Diêu Nhiếp hơn nữa ngày mới kịp phản ứng lại, vội trả lời: “Đúng vậy, đã lâu không gặp.”
Nạp Tạp dường như thở phào một hơi, cười hỏi: “Không mời em vào nhà sao? Đám Cao đội phó cũng ở trong đó đúng không?”
Diêu Nhiếp đang định để y đi vào, Nhia Xế đã chặn ở cửa. Hắn vươn cánh tay dài ra, thân hình cao lớn lấp đầy khung cửa. Ngay cả Diêu Nhiếp cũng bị bao phủ dưới cái bóng của hắn.
Toàn thân hắn tỏa ra sát khí, mở miệng nói tràn ngập uy hiếp: “Cút!”
Diêu Nhiếp vội kéo vạt áo của hắn, ghé vào tai hắn khẽ nói: “Này, người đến là khách, anh như thế là bất lịch sự. Chú ý tố chất.”
Tố chất? Nhai Xế vốn là Thần thú bạo ngược hiếu chiến, hơn nữa lòng dạ nhỏ nhen lại còn giữ của. Hắn không lập tức nhào đến chém chết người ta đã xem như là rất có tố chất rồi. Hắn cúi đầu lạnh lùng nhìn thoáng qua Diêu Nhiếp, vẫn không có ý định tránh ra. Dám ngang nhiên đến địa bàn của hắn cướp người của hắn? Lá gan của thằng nhãi đầu than đen này đúng là không nhỏ?!
Sát khí trên người Nhai Xế càng lúc càng nặng. Vẻ mặt của Nạp Tạp lại vô cùng bình tĩnh, đối mặt với khí thế khiếp người của đối phương, y vẫn nhẹ nhàng cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền thật sâu trên gương mặt: “Lần này tôi đến là để cứu Diêu Nhiếp. Nếu anh thật sự yêu anh ấy, đương nhiên sẽ không muốn nhìn thấy anh ấy bị thương tổn đúng không?”
Nhai Xế không chút khách khí lạnh lùng phản bác: “Ta có đủ năng lực để bảo vệ cho em ấy!”
Tính tình của Nạp Tạp rất tốt, lại nói tiếp: “Các người ở ngoài sáng, đối phương ở trong tối, cho dù anh có lợi hại đến mức nào thì cũng khó lòng đề phòng hết đúng không? Huống chi, chuyện này cũng không hề đơn giản, có thể dính líu đến một âm mưu to lớn kinh thiên động địa.”
Nghe xong, Nhai Xế vẫn dùng ánh mắt gây sự nhìn thẳng vào Nạp Tạp như cũ. Nhưng ái nhân thân mật của hắn lại nhận ra, hắn đang dao động.
Nạp Tạp cũng không sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt hắn, đối mặt với hắn. Cuối cùng Nhai Xế liếc nhìn Diêu Nhiếp một cái, rồi xoay người kéo Diêu Nhiếp đi vào phòng khách. Nạp Tạp biết, đối phương đã nhượng bộ. Y cười khổ bước vào cửa, nhìn bóng dáng hai người thân mật ở phía trước, có chút cay đắng từ từ lan ra tận đáy lòng.
…………………………
“Cậu Nạp Tạp cảm thấy đây không phải là những sự việc độc lập, mà là một chuỗi những âm mưu à?” Cao Đại Toàn vừa hỏi, vừa đè lại Thao Thiết đang rục rịch không yên. Tên này tỏ ra rất hứng thú với cái điều hòa nhà Diêu Nhiếp. Điều này có nghĩa là, nếu như mình sơ sẩy trong phút chốc, thì cái điều hòa này sẽ nằm gọn trong bụng Thao Thiết.
