Khâu Tiểu Thần bị dọa giật nảy mình, ngã ngồi trong bồn tắm lớn.
Nhóc ngẩng đầu nhìn lên, cái “người” đột nhiên xuất hiện phía sau lưng nhóc mặc một bộ áo tắm màu đỏ, màu da xanh trắng, hai mắt (lồi) ra, trên cổ còn có một vết dây siết màu tím. Nhóc nhận ra, “người” này chính là Lục Thanh! Nhưng nhóc lại lờ mờ biết rằng, đây không thể nào là Lục Thanh được. Bởi vì cái “người” này có một mái tóc dài đến tận ngực, và trong miệng còn đang thè ra một cái lưỡi thật dài màu đỏ tươi.
Khâu Tiểu Thần sợ đến mức mặt xanh như tàu lá, run rẩy thử hỏi một câu: “Lục, Lục Thanh?” Dù sao cũng là bạn thân nhiều năm, nếu bạn ấy trở về tìm mình, có phải là có gì muốn tự nói với mình hay không.
Nhưng cái “người” mặc áo tắm màu đỏ kia lại giống như không nghe thấy lời nói của nhóc, hai mắt lồi ra không hề có con ngươi, toàn bộ nhãn cầu đều ánh lên màu xanh biếc ghê tởm. Nó đột nhiên hé miệng, lộ ra răng nanh sắc bén bên trong, từ miệng chảy ra dịch nhầy màu xanh biếc, đánh về phía Khâu Tiểu Thần.
Nó đè lên Khâu Tiểu Thần trong bồn tắm lớn, há mồm muốn táp vào cổ của nhóc, Khâu Tiểu Thần có thể ngửi được mùi hôi thối khó ngửi phả ra từ miệng nó, nhóc hoảng sợ nhắm chặt hai mắt. Nhóc cực kỳ sợ hãi, thân thể run rẩy không ngừng, lại không thể làm ra bất kỳ sự phản kháng nào.
Nhưng đau đớn trong dự kiến cũng không hề ập xuống, mà bên tai lại truyền đến tiếng thét chói tai như xé vải. Khâu Tiểu Thần mở mắt ra, chỉ thấy cái “người” mặc áo tắm màu đỏ kia, gương mặt vốn dĩ dữ tợn ghê tởm đã trở nên vặn vẹo, bàn tay đang bị thiêu đốt. Trong chốc lát liền hóa thành một làn khói biến mất.
Khâu Tiểu Thần ngã vào bồn tắm, sức lực cạn kiệt. Vất vả lấy lại tinh thần, mới phát hiện ra nước trong bồn tắm đã lạnh từ lâu. Nhóc lập tức đi ra ngoài, ngay cả khi cơ thể vẫn chưa được lau khô, đã xông ra ngoài, không dám ở lại trong phòng tắm nữa.
Nhóc con bị dọa sợ, nhóc một đường chạy như điên, vừa chạy vừa gọi bảo mẫu người Ấn Độ: “Mary! Mary! Cô ở đâu?!”
Mary bước ra từ phòng của người giúp việc, miệng đang lầm bầm nói gì đó, lại vội lấy khăn ra lau khô thân thể cho cậu chủ nhỏ, thay quần áo. Nhưng Khâu Tiểu Thần vẫn thấy hoang mang lo sợ, hoảng loạn nói ra chuyện mình mới vừa gặp trong phòng tắm, nhưng cô ta lại hoàn toàn nghe không hiểu. Vừa mặc quần áo tử tế cho nhóc xong, liền đuổi nhóc về phòng ngủ.
Khâu Tiểu Thần nghĩ đến gọi điện thoại cho bố đầu tiên, nhóc nhấn số điện thoại riêng của bố, điện thoại vừa được bắt máy, nhóc chờ không kịp đã kích động kêu lên: “Bố ơi! Con vừa mới…”
“Alo? Cậu chủ ạ? Khâu bí thư đang bận họp, cậu chủ có chuyện gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu truyền đạt lại.” Nghe điện thoại là thư kí của bố, Khâu Tiểu Thần rất thất vọng. Nhóc cúp điện thoại, lại gọi vào số điện thoại của mẹ.
