Hồ sơ điều tra nhân tính_quyển 1: chọn ngày để chết

Phiên ngoại: Trần Cường (2)
 
Nhờ bài học mà Tô đã dạy cho tôi, tôi đã có nhận thức mới về bản thân mình, cũng không làm mấy chuyện mộng mơ xa rời thực tế. Tôi bắt đầu hiểu ra, tôi chẳng qua chỉ là một tên tướng mạo bình thường, là kẻ chẳng có một chút hấp dẫn nào với người khác giới, chỉ có giọng nói hay.
 
Cảm ơn tình cảm chết lặng khi đó, tôi lại càng chuyên tâm học hành, vào năm lớp 12, khi ngay cả thầy cô giáo cũng không hy vọng thành tích của một ai đó xuất hiện kỳ tích, thì mỗi lần thi tháng tôi lại có tốc độ vượt lên khoảng năm bậc, lại có thể lắc mình từ một học sinh dễ dàng bị người ta xem thường trở thành ngôi sao được chủ nhiệm lớp đặt hy vọng. Trước kỳ thi Đại học khắc nghiệt, cô chủ nhiệm đã nói với mẹ tôi trong buổi họp phụ huynh với nụ cười tươi nhất trong ba năm qua: Hy vọng vào con trai của cô là rất lớn, tiềm năng cũng rất lớn!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hôm đó sau khi mẹ tôi về nhà thì vui mừng ra mặt bởi lời nói của chủ nhiệm lớp, dường như còn gọi điện thoại kể với cô dì chú bác. Tôi thấy mẹ vui như vậy, trong lòng có chút mừng thầm. Hóa ra, tôi cũng có thể trở thành đứa con mang tới vinh quang cho bố mẹ!
 
Tôi quyết định lợi dụng thứ trời ban cho mình, cho nên quyết định thi vào chuyên ngành người dẫn chương trình phát thanh. Vẻ bề ngoài của tôi có thể không đẹp, nhưng, nếu giống như những người dẫn chương trình phát thanh khác, đều giấu mặt và chỉ để lộ ra âm thanh, dùng giọng nói để giao tiếp với mọi người, vậy thì ai dám soi mói tôi chứ!
 

Năm đó ông trời cuối cùng cũng ưu ái tôi! Lúc thi Đại học, tôi thi rất tốt, vượt qua cả năng lực của bản thân, thi đỗ ngay nguyện vọng 1. Tôi cảm thấy bản thân lại gần ước mơ thêm một bước rồi.
 
Thực hiện được những ước mơ của mình, tôi đã trải qua một kỳ nghỉ hè vui vẻ. Ngày nào cũng nhận được những lời chúc mừng, những ánh mắt ngưỡng mộ. Mười mấy năm qua, tôi chưa từng hào hứng như thế này.
 
Tuy nhiên, đến ngày nhập học, tôi mới phát hiện, bản thân thiển cận và trẻ con biết nhường nào.
 
Trong trường Đại học muôn vàn loại hình nghệ thuật này, nam thanh nữ tú có vẻ ngoài đẹp đẽ nhiều như cá chép trong hồ nước ở công viên, còn tôi thì mất tăm giữa biển người, chỉ là một con chạch màu tro trơn tuồn tuột.
 
Đến bây giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ cảm giác lần đầu tiên gặp cậu ta.
 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tư Mã Bình rực rỡ giống như thần Mặt trời Apollo, là người được ấn định sẽ thu hút sự chú ý của mọi người nhất dù đi tới bất cứ đâu. Trước giờ, tôi chưa từng nghĩ đến việc một người bình thường giống như tôi sẽ có giao tình gì với cậu ấy, cho tới khi chuyển vào phòng ký túc xá, một người bạn cùng phòng giàu có khác muốn tôi đổi cho vị trí giường gần cửa sổ. Cho dù rõ ràng là tôi đã chọn vị trí đó trước, nhưng mấy người khác không muốn ngày đầu nhập học đã đắc tội người ta, cho nên đều không lên tiếng câu gì. Lúc này, Tư Mã Bình bước vào, cậu ấy cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ ném hành lý lên giường phía trên tôi, rồi vỗ vai, nói với tôi: “Người anh em, sau này tôi ngủ ở giường phía trên cậu. Tôi á, tướng ngủ không hay ho lắm, thông cảm cho nhé!”
 
Chẳng biết có phải do cậu ấy trời sinh đã có khí chất lãnh đạo hay không, cậu chàng nhà giàu khăng khăng không chịu từ bỏ lúc trước, thấy hành động này của cậu ấy thì không tiếp tục quấy rầy nữa, chỉ lườm tôi một cái đầy hung dữ, ném đồ rồi rời đi.
 
Sau đó thì bắt đầu cuộc sống quân sự, mặc dù chỉ ngắn ngủi có 10 ngày, nhưng cũng đủ khổ cực đối với người suốt ngày đắm chìm trong mộng đẹp như Tư Mã Bình rồi. Để cảm ơn ngày hôm đó cậu ta đã đích thân đứng ra giúp đỡ, tôi luôn chủ động rót nước nóng, mua thức ăn giúp cậu ta, thậm chí lúc giặt tất của mình thì tiện tay giặt luôn cả tất bẩn ngâm trong chậu nước của cậu ấy. Tôi không hề có ý muốn nhận lời cảm ơn của cậu ta, từ trước tới giờ cậu ta cũng chưa từng nói gì với tôi. Tôi nghĩ, có thể đối với cậu ta, được người khác chăm sóc cho như vậy đã là chuyện bình thường như cơm bữa!
 
