Sau khi Tiêu Nam Chúc thờ cúng xong bà nội ở nghĩa trang thì tiện đường ghé nhà Tư Đồ Trương một chuyến, mặc dù Thái tuế thành tinh kia trước sau vẫn là tai họa, nhưng vì trong nhà tạm thời đã có Thanh Minh trông coi, nên cũng sẽ không xảy ra sai lầm gì lớn.
Vừa may hôm nay là tết Thanh minh, Tư Đồ Trương cũng nghỉ ngơi ở nhà, cha y ra ngoài đánh cờ với người ta, vừa thấy Tiêu Nam Chúc đến, mẹ y đã nhanh chóng bưng một sọt bánh thanh đoàn tử(1) mới làm xong sáng nay ra cho anh, không chỉ không ngừng kêu anh ngồi xuống ăn chút rồi hẵng đi, mà còn vừa nói vừa định vào bếp gói một ít thanh đoàn tử và cơm gạo đen(2) cho anh mang đi.
"Mẹ ruột của con ơi, mẹ cứ ngồi xuống nghỉ đi, thanh đoàn tử này toàn con nít ăn thôi, A Nam nó bao tuổi rồi chứ, đem về làm gì.
Hơn nữa ở ngoài cũng mua được vậy, sao năm nào cũng phải lăn qua lăn lại thế này..."
"Ai nói thế! Lúc nhỏ A Nam với con thích ăn bánh thanh đoàn tử mẹ làm nhất, nhân đậu nhân vừng này đều là mẹ tự làm, không sạch sẽ hơn ngoài hàng sao chứ!"
"Được được được, nói không lại mẹ, nói không lại mẹ..."
Tư Đồ Trương bất đắc dĩ ngồi trên ghế trúc trong phòng bếp hô, Tiêu Nam Chúc thấy dáng vẻ nhận thua của y thì không nhịn được phá lên cười ha ha.
Tư Đồ Trương bế tắc với mẹ mình thấy thế tức giận muốn sút anh một cước, Tiêu Nam Chúc nhanh trí né đi còn tiện thể trả lại y một cước.
Vì sáng nay trời đổ mưa, nên bậc thang ngoài cửa đều là nước.
Hai người họ ầm ĩ thiếu não thế kia, gào to đến mức mẹ Tư Đồ Trương ở trong bếp cũng nghe thấy được.
Lão thái thái thò đầu ra trừng mắt mắng vài câu, sau khi thấy hai người họ ngoan ngoãn ngồi xổm dưới hàng hiên hút thuốc với nhau như lũ trẻ con thì mới lần nữa lui về đi làm món ngon cho Tiêu Nam Chúc.
"Khốn kiếp, đạp mặt tao đầy nước...!Có điều xem ra cũng thuận lợi rồi nha, dòm cái dáng vẻ đắc ý của mày kìa..."
Tư Đồ Trương đè giọng mở miệng, khí sắc của y từ sau Tết đã khá hơn rất nhiều, cảm giác âm trầm vì quá gầy của trước kia cũng không còn.
Tiêu Nam Chúc từng giúp một nhà ba người của y đuổi tai họa một lần, nên số mệnh tổng thể của y cũng đi lên theo không ít.
Thực ra ngũ quan của y vốn trông thanh tú âm nhu, nhưng chỉ vì tính chất công việc phải thường xuyên ăn mặc chững chạc thế kia nên mới có vẻ kỳ dị quái gở.
Lúc này y nói chuyện mịt mờ với Tiêu Nam Chúc như vậy, Tiêu Nam Chúc cũng vô tư đáp lại y một nụ cười.
Thấy dáng vẻ im re ngầm thừa nhận của Tiêu Nam Chúc, dù rằng chỉ mới được biết vấn đề tính hướng của anh, nhưng với tư cách là bạn bè, Tư Đồ Trương vẫn vui mừng thay cho anh từ tận đáy lòng.
"Ừa, cũng rất tốt, có người ở bên cạnh tốt biết bao, bố tao mẹ tao suốt ngày giục tao thôi, nhưng mà chuyện này trước khi gặp được người thích hợp thì tao vẫn thật sự không muốn ráng.
Có điều tao thấy tiếc cho người anh em kia á, thứ tai vạ như mày nhìn là biết không phải dạng vừa rồi, sau này cũng đừng phụ lòng người ta đó, dẫu sao mày cũng lớn già đầu thế này rồi, tự tôn tự ái chút đi, không được bữa bãi nữa, biết chưa hả Tiêu Nam Chúc..."