“Ha hả, cục cưng bé nhỏ, mẹ yêu con, ha hả ~” Vừa nghe câu này xong đã thấy không ổn, Khâu Tiểu Thần biết mẹ mình lại say rồi. Nhóc cúp điện thoại, chui vào trong chăn khe khẽ nức nở. Đến khi khóc mệt rồi, một mình ở trong căn phòng lặng ngắt hiu quạnh, cảm giác sợ hãi lại dâng lên trong lòng.
Nhóc chợt nhìn vào mặt dây chuyền trước ngực mình, đây là thứ mà Ngụy Kinh Hồng đã đưa cho nhóc trước khi vào nhà, nói có thể bảo vệ an toàn cho nhóc. Mặt dây chuyền này điêu khắc hình dáng rất kỳ lạ vừa giống sói lại vừa giống rồng, màu sắc xanh biếc, chất liệu trong suốt xuyên thấu, giống như thủy tinh, được một sợi tơ màu đen buộc lại. Khâu Tiểu Thần vừa thấy đã thích, yêu thích không buông tay, ngay cả tắm rửa cũng không tháo xuống. Liên tưởng đến hành động kỳ quái lúc nãy của “người” kia, chẳng lẽ, nó là vì thế nên mới bị đuổi đi sao?
Khâu Tiểu Thần lập tức nhấn số điện thoại nhà Ngụy Kinh Hồng, trước khi đi cậu ấy đã dặn, nếu có chuyện gì thì nhất định phải tìm cậu ấy.
……………………………………
Được rồi, Kiếm nhân thì Kiếm nhân, dù sao cũng là chuyện của kiếp trước rồi, Diêu Nhiếp cũng không quá để ý, lúc trước muốn biết chẳng qua chỉ là muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình mà thôi. Chỉ cần kiếp trước không phải là kẻ đại gian đại ác là được, không sao cả, Diêu MC cứ thế mà vứt chuyện này ra sau đầu.
Kiếp này còn lo không xong, ai còn quan tâm đến chuyện kiếp trước chứ? Ví dụ như căn phòng ở đã vay gần 20 năm nay; ví dụ như phải giải thích thế nào với người nhà về quan hệ giữa mình và Nhia Xế, rồi còn quan hệ giữa thằng em mình với Hồng Hài Nhi nữa, hay như chuyện nhà họ Diêu sắp phải đối mặt với vấn đề tuyệt hậu rắc rối, muốn tính cũng tính không hết chuyện.
Diêu Nhiếp thở dài một hơi, ngây ra nhìn phòng khách đang ồn ào náo loạn kia. Anh biết quan hệ giữa Nhai Xế và anh em nhà hắn không thân thiết, giờ đây, anh đã có sự tự giác khi là một nửa của Nhai Xế, cải thiện quan hệ gia đình cho đối phương, anh đây là nghĩa bất dung từ (1). Đúng dịp Tết Trung thu, anh định hẹn hai nhà lão Tứ, lão Ngũ đến đây tổ chức bữa tiệc thịt nướng trên ban công.
Ai ngờ lão Ngũ Thao Thiết miệng rộng, đi rêu rao khắp nơi, Tam Vô còn mặt dày dẫn theo Daniel đến ăn chực. Mà Tam Vô chẳng những dẫn theo “gian phu” nhà mình, mà còn mang đến đám khách trọ ở căn hộ kia nữa.
Ngao lão Tam nhà ta từ quê ra nương nhờ thân thích, nói thế nào cũng là Tam ca của Nhai Xế, Diêu Nhiếp đương nhiên hoan nghênh; Trầm Kinh Phàm là đồng nghiệp của mình, Diêu Nhiếp thấy cũng chỉ là thêm một người mà thôi, không sao cả.
Nhưng đi theo phía sau còn có hai bố con Lạc Đỏ Thanh ngoài ra còn đeo thêm một nhóc Khâu Tiểu Thần, còn có Hoa Trĩ, Gấu bự. Những người này Diêu Nhiếp cũng chỉ mới gặp qua một lần mà thôi, da mặt đám người kia cũng quá dày, lại cũng nhau đi theo ăn ké.