“Đúng vậy, đội trưởng của Quân đoàn đã cho tôi xem mấy sự việc đặc biệt xảy ra trong vài năm gần đây ở thành phố G. Tôi nhận thấy trong những sự việc này có những vụ dở dang vẫn chưa giải quyết được, có rất nhiều vụ mà mục đích của hung thủ đều là cướp lấy hồn phách của con người. Tôi cảm thấy bên trong hẳn là có liên quan gì đó.” Nạp Tạp lần đầu tiên nhìn thấy hành động của hai người này, nên khó tránh khỏi tò mò mà nhìn chằm chằm.
Trên thực tế, Cao Đại Toàn cũng có nghĩ đến khả năng này, nhưng đây chỉ mới là giả thiết, sau đó lại tự mình phủ định: “Nhưng mà, phương thức gây án của mấy vụ án này đều không giống nhau. Hơn nữa có khi là cướp hồn, có khi là cướp phách, mục đích cũng không thể nói là giống nhau hoàn toàn. Rất khó để kết luận chúng có liên quan với nhau hay không.” Thao Thiết không ngừng giãy dụa, Cao Đại Toàn mất kiên nhẫn, nhét luôn nắm tay của mình vào miệng hắn. Thao Thiết đương nhiên không thể ăn luôn tay anh, chỉ có thể gặm chơi.
Nạp Tạp gật đầu: “Nhìn bên ngoài thì đúng là như thế thật. Nhưng chúng ta cũng có thể giả định thế này,thật ra bọn chúng là một nhóm hoặc là một tổ chức tà ác, mà kẻ thật sự cần thu thập hồn phách chính là thủ lĩnh của chúng, hoặc là nhóm nhỏ ra quyết định. Còn kẻ phụ trách thực hiện là những người ở phía dưới, những người này có năng lực, nhưng có lẽ thuật pháp được học không giống nhau, cho nên phương thức gây án của bọn chúng cũng không giống nhau hoàn toàn.”
Cao Đại Toàn gật đầu: “Lý luận trên thật sự rất hợp lí, nhưng lại không có cách nào chứng thực.” Nói xong, anh rút bàn tay đã ướt sũng ra khỏi miệng Thao Thiết, “bặc” một tiếng rõ nét vang lên. Thao Thiết vẫn chưa đã thèm vươn lưỡi liếm một chút, tức giận nhìn Cao Đại Toàn, kháng nghị anh vẫn chưa thỏa mãn được mình.
Nạp Tạp đồng ý: “Cho nên, chuyện này mới cần đến sự phối hợp của các anh.” Y cố ý liếc mắt nhìn Diêu Nhiếp một cái.
Nhai Xế phản ứng rất nhanh, lập tức chắn trước người Diêu Nhiếp, làm như để đối phương nhìn nhiều một chút, thì mình sẽ chịu thiệt không bằng.
Nạp Tạp bất đắc dĩ nở nụ cười: “Thật ra anh cũng không cần đề phòng như thế đâu. Tôi đến đây lần này, là muốn hỏi ý kiến một vị cao nhân luyện cổ, làm thế nào để có thể giải trừ Tình hàng trên người tôi.” Rốt cuộc y vẫn là người lý trí, biết rõ là mình vô vọng, vậy chi bằng quay đầu tìm cách có thể giải quyết triệt để đi. Chẳng qua là, trước lúc đó, y vẫn muốn ở bên cạnh mối tình đầu của mình một thời gian, để giữ lại một chút ký ức tốt đẹp thôi.
Nhai Xế vẫn lạnh lùng nhìn y như cũ, hiển nhiên là không tin tưởng, không khí nhất thời giằng co, tất cả mọi người ở đây đều có chút ngồi không yên. Cuối cùng vẫn là Cao Đại Toàn đi ra hoà giải: “Này cậu yên tâm đi, tôi có biết một vị chuyên gia về lĩnh vực này, đợi lát nữa tôi đưa địa chỉ cho… nào mọi người ăn hoa quả ăn hoa quả thôi.” Đúng lúc Trần Điển Hâm mang hoa quả tráng miệng ra, dời đi lực chú ý của mọi người, cũng đánh tan không khí xấu hổ lúc này.