Có những lúc tôi thấy có chút không công bằng. Chẳng qua cậu ta chỉ thuận miệng giúp tôi một lần, tôi thì ngày nào cũng giúp cậu ta chuyện nọ chuyện kia, đến một câu cảm ơn cũng không có! Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này không phải do tôi tự nguyện à? Tôi là đứa trẻ nhà nghèo, mấy việc này chẳng được tính là việc nặng nhọc gì đối với tôi. Trong trường Đại học, tôi vẫn cần một người để dựa dẫm, không phải sao? Tư Mã Bình là một lựa chọn không tồi.
 

Thực tế chứng minh, mắt nhìn của tôi vẫn rất chuẩn. Sau khi khai giảng chính thức, Tư Mã Bình từ một anh chàng đẹp trai thu hút ánh nhìn, dần dần đã trở thành nhân vật làm mưa làm gió trong trường.
 
Dáng người cao lớn đầy đặn, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, mái tóc dày khỏe, nụ cười hào phóng, lại thêm giọng nói đầy từ tính, dường như Tư Mã Bình đã trở thành thần tượng ở trong trường.
 
Có rất nhiều lúc còn hậu đãi một ai đó. Ngoài những ưu điểm bên ngoài này, Tư Mã Bình còn là một người khá có đầu óc. Điều này luôn giúp cho cậu ta làm ít hưởng nhiều trong việc học hành. Còn tôi thì phải bỏ ra rất nhiều sức lực mới có thể giữ được thành tích ở nhóm bình bình.
 
Sau bước ngoặt từ hôm nhập học ấy, mối quan hệ giữa tôi và Tư Mã Bình vô tình đã trở nên thân thiết. Chúng tôi học cùng một chuyên ngành, ở cùng một phòng ký túc xá, thường cùng nhau lên lớp, cùng nhau tới nhà ăn mua cơm. Có một số người lòng dạ đen tối còn ở sau lưng nói tôi vì ái mộ Tư Mã Bình nên mới ở cùng cậu ta cả ngày. Cách nói này khiến tôi tức sôi máu, nhưng Tư Mã Bình lại chẳng để tâm, cậu ta toàn cười cho xong chuyện, rồi bảo rằng sự thật luôn thắng lời đoán mò.
 
Tôi ngưỡng mộ phong thái tự tin và thoải mái đó của cậu ta, hơn nữa còn chưa từng để tâm đến mặt xấu của người khác, cho dù cậu ta rất ít khi nhận được lời bình phẩm xấu từ người khác.
 
May mà hầu hết cái nhìn của mọi người đối với chúng tôi tương đối bình thường, chỉ là có rất ít người cho rằng tôi là bạn tốt của Tư Mã Bình. Bọn họ đều nói, tôi là cái đuôi của Tư Mã Bình. Cách hình dung này mặc dù nghe không lọt tai, nhưng tôi vẫn vì thế mà được lợi không ít, chí ít cũng có rất nhiều người sẽ nể mặt Tư Mã Bình mà đối tốt với tôi, nhất là phái nữ.
 

Sau khi lên Đại học, tôi thường nhận được rất nhiều thư tình và giấy nhắn, không phải do tôi chuyển đi, mà là các bạn nữ coi tôi là sứ giả. Mục tiêu của họ là bạch mã hoàng tử Tư Mã Bình, tôi chỉ là Quasimodo(*) trong mắt của những cô thiên nga trắng đầy kiêu ngạo này.
 
(*) một nhân vật xấu xí, gù lưng trong tác phẩm “Nhà thờ Đức Bà Paris” của nhà văn Victor Hugo.
 
Những điều này tôi đều hiểu, ngay từ hồi học cấp 3, Tô đã dạy cho tôi một bài học sinh động, lòng tôi cũng đã đóng băng rồi, không dám mong ước tình yêu như trong truyện đồng thoại.
 
Những ngày tháng trước đây, Tư Mã Bình đã thành đôi với hoa khôi Thẩm Nhu, trở thành cặp đôi thần tiên trong mắt mọi người. Chỉ có tôi biết, sau lưng Thẩm Nhu, Tư Mã Bình đã ăn cơm, hẹn hò, thuê khách sạn với bao nhiêu cô gái khác. Trước mặt người khác thì là bộ mặt đẹp đẽ, sau lưng lại là kẻ lưu manh. Tôi nhìn từng đám từng đám con gái vì tên tuổi và vẻ ngoài của Tư Mã Bình mà bu đến như ruồi, trong lòng xem thường sự thiển cận và ngu xuẩn của con gái, càng không có hứng thú gì với tình yêu nữa.
 
Cuộc sống nhạt nhẽo như nước này, cuối cùng đã kết thúc vào ngày tôi gặp được Lâm Lệ Lệ. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận