84
Nhai Xế nghe vậy có chút sửng sốt, ánh mắt liền dời từ gương mặt Diêu Nhiếp sang hướng khác.
Diêu Nhiếp đương nhiên không buông tha cho hắn, không ngừng gắng sức ép hỏi: “Anh còn thứ gì không giao nộp cho tổ chức nữa? Khai ra mau!”
Nhai Xế im lặng vài giây, cuối cùng quay đầu lại nhìn thẳng vào Diêu Nhiếp. Diêu Nhiếp cũng không chịu yếu thế, dùng ánh mắt tỏ rõ quyết tâm mình mà không biết sự thật thề nhất định không bỏ qua.
Vẫn là Nhai Xế thỏa hiệp trước, hắn thở dài: “Được rồi, ta sẽ nói cho em biết sự thật, đúng là ta đã không nói thật. Thật ra em không phải đà điểu.”
“Vậy rốt cuộc em là cái gì?” Diêu Nhiếp biết thừa anh kiếp trước không thể nào là đà điểu được, tim đập bùm bùm, anh có dự cảm kiếp trước của mình nhất định không tầm thường, nói không chừng chính là một trong hai người trong giấc mơ kia…
Vẻ mặt Nhai Xế rất nghiêm túc, lạnh lùng nói: “Em là mã.”
“Hả?” Diêu Nhiếp không phản ứng kịp: “Ngựa gì cơ? Anh nói em là ngựa á, anh đang che giấu gì đó không muốn cho em biết đúng không?”
Nhai Xế vẫn trưng ra bản mặt nghiêm túc như bài tú-lơ-khơ, miệng lại phun ra một câu: “Bởi vì em là thảo ni mã (1).”
Đến lúc này Diêu Nhiếp mới phản ứng kịp, anh đang bị Nhai Xế đùa giỡn. Anh giống như mãnh hổ xuống núi, một phát bổ nhào vào người Nhai Xế bóp cổ hắn: “Thảo ni mã em gái anh á! Anh mới là Thảo ni mã! Mau khai thật cho em biết kiếp trước em rốt cuộc là cái gì!”
Nhai Xế hoàn toàn không coi uy hiếp của anh ra gì, trở tay ôm lấy thắt lưng anh: “Đây là em tự sà vào lòng ta đấy nhé (2).” Hắn nhìn thoáng qua đồng hồ trên tủ đầu giường: “Còn sớm chán, có thể làm đến hai lần.”
“Này này! Tối qua vừa mới làm, anh không muốn cho tôi sống có phải không?! Nghĩ ông đây là búp bê bơm hơi chắc? Bớt đùa bỡn tôi đi, anh mới là Thảo ni mã đấy!” Diêu MC phản kháng kịch liệt, liều chết không theo.
Nhai Xế hai ba lần đè anh xuống, miệng nói cho có lệ: “Đúng, đúng, ta mới là Thảo ni mã.” Ma trảo đã lần mò vào tận trong quần lót của Diêu Nhiếp, hắn ghé vào lỗ tai Diêu Nhiếp khiêu gợi nói: “ Suỵt, đừng gào nữa, gọi cái khác đi nào. ** nhất khắc trị thiên kim đấy, bảo bối ạ…”
Tiếng hót của chim chóc ngoài cửa sổ đã che đậy âm thanh “đánh nhau của yêu tinh”. Tục ngữ nói rất đúng, nhất niên chi kế tại vu xuân, nhất thiên chi kế tại vu thần (3)…
………………………………………………………..
Tam Vô không muốn bị hút vào trong bình, nên liền hướng miệng bình về phía bàn thờ. Sau đó cậu ngay lập tức đậy nắp bình vào, rồi lại lấy ra một lá bùa, niệm chú, trước tiên cứ phong ấn cái bình này lại đã. Nhưng trong chớp mắt, Tam Vô liền nghe thấy, từ cái bình phát ra tiếng than khóc kêu la của quỷ hồn, nói một cách bình thường chính là — gào khóc thảm thiết. Có thể thấy được, cái chai này chứa đựng rất nhiều oan hồn và cả linh hồn người sống.
Tam Vô đem bỏ cái chai vào túi của cái áo choàng rách, đang định thử thăm dò bức tượng Phật trên bàn thờ, thì lại nhận được thông báo của Daniel: “Bây giờ Viên Nhuận đang quay về, đã lên tầng rồi, em mau trốn đi!”