…………………………………………
Ban đêm, mọi người nháo đến gần 12 giờ mới giải tán. Diêu Nhiếp ngày hôm nay quá mức “sung mãn”, sau khi bất đắc dĩ cùng Nhai Xế tắm “Uyên ương dục” cho có lệ xong, thì thả mình lên giường ngủ vù vù. Nhai Xế hạ quyết tâm sáng sớm phải “dạy dỗ” Diêu Nhiếp một trận, hắn rất rất bất mãn, cả đêm đều ngồi bên cạnh anh, nhìm chằm chằm anh cho đến khi chính mình cũng lăn ra ngủ.
Diêu Nhiếp ngủ rất sâu, trong mộng, anh gặp Diệp Trân Trân đã lâu không gặp. May mắn thay lúc này cô ấy xuất hiện với hình tượng hồn nhiên ngọt ngào khi còn sống, chứ không phải là cái dáng vẻ máu chảy đầm đìa kia, bằng không anh cũng không dám đảm bảo mình có bị ngất trong mơ khi thấy máu hay không. Đối với giọng nói dáng vẻ và cả nụ cười chân thật tựa như khi còn sống của đối phương. Thâm chí ở trong mơ, Diêu Nhiếp vẫn rất tỉnh táo nghĩ rằng: chẳng lẽ, đây chính là báo mộng sao?
Diệp Trân Trân mở cửa sổ ra, vẫy tay với Diêu Nhiếp, tựa như đang nói: đi theo em.
Lý trí của Diêu Nhiếp mách bảo anh, chuyện này rất cổ quái, ngàn vạn lần không thể đi qua đó. Nhưng cơ thể lại không tự chủ được đi theo bước chân của cô ấy. Anh cảm thấy mình nhảy ra khỏi cửa sổ, cơ thể nhẹ nhàng lượn lờ bay lên, mà Diệp Trân Trân lại dùng một sợi dây thừng giống như dây xích chó buộc vào cổ anh, kéo anh bay về phía trước.
………………………………………
Cùng lúc đó, Khâu Tiểu Thần đang ở nhờ tại nhà của Ngụy Kinh Hồng cũng đang mơ. Trong giấc mơ Lục Thanh từ ngoài cửa sổ nhẹ nhàng bước vào, lúc này đây Lục Thanh không có cái lưỡi thật dài, cũng không mặc bộ áo tắm màu đỏ kinh khủng kia, mà hết thảy đều giống như trước đây.
Khâu Tiểu Thần rất vui sướng, nhóc ngay lập tức xuống giường chạy qua đó: “Lục Thanh, cậu không chết sao?”
Lục Thanh không nói lời nào, tuy nó đang nhìn nhóc, nhưng lại giống như không phải đang nhìn nhóc, hai mắt không hề có tiêu cự. Nó nắm lấy tay Khâu Tiểu Thần, muốn lôi nhóc đi.
Mắt thấy sẽ đi qua cánh cửa sổ kia, Khâu Tiểu Thần bắt đầu cảm thấy có chút sợ hãi, nhóc quay đầu lại nhìn Ngụy Kinh Hồng vẫn đang ngủ say trên giường, gọi to: “Ngụy Kinh Hồng?!” Nhưng đối phương vẫn không phản ứng.
Khâu Tiểu Thần cảm thấy Lục Thanh đang nắm lấy tay mình càng ngày càng lạnh như băng, trong lòng nhóc cũng càng ngày càng sợ hãi.
…………………………………………..
Diêu Nhiếp ngớ nga ngớ ngẩn bị Diệp Trân Trân dắt bay tới một cánh rừng rậm u ám. Xuyên qua tầng tầng lớp lớp cây cối cao lớn, men theo đường núi gập ghềnh, bọn họ bay đến trước một cái bài phường (4) trên đỉnh núi. Diêu Nhiếp ngẩng đầu nhìn ba chữ to trên bài phường: Quỷ Môn Quan.