Lời lẽ hung hăng tổn thương anh của Tư Đồ Trương làm Tiêu Nam Chúc hết đường phản dame, nhưng anh cũng biết lịch sử đen tối của mình ở chỗ Tư Đồ Trương không ít, nên sau khi ho khan một tiếng thì cũng chữa khỏi tức giận gật gật đầu.
Tư Đồ Trương hiếm khi thấy được dáng vẻ nghiêm túc này của anh cũng vui mừng lắm, híp mắt nói.
"Chừng nào dẫn tới nhà cùng ăn bữa cơm đây? Đều là người một nhà rồi đừng khách khí nữa, tao nhìn giùm mày cho.
Ể, tiện thể thì bạn đời của mày làm gì thía, là huấn luyện viên thể hình hay là nam sinh trường thể thao hửm..."
"Cút cút cút!"
Nghe y càng nói càng kỳ cục, Tiêu Nam Chúc mắng một câu làm bộ muốn quất y, Tư Đồ Trương cười hì hì tránh ra, không để ý lại giẫm vào vũng nước.
Rõ ràng đều đã sắp ba mươi tới nơi, vậy mà hai người này vẫn cứ thích quậy phá như hồi hơn mười tuổi.
Tất thảy vẫn giống như rất nhiều năm trước ở trong con ngõ cũ, vẫn hiện vẻ tản mạn lúc hai đứa trốn học đi chơi game, điều này làm Tiêu Nam Chúc gần đây luôn duy trì trạng thái căng thẳng về mặt tinh thần bỗng chốc thả lỏng.
Anh nán lại nhà Tư Đồ Trương suốt một buổi trưa rồi mới chuẩn bị rời đi, lúc vừa xách hộp thanh đoàn tử ra đến cửa thì mẹ của Tư Đồ Trương lại gọi tên anh, đuổi tới.
"Này, A Nam à, cháu coi cái trí nhớ nát này của cô, ban nãy quên nói với cháu, hai ngày trước cô ở nhà sắp xếp đồ đạc thì bỗng dọn ra đồ của cháu..."
Mẹ Tư Đồ Trương thở hồng hộc mở miệng, Tiêu Nam Chúc nghe vậy có chút mù mịt nhưng vẫn kiên nhẫn nghe lão thái thái nói hết lời.
Lão thái thái ổn định lại nhịp thở, sau đó lấy một chiếc khóa đồng nhỏ hình dáng kỳ dị ra khỏi túi, đưa đến tay Tiêu Nam Chúc rồi đứt quãng giải thích.
"Chú cháu chê trong nhà đồ đạc lộn xộn nhiều quá, hai ngày trước cô thấy một số đồ dùng vật dụng cũ không dùng được nữa nên đem vứt đem bán.
Mới đầu cũng không có gì, kết quả sáng hôm đó lúc cô dọn dẹp ngăn tủ đặt sách giáo khoa tiểu học của Trương Trương thì trông thấy chiếc khóa đồng nhỏ này...!Cháu còn nhớ vật này không? Cô nhớ hồi bé cháu vẫn luôn đeo trên cổ, kết quả có một hôm làm mất, bà nội cháu tức giận còn đánh cháu một trận...!Giờ ngẫm lại, chắc hôm nào đó cháu sang nhà chơi, rồi làm rớt chiếc khóa này ở chỗ của Trương Trương luôn không chừng, cũng là thằng bé này sơ ý, nhiều năm vậy rồi mà vẫn không tìm ra.
Giờ cô tìm về cho cháu rồi này, đây là vật cháu luôn mang theo trên người, không được ném đi nữa đâu nha A Nam..."
Dứt lời, một vật kim loại lành lạnh rơi xuống lòng bàn tay của Tiêu Nam Chúc, khóa đồng này tổng thể đều ánh màu đồng thau, nhìn không giống thứ gì đáng giá.
Có điều kỳ lạ là trên phần dây chuyền và cả ổ khóa của chiếc khóa đồng nhỏ này đều có khắc những hoa văn rườm rà cổ quái, không giống của dân tộc.
Sau khi theo bản năng cầm khóa đồng lên hướng về những tia sáng dưới bầu trời đầy mây để nhìn nhìn, Tiêu Nam Chúc hoàn toàn không có miếng ấn tượng nào đối với chuyện này nghi hoặc mở miệng nói.
"Sao cháu không nhớ cháu từng có vật này nhỉ? Đây là vật cháu luôn mang theo sao? Hửm? Đây là..."