Mẹ kiếp! Sao anh không đợi y vào nhà rồi hãy nói cho tôi biết luôn? Tam Vô thầm oán một câu, hai ba bước chạy đến cạnh cửa sổ, định nhảy qua cửa sổ ra ngoài, thì lại phát hiện cửa sổ có lắp đặt hệ thống chống trộm. Tam Vô hết cách, nhìn khắp xung quanh, xem thử nơi nào có thể nấp được. Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, đèn được bật lên, Viên Nhuận giả bước vào. Trúng phóc, bắt ngay tại trận!
Viên Nhuận giả nhìn thấy trong phòng trống rỗng lại xuất hiện thêm một người, cũng không hề có kích động, chỉ nhướn mày: “Ồ? Cảnh sát Ngô từ khi nào thì kiêm luôn chức làm kẻ trộm vậy? Đây là giám thủ tự đạo (biển thủ của công do chính mình trông coi) trong truyền thuyết đó hả?”
Tam Vô đương nhiên nghe ra được ý châm chọc trong lời nói của Viên Nhuận, cũng lười nói nhảm với y, nếu không phải đội phó muốn tìm ra BOSS đứng sau, thì cậu đã tiêu diệt nó từ sớm rồi, đâu còn ở đó mà tác phúc tác uy (4), nguy hại nhân gian chứ?
“Hừ! Thôi giả vờ giả vịt đi, mi chẳng qua chỉ là một thứ ma vật nhỏ tí xíu, đột lốt Viên Nhuận mà thôi. Mau hiện nguyên hình, hôm nay bản đạo ta sẽ tử hình mi tại trận!”
Ma vật kia cũng không thèm quan tâm cậu đang nói gì, mà chỉ căng thẳng nhìn lên bàn thờ trước tiên, quả nhiên bình ngọc đặt trên đấy đã biến mất. Ánh mắt nó nhất thời trở nên hung ác, một luồng khí âm tà đen ngòm tỏa ra từ trên người nó: “Trả Ngọc Tịnh Bình lại đây cho ta!”
Ngọc Tịnh Bình? Cái bình nhỏ tí này chính là Pháp khí Ngọc Tịnh Bình của Tiên gia trong truyền thuyết sao? Tam Vô nhất thời hớn hở ra mặt, thứ này mà đổi ra nhân dân tệ thì không biết được bao nhiêu nhỉ? Cậu sờ sờ túi áo: “Trả lại cho mi? Để mi lại tiếp tục dùng nó hại người sao? Đừng mơ! Yêu nghiệt bé xíu như mi, mà cũng dám gây khó dễ cho bản đạo sao? Xem ta thu phục mi thế nào đi!” Nói xong, trong tay cậu niệm ra kiếm gỗ đào, lại dán thêm mấy lá bùa xua đuổi tà ma trên kiếm, rồi xông đến chiến đấu.
Làn da trên người Viên Nhuận bắt đầu bong ra từng màng từng mảng, lộ ra khung xương bên trong, bao quanh khung xương là một lớp tà khí màu đen, tà khí kia cũng khá giống với thân hình của nó, béo ú.
Tam Vô liếc mắt một cái đánh giá nó: “Mi là… Yểm?”
Đối phương cũng không thèm nhiều lời với cậu, lại xông đến chiến đấu, không biết miệng niệm câu gì, mà Ngọc Tịnh Bình lại tự động bay ra từ trong túi áo của Tam Vô, bay vào tay yểm. Nó cười lạnh một tiếng, rút nắp bình ra, hướng miệng bình về phía Tam Vô, miệng còn hô câu gì đó.
Tam Vô chỉ cảm thấy mình đang bị một lực hút vô cùng mãnh liệt cuốn về phía trước, mắt thấy sắp bị hút vào Ngọc Tịnh Bình.
Đúng vào lúc chỉ mành treo chuông, Daniel tập kích yểm từ phía sau, đạp nó một phát, rồi lại đá Ngọc Tịnh Bình cút sang một bên.
“Nhanh! Ra tay đi!” Daniel đè yểm xuống hô lên với Tam Vô.
Tam Vô nắm chắc thời cơ, niệm chú ngữ, kiếm gỗ đào bổ về phía yểm, đánh nó hồn phi phách tán.
Daniel từ dưới đất đứng lên, quan tâm hỏi: “Em không sao chứ?”
Tam Vô lắc đầu: “May là anh đến kịp lúc. Nhưng tôi đã tiêu diệt yểm mất rồi, kế hoạch thả mồi câu cá lớn của đội phó làm không được rồi, tôi phải giải thích thế nào với anh ta đây?”
Daniel an ủi cậu: “Trước tiên cứ giải phóng mấy linh hồn bên trong đi đã, cứu người quan trọng hơn. Cũng đâu thể buông thả cho ma vật tiếp tục hại người được đúng không?”
Tam Vô thở dài, gật đầu: “Đành vậy.”
…………………………………………….
Thao Thiết giận dữ nghẹn ứ một bụng, đều tại Mộ Dung Trác Việt hại hắn và Cao Đại Toàn giận dỗi, mới khiến hắn phải kháng nghị bằng cách tuyệt thực, một ngày không ăn gì, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra trong cuộc đời dài mòn mỏi của hắn!
Đến đúng lúc lắm, bây giờ ta đang đói bụng đây, này đúng là thức ăn tự đưa đến cửa, ngu sao không ăn. Thao Thiết há cái miệng rộng ra, nữ quỷ kia phanh lại không kịp, trực tiếp chui tọt vào miệng hắn. Thao Thiết nhai cũng không thèm nhai, cứ để nguyên thế mà nuốt xuống. Ăn xong còn đánh giá: “Ừm, là yểm, ăn ngon hơn đám quỷ kia nhiều.”
Cao Đại Toàn vẫn không rõ: “Cô ta rốt cuộc vào bằng cách nào? Tiểu Đào cậu mang cô ta vào từ bao giờ?”
Thao Thiết liếm liếm khóe miệng: “Ta làm sao biết được? Ta chỉ mang theo đám Piranha gì đó từ chỗ ả ta thôi, vẫn còn trong bụng ta nè.”
…………………………………………………….
“Cái gọi là thôi miên nhìn thấy cảnh tượng kiếp trước chẳng qua chỉ là rút ra từ tiềm thức của chúng ta mà thôi, về phần chúng ta có kiếp trước thật hay không, còn cần phải đợi một bước chứng minh của khoa học kỹ thuật hiện đại nữa. Được rồi, chương trình kỳ này xin dừng lại tại đây, cảm ơn quý vị đã theo dõi “Khám phá khoa học” kỳ này, tôi là MC Diêu Nhiếp…”
Ăn xong cơm chiều, hai anh em Thao Thiết và Nhai Xế trốn trong phòng không biết là đang bàn bạc cái gì.
Bây giờ Cao Đại Toàn đến ăn cơm chực đã khôn ngoan hơn rồi, anh ta mang bát đũa dùng một lần đến, không cần phải khổ sở rửa một núi bát đĩa nữa. Cao Đại Toàn ngồi ở trên ghế sa lon vừa xem ti vi, vừa tám nhảm với Diêu Nhiếp.
“Tên Viên Nhuận kia đã sớm chết queo rồi, là một ác yểm đã khoác da y để giả mạo thành.” Cao Đại Toàn lại đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, cậu Tiểu Trần ở đại truyền hình chỗ cậu thế nào rồi?”
Diêu Nhiếp rót cho Cao Đại Toàn một ly trà: “Mấy hôm trước đã xuất viện rồi, nhưng mà tinh thần rất kém, còn phải ở nhà nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa. Mà ác yểm là cái gì?”
Cao Đại Toàn nhấc ly trà lên uống một ngụm: “Ah, trà Minh Tiền Long Tĩnh (5), tôi rất thích. Yểm là một loại lệ quỷ, dân gian có câu cửu ma nhất yểm, ý là chín ma cũng không lợi hại bằng một yểm. Yểm có thể vào đi vào giấc mơ, khiến người ta gặp ác mộng, còn gọi là bóng đè. Nhưng nói thì nói thế chứ người chết đi rất khó hình thành ác yểm, trừ phi lúc nó chết đúng lúc lại có người chết hàng loạt, có một lượng lớn oán niệm ngưng tụ mãi không tiêu tan, lại đúng lúc có thi thể được bảo quản nguyên vẹn, không bị hư thối hay hong khô để cho nó bám vào thì mới hình thành ác yểm được. Viên Nhuận này sau khi chết đã bị ác yểm bám vào. Chúng tôi đã phát hiện tên và ngày tháng năm sinh của cậu trên bàn thờ của nó, xem ra mục tiêu tiếp theo của nó chính là cậu, cậu gần đây thường xuyên mơ thấy ác mộng đúng không?”