Trước đây khi Diêu Nhiếp xuống cõi âm đã đi qua Quỷ Môn Quan, nhưng nơi đó lại khá giống với cổng thành, khác hẳn với cái bài phường ở nơi này. Hơn nữa Quỷ Môn Quan ở Địa phủ còn có quỷ sai canh gác, nơi này lại không có ai khác. Chẳng lẽ, đây thật sự là một giấc mơ?
Đúng lúc này, có một người đi ra từ phía sau bài phường, lão ta khích lệ Diệp Trân Trân một câu: “Làm tốt lắm.”
Diêu Nhiếp quan sát kẻ đột nhiên xuất hiện này. Đối phương mặc một thân đạo bào, là cách ăn mặc của đạo sĩ, giống y hệt như diễn kịch trên ti vi. Một chòm râu dài rất có khí thế tiên phong đạo cốt. Nhưng đáng tiếc đôi mắt nhỏ ti hí kia lại tiết lộ bản chất âm hiểm giảo hoạt của lão.
Lão nhận lấy sợi dây thừng đang buộc trên cổ Diêu Nhiếp từ tay Diệp Trân Trân, lôi anh đi về phía bài phường. Khoảng cách đến bài phường chỉ có vài bước, nhưng lúc này Diêu Nhiếp mới nhìn thấy, có một đám người đang đứng chen chúc dưới bài phường. Trong đó anh cũng biết một số người. Ánh mắt của tất cả bọn họ đều dại ra, biểu tình thờ ơ, nhìn Diêu Nhiếp từ từ đến gần cánh cửa kia.
Mắt thấy còn chưa đến một thước, Diêu Nhiếp sẽ đi vào “Quỷ Môn Quan”, Nhai Xế lại từ trên trời giáng xuống: “Yêu nghiệt to gan! Dám cướp người của gia gia (ông nội) ngươi sao?!” Hơn nữa còn là ngang nhiên cướp người bên gối của hắn đi? Đối với Nhai Xế mà nói, đây quả thực là vô cùng nhục nhã, là □ khiêu khích trắng trợn!
Hắn chém một nhát vào cánh tay của tên đạo sĩ kia, đối phương phản ứng rất mau lẹ, lập tức rụt tay về, vẻ mặt khiếp sợ: “Tại sao ngươi có thể tiến vào hư ảo cảnh của ta?!”
Nhai Xế hừ lạnh một tiếng: “Hừ! Ngươi quá xem thường gia gia ngươi rồi! Ta đường đường Long tử, có cái gì mà không làm được?!” Trên thực tế, Nhai Xế cảm ứng Diêu Nhiếp gặp nguy hiểm, nên hắn ngay lập tức tỉnh dậy. Nhưng hắn lại phát hiện, Diêu Nhiếp vẫn đang ngoan ngoãn ngủ bên cạnh mình. Hắn nghĩ mãi mà vẫn không thể lí giải được, cuối cùng cũng nghĩ ra, có lẽ là linh hồn của Diêu Nhiếp bị bắt đi khi đang ngủ. Hắn đốt Mộng hương cướp được từ Nam Hải Long Cung lên, nhập vào cảnh trong giấc mơ của Diêu Nhiếp.
Đạo sĩ kia biết đại sự không ổn, vội chạy trốn về phía bài phường.
Nhai Xế sao có thể dễ dàng tha cho lão như vậy được, cầm Trảm Tiên Kiếm lên đuổi theo. Mắt thấy sắp bắt được tên tặc tử kia, nhưng đột nhiên lại bị ám khí từ trong rừng cây phóng ra cản đường. Đạo sĩ nhân cơ hội này chạy thoát. Nhai Xế nhìn vào rừng cây, ánh mắt đúng lúc bắt được được một bóng đen.
Con ngươi của Nhai Xế co lại: “Chẳng lẽ là hắn?”
………………………….
(1) Năng nhân dị sĩ: Kiểu như người có tài năng khác biệt.
(2) Tinh phách tối âm: Phách thuần khiết nhất, tinh túy nhất và nhiều âm khí nhất.
(3) Bài phường” 牌坊 có dạng cổng chào với 3 lối đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...