Nói đoạn thì chợt im bặt, mẹ Tư Đồ Trương thấy sắc mặt của Tiêu Nam Chúc hơi đổi, nhưng lại không rõ anh đã nhìn ra huyền cơ gì từ chiếc khóa đồng này.
Sau khi híp mắt bình tĩnh nhìn thể chữ kỳ dị khá quen mắt kia ở phần trung tâm ổ khóa, sắc mặt Tiêu Nam Chúc trầm xuống, anh thu tay lại, nắm chặt ổ khóa lạnh lẽo, rồi cúi đầu mở miệng hỏi mẹ Tư Đồ Trương.
"Cô ơi, cô nhớ cháu luôn mang theo vật này thật sao? Đây là về sau bà nội cháu mua cho cháu? Hay là cháu đã mang trước khi được bà nội cháu nhặt về ạ?"
Câu hỏi này của Tiêu Nam Chúc khá thẳng thắn, mẹ Tư Đồ Trương bị hỏi có hơi lúng túng, nhưng vẫn muốn quan tâm đến cảm xúc của anh một chút, trước mắt nếu Tiêu Nam Chúc đã hỏi như vậy, thì chắc chắn là có thâm ý của anh.
Thế nên lão thái thái cũng không muốn gây thêm phiền phức cho Tiêu Nam Chúc, bà cẩn thận hồi tưởng một chút rồi mở miệng như đinh đóng cột.
"Đúng, là cháu luôn mang theo.
Lúc cháu được bà nội cháu nhận về thì trên người không có thứ gì, chỉ có một bộ quần áo hoa văn màu sắc không giống mọi người và một cái ổ khóa đeo trên cổ.
Lúc đó hàng xóm đều đoán có thể bố mẹ cháu là dân tộc thiểu số làm công ở chỗ chúng ta, sinh con rồi không nuôi nổi nên bèn...!Hơn nữa hồi đó cháu bốn, năm tuổi rồi mà ngay cả tiếng Trung cũng không biết nói, nên là..."
Mẹ Tư Đồ Trương nói đến đây thì dừng câu chuyện, đều đã là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi, nhưng bà vẫn lo Tiêu Nam Chúc sẽ đau lòng vì điều này.
Tiêu Nam Chúc thấy thế trái lại không thèm để ý điểm ấy, bởi lẽ đầu óc anh đã hoàn toàn bị một chuyện khác chiếm cứ.
Dẫu sao nếu nói trước kia anh vẫn tràn ngập nghi vấn trước việc mình có thể đọc hiểu các văn tự kỳ quái kia, thì giờ đây lại càng nhiều nghi hoặc hơn trước việc mình rốt cuộc có quan hệ gì với các văn tự này.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tiêu Nam Chúc trầm xuống, cũng không muốn làm lỡ thời gian, anh trực tiếp cất chiếc khóa đồng vào túi, sau đó nhanh chóng chào mẹ của Tư Đồ Trương rồi chạy mất.
Trong văn hóa truyền thống, ổ khóa luôn tồn tại như một loại phối sức cầu xin phúc vận.
Thời xưa, thứ này chủ yếu là cho trẻ con mang trước khi chúng thành niên, như các loại khóa trường mệnh thỉnh thoảng cũng sẽ được đeo trên người của những người trưởng thành có bệnh tật bẩm sinh.
Vì bản thân mang ngụ ý rất tốt, nên cũng sẽ có đủ loại chất liệu khác nhau tương ứng với nó, truyền thống và phổ biến nhất thường là vàng, bạc, đồng, sắt và ngọc thạch, phỉ thúy.
Con cái nhà phú quý từ khi sinh ra đã sở hữu một cái ổ khóa hoặc ngọc bội của mình, đây một là vì trẻ con thời cổ rất dễ chết yểu do điều kiện chữa bệnh không phát triển, còn nguyên nhân thứ hai là vì vàng, bạc, ngọc thạch là những vật tinh hoa nhất, linh khí nhất bên trong núi đá.
Thời xưa thường nói núi có linh tính, một ngọn núi được tạo thành từ nghìn vạn tảng đá, nhưng lại chỉ có một chỗ rất nhỏ cất giấu tinh hoa của nó.
Ngộ nhỡ chọn một trong những tảng đá này hóa thành kim ngân, bảo thạch hoa mỹ trân quý, vậy thì bọn họ đã nắm giữ được linh trí của núi một cách tự nhiên.