Nhưng tồi tệ nhất chính là, tiệc nướng còn chưa bắt đầu, mà Thao Thiết đã nuốt sạch cả thịt lẫn lò nướng. Tiếng trẻ con vui đùa đuổi bắt ầm ĩ, tiếng tình nhân liếc mắt đưa tình, tiếng quát mắng của Cao Đại Toàn cùng hòa trộn vào với nhau, hiện trường một mảnh hỗn loạn.
May mắn thay lão Tứ là một hiền phu (người chồng đảm đang), đem những thức ăn còn lại khéo léo phối hợp, làm ra một bàn phong phú. Diêu Nhiếp cảm thán, muốn gả thì phải gả cho người như Bệ Ngạn đây này, giáo sư Trần hạnh phúc quá đi thôi. Nhai Xế ở bên Diêu Nhiếp lâu như vậy rồi, sao lại không biết suy nghĩ của anh chứ? Hắn liếc ngang Diêu Nhiếp, dám ở trước mặt mình, bày ra vẻ mặt si mê lão Tứ như thế?! Nợ này phải ghi lại để tối tính mới được!
Cơm nước xong, mọi người tụ lại trong phòng khách nói chuyện, xem ti vi. Diêu Nhiếp rất bất đắc dĩ, vốn mục đích của lần họp mặt này là để thu hẹp khoảng cách giữa Nhai Xế với mấy anh em nhà hắn, nhưng khắp trong phòng khách đều là hoà thuận vui vẻ, chỉ ngoại trừ Nhai Xế vẫn xa cách như trước, cũng không chịu nói chuyện với người khác, chỉ ngồi bên cạnh mình, sai bảo mình gọt hoa quả.
“Quận F ở thành phố chúng ta, vào tối hôm qua đã xảy ra một vụ án giết người, nạn nhân họ Lý năm nay vừa tròn 10 tuổi, tối hôm qua người nhà nạn nhân ra ngoài dự đám cưới, lúc trở về phát hiện nạn nhân Lý đã bị siết chết trong bồn tắm. Theo như phân tích thì trên đỉnh đầu nạn nhân có cắm một cây kim vô cùng quỷ dị. Đây đã là vụ án giết người thứ hai nhằm vào trẻ em trong vòng một tuần ở thành phố chúng ta, cảnh sát chưa thể xác định vụ án lần này và vụ án giết người ở Hạnh Phúc Hoa Uyển có liên quan đến nhau hay không.”
Lúc Khâu Tiểu Thần nghe thấy tin tức này, sắc mặt bỗng tái nhợt, cả người run rẩy. Ngụy Kinh Hồng vội kéo nhóc vào trong lồng ngực nho nhỏ của mình (:v), nhẹ nhàng vỗ lưng cho nhóc, ôn nhu an ủi: “Không sao đâu, không sao đâu, đừng sợ.”
Trẻ con nhìn thấy tin tức như vậy sợ hãi là chuyện bình thường, mọi người cũng không để ý lắm, chẳng qua Cao Đại Toàn lại gọi Diêu Nhiếp lên ban công.
Nhai Xế thì cho dù Diêu Nhiếp đi đến đâu cũng đều muốn đi theo, Cao Đại Toàn đã quen rồi, cũng chả sao cả hắn chỉ một bên nghe thôi. Tương đối khiến Diêu Nhiếp kinh ngạc chính là, Trầm Kinh Phàm và Lạc Đan Thanh cũng đi theo.
Cao Đại Toàn mở miệng hỏi trước: “Diêu MC, cậu còn nhớ rõ vụ án của Diệp Trân Trân không?”
Diêu Nhiếp gật đầu: “Nhớ chứ, sao lại nhắc đến việc này?” Sự kiện kia chỉ sợ là anh suốt đời khó quên. Diệp Trân Trân xem như là bạn tốt của anh, cái chết của cô ấy quỷ dị lại thê thảm, hơn nữa cảnh tượng kinh dị đẫm máu lúc cô ấy hóa thành nữ quỷ nửa đêm ghé vào vai anh, còn làm cho anh gặp ác mộng vài ngày cơ mà.
