Tiết Bồng có khả năng cao là một trong ba người Hàn Cố, Phương Tử Oánh, Hoắc Kiêu, thế nhưng theo vừa nãy phân tích, động cơ của ba người hoàn toàn không thành lập, thậm chí là rất khiên cưỡng.
Ngược lại, nếu là Khang Vũ Hinh, thế thì càng khó thực hiện hơn.
Tại sao người gửi lại chọn con cờ là Tiết Bồng? Hơn nữa Tiết Bồng chỉ là một chuyên viên kỹ thuật, chức quyền có hạn, chẳng lẽ Tiết Bồng lại có quyền trực tiếp lật lại hồ sơ và vật chứng sao? Nếu vậy thì cô cũng sẽ chỉ điều tra vụ án của Tiết Dịch, mà trong vụ án của Tiết Dịch lại hoàn toàn không dính dáng đến Khang Vũ Hinh.
Cũng có nghĩa là không thể nào mượn tay vụ án của Tiết Dịch để điều tra Khang Vũ Hinh.
Trong lúc Lục Nghiễm sắp xếp lại suy nghĩ, Tiết Bồng cũng đã đặt ly nước xuống, bắt đầu quan sát chiếc chìa khoá được gửi đến.
Chiếc chìa khoá trông rất bình thường, không có gì đặc biệt, chỉ là nhìn thế này thì không ai nghĩ ra được nó sẽ mở được thứ gì, quá lắm chỉ có thể dựa vào kích thước đoán được chắc là chìa khóa tủ locker, hoắc là chìa khoá một loại cửa nào đó.
Trong bức thư, ngoài tấm ảnh và chiếc chìa khoá thì không còn gì khác, thậm chí là tờ giấy cũng không có, quá sức bí hiểm.
Người này rốt cuộc muốn gì?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...