Tiêu Nam Chúc ngày trước từng nghe qua câu "tà không áp chính".
Thầy giáo lục quân thượng tá Bành Giang ở trường quân đội tây bắc của anh thường đem nó treo bên miệng, lúc sau lại dùng 4 chữ này làm lời khen tốt nghiệp tặng cho học trò mình thích nhất là Tiêu Nam Chúc.
Lúc đó tình hình cụ thể Tiêu Nam Chúc đã không còn nhớ rõ, anh chỉ nhớ đêm trước khi ra trường, lão gia tử giọng cùng khí lực đều rất lớn kia dùng sức vỗ bả vai anh một cái, lúc đó Tiêu Nam Chúc đang một thân quân phục phẳng phiu đứng nghiêm, hướng lão già lớn tuổi thấp hơn anh nửa cái đầu cung kính chào theo kiểu quân đội, mà lão gia tử sau khi ý vị thâm trường nói với anh 4 chữ kia cũng trịnh trọng chào lại anh một cái theo kiểu quân đội.
Hiện giờ đã qua nhiều năm như vậy, tính nết của Tiêu Nam Chúc hiển nhiên cũng không còn cẩu thả liều lĩnh như xưa, nhưng 4 chữ này ngược lại vẫn ghi tạc trong đầu.
Ngày trước lão gia tử thường nói thế gian này công đạo trắng đen đều phân minh, chỉ cần tin chắc trong lòng có chính khí, trong tim tồn chính nghĩa sẽ không sợ tà môn ma đạo gì đó.
Đạo lý này Tiêu Nam Chúc vẫn luôn tin tưởng vững chắc, cho nên vô luận gặp phải chuyện gì anh đều không cảm thấy mình sẽ bại trận.
Loại ngoan cố vô cớ này suy cho cùng vẫn khiến Tiêu Nam Chúc vượt qua chẳng hề dễ dàng.
Mà ngay trong đêm Nhập Cửu cùng Trừ Tịch luân phiên đổi ca, Tiêu Nam Chúc một thân huyết tinh bẩn thỉu quỳ một chân xuống đất lau chùi hai mắt, lại thấy được cái gọi là tà áp chế tà, bạo khắc chế bạo, lấy giết chóc ngăn giết chóc chân thật khắc họa.
Trước mắt là một mảnh huyết sắc uốn lượn, đập vào mắt đều hoàn toàn đỏ ngầu.
Nếu như nói thời điểm chém giết tai họa Nhập Cửu như một thanh gươm sương tuyết đoạn thế gian âm u, thì khoảnh khắc anh nhìn thấy một thân y bào đỏ thắm, đỏ đến cơ hồ tổn thương mắt, Tiêu Nam Chúc phảng phất như thấy một thanh trường đao máu tươi đầm đìa dùng thủ pháp hóa thành từ hàng ngàn hàng vạn hung tà thành hình cùng huyết tinh.
Mặc dù liên tục chém giết toàn bộ đám tai họa bao vây, nhưng thứ này lại mang đến cho anh sự uy hiếp còn đáng sợ hơn nhiều so với bản thân tai họa.
"Rất tốt."
Thanh âm lạnh lẽo lôi kéo động tác ở đầu ngón tay, chỗ bị chạm vào trên môi nóng lên, mơ hồ có vết thương thật nhỏ được làn da thổi qua.
Cảm giác bị bỏng làm người ta rất không thoải mái, cho nên khi cằm bị thô bạo nâng lên, Tiêu Nam Chúc dù một cánh tay đang thụ thương vẫn cứ dùng tay chống đất miễn cưỡng ngẩng đầu đối mặt với đồng tử tối đen kia.
Nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt có khoảng cách cực kỳ vi diệu với mình, đồng tử Tiêu Nam Chúc đang mãnh liệt tương phản màu sắc lại nhịn không được co rút một chút.
Nói bằng lương tâm, đây là một nam nhân dễ nhìn đến cơ hồ có thể xưng là xinh đẹp, ngũ quan trời sinh mỹ cảm mang theo tính xâm lược vô cùng tương xứng với làn da tối tăm trắng bệch, hồng y, tóc đen, kim giáp càng tinh xảo chói mắt.
Dung mạo như vậy đối với nhân loại bình thường mà nói hiển nhiên đã đến nông nỗi hồn xiêu phách lạc.
Mà có lẽ loại cảm giác bị khống chế này thật sự khiến lòng người không mấy thống khoái, cho nên sau chốc lát thất thần, Tiêu Nam Chúc ngược lại không bị nhan sắc của người này câu dẫn, có chút buồn bực mà nghiêng đầu tránh né bàn tay trắng thuần kia, tiếp theo loạng chà loạng choạng đứng lên, thở hổn hển nói.
"Anh là...!Trừ Tịch đúng không?"
Thanh âm biệt nữu khô khốc khiến nam nhân âm lãnh trước mặt còn cao hơn anh một chút từ trên cao nhìn xuống anh.
