Diêu Nhiếp há hốc mồm, vừa xấu hổ vừa tức giận vừa sốt ruột, mặt đỏ tưng bừng, liền đạp một cước lên bụng rồng: “Đây là lúc nào rồi mà cậu còn nghĩ đến cái này?! Thoát khỏi đây quan trọng hơn!”
Nhai Xế bị đạp cho một cước, giống như được gãi ngứa, nằm im không nhúc nhích. Đừng nói một đạp lúc nãy của Diêu Nhiếp không dùng sức, cho dù đối phương có dốc hết toàn lực, cũng chả ăn thua gì với hắn: “Ta mặc kệ, ta phát tình rồi!” (lạy ông luôn đó _”__!!) Những lời này không phải là bàn bạc, mà là tuyên bố. Nói xong, hai móng vuốt của hắn liền giống như hai tay người bình thường, linh hoạt dị thường. Hai ba phát liền lột sạch áo của Diêu Nhiếp.
Diêu Nhiếp trốn đông trốn tây : “Này này này! Cái đồ cầm thú này mau dừng tay… Này, đừng kéo quần mà! … Tiểu Thất ngoan, chúng ta đi về trước, về rồi anh muốn thế nào, em chiều thế đó được chưa!” Câu cuối chỉ đơn giản là rống lên, đây đúng là một sự sỉ nhục mà.
Đôi mắt màu vàng của Nhai Xế ẩn chứa sóng ngầm mãnh liệt, từ trên cao nhìn xuống Diêu Nhiếp chăm chú đến tận một phút, nhìn đến lúc đỉnh đầu Diêu Nhiếp đổ đầy mồ hôi, hắn mới gật đầu. Diêu Nhiếp thở phào một hơi, không ngờ đến móng vuốt của Nhai Xế lại bắt đầu giở trò xấu xa, bắt đầu già mồm át lẽ phải: “Dù sao bây giờ cũng ra không được.” Cũng không biết khi nào thì mới có thể trở về, nếu sau khi trở về tác dụng của nước suối hết hiệu lực, thì chẳng phải hắn có hối cũng không kịp sao?
Diêu Nhiếp dùng hết sức bình sinh bảo vệ quần của mình: “Anh là động vật à?! Anh không kiểm soát được nửa người dưới của mình à, không thể chờ một chút à?”
Nhai Xế gắt gỏng: “Ta là động vật chứ còn gì nữa!” Rồng vốn là thần thú mà, nói là động vật thì cũng đúng: “Ta chính là quản không được nửa người dưới của mình đấy, dù sao em cũng không muốn thừa nhận ta là phu quân của em, đã chiếm không được tâm thì chiếm thân thể cũng được!” (quan điểm sai lầm nha =.=)
Lời này thật sự rất cẩu huyết (sướt mướt, sến súa), Diêu Nhiếp nghe mà rợn sống lưng, cả người nổi da gà: “Đã bảo anh ít xem phim truyền hình nhảm nhí đi mà!”
Đôi mắt màu vàng của Nhai Xế trở nên u ám, ánh mắt trở nên nguy hiểm, nhìn chằm chằm khiến Diêu Nhiếp như đứng trên đống lửa. Cuối cùng Diêu Nhiếp cũng bất chấp: “Ai nói anh không chiếm được tâm chứ?”
Nhai Xế lạnh lùng nói: “Em không thích ta.”
“Em đương nhiên là thích anh rồi!” Diêu Nhiếp vội biện minh.
Nhai Xế lại cắn chặt không tha: “Em không yêu ta.” Đừng tưởng lừa được hắn, hắn biết thích và yêu của con người không giống nhau, muốn bên nhau trọn đời gọi là yêu, tình cảm hơn thích nhiều.
“Em đương nhiên yêu anh!” Diêu Nhiếp bất chấp, gần như thốt lên. Vừa dứt lời, ánh mắt Nhai Xế nhìn anh liền thay đổi, so với lúc nãy càng nguy hiểm hơn, bởi vì hưng phấn và □ mà hai mắt sáng lên sẵn sàng xông đến.
Diêu Nhiếp rụt lui, đây gần như là trả lời theo bản năng. Tuy rằng tình tình có chút không thích hợp, nhưng anh cũng không muốn rút lại câu nói vừa nãy. Nam tử hán đại trượng phu dám làm dám nhận, có gì mà không thể nhận chứ? Tự hỏi lòng mình, nếu thật sự không ấp ủ loại tình cảm này với hắn, là một người đàn ông, một người từ trước đến giờ chỉ thích phụ nữ như anh, làm sao có thể tự nguyện bị hắn đặt dưới thân chứ? Trước kia anh chẳng qua là muốn lờ đi vấn đề này, không dám thừa nhận mà thôi.
Bầu không khí mập mờ bế tắc, Diêu Nhiếp thử đẩy thần thú hung mãnh đang đè trên người mình ra: “Bây giờ chúng ta về được chưa?”
Diêu Nhiếp chỉ cần dời tầm mắt xuống một chút là đã đủ để nhìn thấy “thần khí sắc bén” của thần thú đang dựng thẳng lên cao cao, anh vội nhìn đi hướng khác. Bản năng tình dục của động vật đã tăng vọt, chỉ sợ một kiếp này khó lòng tránh khỏi.
Không ngờ Nhai Xế lại nhảy ra khỏi người anh, chỉ để lại một câu khiến người ta nghe mà mặt đỏ tim đập: “Em đã nói là sau khi trở về sẽ chiều theo ta đấy nhé, đêm nay em đừng mong được ngủ!”
Diêu Nhiếp nghĩ đến kích thước của cái “thần khí” kia, nhất thời đầu đầy mồ hôi, lúc Nhai Xế ở trong hình người mình đã ăn không tiêu rồi, giờ còn kích thước của thần thú nữa thì ai mà chịu nổi chứ!
Nhai Xế háo hức muốn về nhà, thầm nghĩ về nhanh lên còn quay cuồng trên giường, liền thúc giục: “Trèo lên lưng ta đi, vừa nãy chẳng phải tên đầu than đen có cho em một viên ngói để đội lên đầu sao. Làm thử xem.”
Diêu Nhiếp lên ngựa, à không, lên rồng, đầu đội viên ngói, ôm cổ Nhai Xế, một người một thú lên đường băng qua rừng núi hoang vu. Viên ngói này quả nhiên linh nghiệm, chưa đến 10 phút sau, bọn họ đã xuống khỏi núi, đi vào một trấn nhỏ dưới chân núi.
Lần trước xuống âm phủ, lúc Diêu Nhiếp cưỡi trên lưng Nhai Xế, hắn vẫn còn là hồn thể, nên không có cảm giác gì cả. Bây giờ nằm trên người Nhai Xế, mới cảm nhận được bộ lông mềm mại ấm áp lại còn bóng mượt, Diêu Nhiếp yêu thích vuốt ve âu yếm không rời tay.
Nhai Xế không thể nhịn thêm được nữa, chuyển hướng chui vào vào rừng rậm ven đường.
Diêu Nhiếp phát hiện điều bất thường: “Ô? Chạy đằng này làm gì? Đường tắt à?”
Nhai Xế nghiến răng: “Vốn định tạm thời tha cho em, là do em tự trêu chọc ta đấy!”
Chốc lát sau, trong rừng rậm liền truyền đến tiếng thét chói tai hoảng sợ; rồi chốc lát sau nữa lại biến thành tiếng “ba ba” của da thịt va chạm vào nhau; đôi khi còn nghe thấy cả tiếng nước; thỉnh thoảng lại phát ra chút tiếng rên rỉ; cuối cùng là tiếng gầm thỏa mãn của dã thú hòa lẫn với tiếng thở dốc của con người, sau đó tất cả lại trở về với tĩnh lặng…
(Và thế là hết màn nhân thú =)))… xin chúc mừng những bạn không xem được H nhân thú, và xin chia buồn với những bạn muốn xem. Hehe)
……………………………
Trong tay nhà sư đang xoay một cái cối xay làm bằng vàng, đặt trên cối xay là một mảnh vụn quần áo. Mà mảnh vụn này nhìn có chút quen mắt, nếu bạn nhìn kỹ hơn, sẽ phát hiện ra màu sắc và hoa văn của nó với cái áo khoác mà Diêu Nhiếp đã mặc hôm nay giống nhau như đúc.
Đây là phương pháp từ xưa mà các Hàng đầu sư dùng để tìm kiếm vị trí của những nô bộc bỏ trốn. Lấy một miếng vải trên quần áo của đối phương, đặt lên cối xay bằng đá, cứ thế thì tên nô bộc có trốn cách nào cũng không thoát.
Nhà sư này chính là Hàng đầu sư nổi tiếng trong vòng tram dặm, mọi người kính trọng gọi lão một tiếng A Tán. Trước mắt thì Phi đầu hàng là loại Hàng lợi hại nhất, cũng là loại khó luyện nhất, độ nguy hiểm cao nhất. Vì muốn đạt được năng lực mạnh mẽ hơn, A Tán đã luyện Phi đầu hàng được một thời gian, ba giai đoạn trước đã trải qua nhiều lần gian nguy, cuối cùng cũng vượt qua. Chính là còn 4 giai đoạn với hơn 200 ngày nữa, thật sự khó có thể chịu đựng được, mạo hiểm quá lớn.
Từ khi Diêu Nhiếp bắt đầu bước chân vào thành phố này, lão đã cảm nhận được trong thành phố đột nhiên xuất hiện một luồng linh khí vừa mạnh mẽ vừa thuần khiết. Lão biết, có thể đây là cơ hội một bước lên mây để luyện thành Hàng đầu, chỉ cần hút máu tên kia, lão sẽ không cần phải chịu đựng thêm 200 ngày nữa.
Vì thế lão ta thả Sinh hàng (ngải sống?!) vào khách sạn của đối phương. Cái gọi là Sinh hàng khá giống với Cổ của Miêu Cương, chính là dùng những con vật có độc tố còn sống để làm Hàng đầu, lần này hắn thả ra chính là một con nhện. Chỉ cần lão niệm chú, con nhện kia sẽ tự động tìm kiếm mục tiêu để xuống tay. Một khi mục tiêu bị nó cắn, sẽ phải nghe theo mệnh lệnh của lão.
Cho nên hôm đó Diêu Nhiếp ngồi chồm hổm trên bồn cầu cảm thấy có bàn tay đang sờ mông của anh, thật ra là do con nhện kia đi qua đi lại trên mông anh mà thôi. Nhưng A Tán không ngờ rằng, trên người Diêu Nhiếp nhiễm sát khí của Nhai Xế, khiến con nhện không dám cắn, Hàng đầu tự nhiên lại không hoàn thành. A Tán đành phải tự thân xuất mã, trực tiếp dùng Phi đầu hàng bay qua định hút máu của anh.
Ngoài dự đoán của lão, chính là “vệ sĩ” mà Diêu Nhiếp mang theo không ngờ lại vô cùng lợi hại, A Tán chẳng những không xuống tay được, mà còn bị chém cho đầu rơi máu chảy chạy về, suýt nữa thì xong đời. Cuối cùng lão ta đành phải mạo hiểm dùng bùa phép để bắt anh, nhưng lại để cho anh chạy thoát mất.
Nhưng lão chả sợ, chúng có muốn trốn cũng không thoát. A Tán xoay cối xay vàng trong tay, cười đắc ý. Ngay giây tiếp theo, mảnh vụn đặt trên cối xay đột nhiên biến mất.
Nụ cười trên mặt lão ta dần tắt: “Không thể nào! Sao chúng có thể phá giải được phép thuật của ta?!” Lão gào to gọi học trò của mình: “Nạp Tạp! Nạp Tạp! Tên kia chạy thoát rồi, chúng ta mau đuổi theo!”
Nạp tạp không lên tiếng, yên lặng đi theo.
…………………………………………………………
Diêu Nhiếp nằm lên bộ long vừa mềm mại vừa ấm áp trên lưng Nhai Xế, bây giờ có cho tiền anh cũng không dám sờ mó lung tung nữa, thật sự là hậu quả quá mức nghiêm trọng… Ngoài ra còn vì anh bây giờ cũng không còn sức để mà sờ nữa. Này cầm thú, quả thật không xem mình là người mà, mệt mỏi muốn chết. Cho đến giờ, bụng của anh vẫn còn phình lên như cái trống giống hệt phụ nữ mang thai 4, 5 tháng vậy đó, bên trong đều là “rắc rối” của Nhai Xế, anh không dám thả lỏng một giây nào, chỉ sợ nó chảy ra… Anh tức giận cắn cắn long của Nhai Xế, cầm thú này cầm thú này!
Cơ thể Nhai Xế phút chốc co lại, nghiến răng cảnh cáo: “Em mà còn khiêu khích ta nữa, thì ta sẽ không khách khí đâu đấy!”
Diêu Nhiếp ngay lập tức nhả ra, yên phận thủ thường.
Bên này bởi vì hai người “chiến đấu ngoài trời” nên để lãng phí quá nhiều thời gian, phía bên A Tán đã đuổi kịp: “Để xem chúng mày còn trốn được đến đâu nữa?!”
Nhai Xế căn bản không thèm để ý đến lão, xùy một tiếng: “Lần trước bị ta chém cho một nhát vào đầu, còn chưa tháo băng bó kia kìa, lại muốn đi tìm chết à?”
A Tán cũng cười lạnh một tiếng, giống như rất chắc chắn, lão lấy ra một hình nhân làm bằng cỏ: “Lúc nãy khi chúng mày ở trong chùa của tao, tao đã lấy được tóc của nó, chỉ cần tao niệm chú đâm kim, nó sẽ phải nhận lấy hàng vạn mũi kim đâm vào người. Cho chúng mày một cơ hội nữa, nếu không muốn chịu tội, thì mau tự mình ngoan ngoãn bước đến đi.”
………………………………………………..
Suy nghĩ của tác giả:
Không được rồi, không ngờ màn chiến đấu ngoài trời lại viết nhiều chữ như vậy, không kết thúc chương này được rồi, ngày mai viết tiếp vậy, để câu chuyện đi đến hồi kết luôn, để cho Tam Vô, chim to với Tiểu Thất, bé gái hội tụ hết một lượt luôn, tôi không gợi ý, tôi chỉ dùng một kỹ thuật dựng phim trong mưa trứng thối thôi, tảng đá lớn sẽ bùng nổ trong cơn bão đầu tiên, tôi chạy trước, quay lại chỉ để nói một câu, đêm nay sẽ cập nhật A Trạch, có thu thập thì 9h30 qua nhìn thử đi. Lời khuyên, không nên vội vã qua xem, mà quên nhắn lại ở bên này cho tôi nha…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...