Cao Đại Toàn nói: “Cậu không thấy kỳ lạ sao? Diệp Trân Trân từng cầu cứu cậu, mong cậu có thể cứu con của cô ấy về. Nhưng cuối cùng nó vẫn hóa thành ác linh, bị Tiểu Đào ăn luôn. Mà kẻ hại chết cô ấy là Hồ Lỵ cũng đã ăn quả báo, nhận lấy báo ứng xứng đáng. Nhưng vào lúc đó, Diệp Trân Trân cũng không biết tung tích. Theo lý mà nói, cô ấy tâm tâm niệm niệm vướng bận con mình như vậy, sao có thể dứt bỏ nó mà luân hồi được chứ?”
Tuy bây giờ nghĩ lại, cũng thấy có chút kỳ quái, nhưng Diêu Nhiếp vẫn không hiểu ý anh ta muốn nói là gì: “Thì sao?”
Cao Đại Toàn nói: “Lúc nãy cậu cũng xem tin tức rồi, Cục công an thành phố G đã chính thức chuyển giao vụ án này cho Hình trinh U đội chúng tôi. Tôi nghi ngờ chuyện lần này có liên quan đến Diệp Trân Trân.”
“Anh nói là cô ấy giết người sao? Không thể nào!” Diêu Nhiếp không tin, cho dù Diệp Trân Trân đã từng hóa thành Quỷ hồn bộ dạng đáng sợ hù dọa anh, nhưng trong ấn tượng của anh, ngôi sao thần tượng ấy vẫn là một cô gái ngây thơ khờ dại.
Cao Đại Toàn giải thích: “Không, cô ấy không nhất thiết là hung thủ, tôi nghi ngờ có kẻ đã bắt mất Quỷ hồn của cô ấy, khống chế cô ấy tham gia vào những vụ án giết người này. Về điểm này, Tiểu Trầm cậu đến nói rõ hơn cho cậu ấy đi.”
Trầm Kinh Phàm thích hút một điếu thuốc sau khi ăn xong, đúng lúc Lạc Đan Thanh cũng thế, mức độ tình cảm của hai người được xây dựng từ khói thuốc. Lạc Đan Thanh vừa mới châm thuốc cho Trầm Kinh Phàm xong, đã bị Cao Đại Toàn điểm danh.
Diêu Nhiếp tinh mắt, phát hiện Lạc Đan Thanh đầu tiên là ngậm thuốc trong miệng, sau khi châm thuốc xong, sẽ hút một hơi, rồi lấy điếu thuốc ra, đưa cho Trầm Kinh Phàm. Mà Trầm Kinh Phàm cũng chỉ là nhíu nhíu mày, nhưng thật ra cũng không từ chối mà ngậm điếu thuốc đã châm kia vào miệng. Hai người này, nhất định là có gian tình!
Nhưng ngay lập tức, Diêu Nhiếp lại cảm thấy thần kinh mình quá nhạy cảm rồi. Đều vì xung quanh có nhiều cặp đôi đồng tính quá, nên anh gần đây cứ nghĩ về phương diện kia suốt.
Trầm Kinh Phàm hút một hơi thuốc, mới nói: “Diêu MC, anh biết tôi thích đi đây đi đó khắp thế giới đúng không. Đầu năm nay, tôi có đi qua dãy Mao Sơn ở Giang Tô. Ở đó tôi đã gặp Diệp Trân Trân.” Trầm Kinh Phàm không biết nhiều về giới nghệ sĩ ở trong nước, nhưng lúc đó ở địa phương ấy đã xảy ra một việc rất lạ lùng, cái nhìn thoáng qua của cô gái thuần khiết xinh đẹp kia đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng y, sau đó y vào làm việc ở đài truyền hình, mới biết được đó lại là một ngôi sao thần tượng nổi tiếng đã qua đời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...