Diêu Nhiếp gật đầu. Nhớ đến những giấc mộng khó hiểu gần đây, chẳng lẽ đó thật sự chỉ là cơn ác mộng do yểm tạo ra thôi sao?
Cao Đại Toàn nói tiếp: “Còn cái cô Mộ Dung Trác Việt kia nữa, cô ta cũng là yểm. Nhưng cô ta lại là loại bởi vì người đã chết nhưng lại không nhớ là mình đã chết, đúng lúc nơi đó âm khí nặng, nên đã hình thành yểm. Chúng tôi đã điều tra qua rồi, đã xác nhận cuối tuần trước lúc cô ta đi du lịch tại lưu vực sông Amazon đã bất cẩn rơi xuống nước, trong 10 phút đã bị một bầy cá Piranha cắn nuốt sạch sành sanh, chỉ chừa lại bộ xương. Bởi vì chết trong nháy mắt, nên cô ta cũng không biết là mình đã chết, lại gặp đúng ngày mười lăm trăng tròn âm khí nặng, cho nên đã hình thành yểm. Theo bản năng, cô ta mang cái đám cá Piranha đã ăn thịt cô ta về nước, rồi tham dự buổi tiệc làm quen kia giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
Diêu Nhiếp cảm thấy hứng thú với chuyện này: “A? Cô ta đã tìm được người yêu kiếp trước chưa?”
Cao Đại Toàn sờ sờ mũi, có chút xấu hổ: “Cô ta nói tôi là người yêu kiếp trước của cô ta.”
Diêu Nhiếp vui sướng khi người gặp họa: “Má ơi! Hấp dẫn quá đi!”
Cao Đại Toàn lườm anh một cái: “Tiểu Đào đã sớm xem qua kiếp trước của tôi rồi, kiếp trước tôi chính là một cây tùng (thông) già trên vách đá, căn bản không phải người yêu của cô ta. Cô ta nhận nhầm người!”
“Ahh? Vậy chứ người yêu của cô ta là ai?”
Cao Đại Toàn bĩu môi: “Cô ta rõ ngớ ngẩn, kẻ đã phạm vào tội ác giết chóc sao có thể đi vào luân hồi được? Đương nhiên là còn đang bị trừng phạt ở tầng địa ngục nào đó rồi!”
…………………………………………….
Suy nghĩ của tác giả:
Ngày mai phải kiểm tra môn kế toán, tôi cũng coi như là vô cùng dũng mãn, thi đến nơi rồi mà cũng không thèm ôn chắc đợi treo môn luôn.
Không biết đêm nay ôm Phật còn kịp không nữa= =
Các đồng chí, cmt đêm nay ngày mai kiểm tra xong tôi sẽ rep lại sau, tôi chạy xuống ôm đùi Phật tổ trước đây.
Phù hộ cho tôi ngày mai không bị treo môn ~~~
Ngày mai sẽ bắt đầu một câu chuyện mới, câu chuyện về lí do tại sao một lão già ế không thể kết hôn.
……………………………………
(1) Thảo ni mã, chính là em Grass mud horse, hay Alpaca.
Maximus-May-2011
(2) Tác giả dùng “đầu hoài tống bão”, câu này có nghĩa là một người sà vào lòng người khác vì mục đích nào đó, nên t nặn thành là “sà vào lòng” thôi.
(3) Mọi kế hoạch đều bắt đầu từ mùa xuân, mọi ngày đều bắt đầu vào buổi sáng.
(4) Làm oai làm phúc, ý nói dựa vào quyền thế, khinh thị, lấn ép người khác.
(5)Minh Tiền Long Tĩnh: Long Tỉnh trước Thanh Minh: Loại trà được uống vào những tháng đầu tiên trong năm trước tiết thanh minh. Được làm từ những ngọn trà rất non hái trước tiết Thanh minh, ngày 5 tháng 4 hàng năm. Chu trình chế biến diễn ra rất ngắn, chỉ trước Thanh minh hàng năm 10 ngày. Trà được hái sau thời điểm này là loại trà thuộc cấp thấp tên là Vũ Tiền Long Tỉnh (雨前龍井) – Long Tỉnh trước mưa. Trong 10 ngày ngắn ngủi, những nhánh trà non trên đỉnh cây trà sẽ chỉ được hái bởi những người hái có kinh nghiệm, sau đó được chế biến rất đặc biệt; do đó, Long Tỉnh trước Thanh Minh luôn đắt hơn những loại trà Long Tỉnh thông thường.(theo wiki Trà Long Tỉnh)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...