Loại linh trí này không phải nói chúng nó biết nói tiếng người các kiểu, mà là sau khi con người đào khoáng thạch ra khỏi núi, rồi chế tác thành đồ trang sức để đeo, thì những kim ngân, châu báu này sẽ trở thành bùa hộ mệnh của chủ sở hữu, hơn nữa còn có thể chắn lại kiếp nạn sinh tử cho người đeo nó.
Kiến giải này tồn tại đã lâu, các loại ngọc thạch, phỉ thúy có một thuyết về phẩm tương(3), cũng vì nguyên nhân này mà những sản phẩm được sản xuất ở những khu vực đặc biệt sẽ cực kỳ đắc đỏ.
Trong số những điều kiêng kỵ của dân gian Trung Quốc, từ lâu đã có ngọc bội có thể chắn tai họa cho người, nếu một ngày ngọc bội người đó đeo bị mất, thì đó là lời giải thích cho việc nó đã chắn lại vận rủi cho người đó một lần.
Trong được viết bởi Tào Tuyết Cần cũng nhiều lần đưa ra lời giải thích liên quan đến mối quan hệ mật thiết của các loại khóa trường mệnh và ngọc bội với số mệnh của con người.
Điều này không thể không tăng thêm vài phần sắc thái huyền bí cho những ngọc thạch, kim ngân rõ ràng trông như vật chết, nhưng lại có vẻ cực kỳ thần bí này.
Mà Tiêu Nam Chúc lúc bấy giờ cũng tràn đầy nghi hoặc trước ổ khóa chẳng phải một đồ trang sức vàng bạc thông thường này.
Nhìn từ chất liệu, cái ổ khóa nghe nói xuất hiện cùng với anh này thật sự giá rẻ đến ghê gớm, không giống sắt cũng chẳng giống đồng, nom chẳng đáng bao nhiêu tiền.
Chỗ đặc biệt của nó chính là trông giống đồ đằng của dân tộc thiểu số, và ở chính giữa ổ khóa cũng có một chữ khiến Tiêu Nam Chúc không thể không quan tâm.
"Cơ."
Miệng vô thức nói ra một chữ kỳ lạ này, Tiêu Nam Chúc không hiểu vì sao mình lại biết chữ ấy, cũng chẳng hiểu thứ này rốt cuộc có quan hệ gì với thân thế của mình.
Dẫu sao nếu anh là người dân tộc thiểu số thật, vậy thì chữ kia không có ai biết cũng có thể lý giải được.
Nhưng bốn, năm tuổi anh đã sống chung với bà nội rồi, sống trong một môi trường dân tộc Hán lâu như vậy, theo lý anh hẳn đã sớm quên sạch tất cả những gì thuộc về quá khứ của mình chứ.
Nhưng kỳ lạ là anh không những một chút cũng không quên, mà giờ còn có thể lập tức nhớ ra những văn tự này, chuyện này kể ra thật sự khiến người ta có chút khó tin.
Mà càng không thể giải thích hơn là, theo như Tiêu Nam Chúc biết, thì trước mắt không một dân tộc đặc thù nào mang theo chữ Cơ trong số các dân tộc thiểu số đã được biết đến ở Trung Quốc.
Vậy hàm nghĩ mà chữ Cơ này đại biểu, chỉ có thể để chính anh tiếp tục đi tìm kiếm thôi.
Mà ngay khi anh ôm theo cảm xúc phức tạp như vậy đem ổ khóa này chuẩn bị tìm Bành Đông, nhờ khoa pháp chứng của ngành bọn họ hóa nghiệm thành phần cụ thể một chút, thì anh chợt nhận được cú điện thoại từ nhân viên công tác của viện bảo tàng tên La Gia nọ.
- ---------------------------------------------------
bánh thanh đoàn tử(1): Người Trung Quốc sẽ nấu một loại cỏ thảo mộc có tên tương mạch thảo, mang đi ép lấy nước trộn làm bột.
Vỏ ngoài xanh xanh của bánh được nhuộm từ rau khúc hoặc ngải cứu.
cơm gạo đen(2): là một màu trong món cơm ngũ sắc
phẩm tương(3) (品相): trình độ hoàn mỹ về vẻ ngoài của thư tịch, văn vật, v.v; nói về vẻ ngoài của hàng hóa
- ---------------------------------------------------
(*Mình mới đổi xưng hô của A Nam với Trương Trương, lúc đầu để tôi - cậu cho hoa mỹ, nay ngẫm lại thấy bạn nối khố xưng mày - tao sẽ thân thiết hơn).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...