Cái nhìn này làm Tiêu Nam Chúc khí huyết bất ổn, nhanh chóng ở trong lòng âm thầm nguyền rủa mình một câu, lúc này mới lảng tránh đường nhìn.
Anh chưa bao giờ đối với lịch thần nào khách khí như vậy, trước kia cùng Nhập Tứ hay Nhập Ngũ linh tinh gì đó cũng có thể xem là bạn bè tùy tiện đùa giỡn, nhưng theo trực giác Tiêu Nam Chúc liền cảm thấy Trừ Tịch rất khác với bọn họ, loại bài xích cùng mâu thuẫn vô căn cứ này từ trước đến nay chưa từng có.
Thấy biểu tình chật vật của anh, Trừ Tịch cũng không tỏ vẻ gì đặc biệt, chỉ có chút cứng đờ mà kéo kéo khóe miệng, tiếp theo nâng tay dùng đầu ngón tay dính máu chỉ chỉ phiến môi trắng bệch của Tiêu Nam Chúc.
"Chỗ đó, có máu."
Thanh âm trầm trầm chết tiệt cứ như là do đầu lưỡi đè nặng mới phát ra.
Tiêu Nam Chúc vừa nghe lời này liền sửng sờ, không tự chủ duỗi đầu lưỡi ra liếm liếm môi mình, mùi vị rỉ sắt khô khốc đến khó nuốt làm cho anh không thoải mái mà nhíu mày.
Anh cũng không chú ý đến giờ khắc này động tác này của mình đã gần như trở thành một lời mời gọi bí ẩn nào đó, mà chờ sau khi làm xong động tác này vô ý thức liếc nhìn Trừ Tịch một cái, thì lại phát hiện Trừ Tịch vẫn ở chỗ cũ dùng loại ánh mắt kỳ quái mà âm lãnh để nhìn anh.
Ánh mắt kia lạnh như băng tuyết tháng Chạp, rõ ràng đêm 30 phải là một ngày vui vẻ náo nhiệt, nhưng Trừ Tịch đại diện thủ vệ niên quan bình an cho ngày này lại toàn thân đều chẳng thấy một tia tình cảm ấm áp nào, ngược lại nhìn qua so với đám tai họa kia còn khủng bố, tà khí hơn.
Điều này làm Tiêu Nam Chúc không tự chủ nhớ lại bọn Nhập Tứ có rất nhiều hình dung đối với Trừ Tịch, mà giờ phút này, khi tận mắt nhìn thấy vị lịch thần có chút đặc biệt này, một số từ ngữ vụn vặt của đôi câu vài lời từng chút từng chút hiện ra trong đầu anh.
"Trừ Tịch quân là vị lợi hại nhất trong hai mươi hai vị lễ truyền thống.
Trong quá khứ ngài ấy và Hoa Triêu quân giống nhau, đều có tính cách vô cùng rộng rãi hiền hòa, ngay cả sinh khí nổi giận cũng rất ít, còn thích thường xuyên đùa giỡn những chuyện không hại đến đại thể với đám lịch thần nhỏ tuổi nữa.
Nhưng không biết có phải bởi vì đóng giữ niên quan quá lâu hay không, sát nghiệp quá nặng, trên người ngài ấy nhiễm khí tai họa ngày càng nhiều.
Chờ đến một ngày các lịch thần khác chú ý tới, tính tình của ngài ấy dĩ nhiên đã đại biến, không thích nói giỡn, cũng rất ít nói, âm lãnh tuyệt vọng đầy bụng, ra tay độc ác vô tình.
Ngày trước ngài ấy căn bản không phải bộ dáng này, thế nhưng chờ mấy vị lịch thần khác phát hiện ra thì đã muộn rồi.
May mà ngài ấy tuy tính tình đại biến nhưng rốt cuộc vẫn còn tồn thiện niệm cùng giới hạn, nhưng là đến tận bây giờ cũng chưa có người nào dám tùy tiện tìm ngài ấy đàm tiếu hay như thế nào khác..."
Lời nói của Nhập Tứ vẫn còn vang vọng bên tai, Tiêu Nam Chúc trong lòng suy nghĩ như thế ý vị thâm trường mà nhìn Trừ Tịch một cái, cơ hồ có thể kết luận người này nhất định là bởi vì áp lực công việc quá lớn lại lâu dài không được xoa dịu nên mới sản sinh ra một loại bệnh tâm lý nào đó.
Dù sao người hiện đại có bệnh tâm lý cũng rất bình thường, cái gì mà chứng cưỡng chế, chứng sợ đám đông, chứng xấu hổ, thật giống như không có tâm bệnh nào đặc biệt thì không phải là người bình thường.
Bất quá nhìn bộ dáng hiện tại của Trừ Tịch ngoại trừ tà môn âm trầm một chút thì những mặc khác vẫn tốt, chỉ cần hắn không gây phiền toái cho anh, thành thành thật thật hoàn thành một ngày đi làm, vậy thì Tiêu Nam Chúc liền sẽ không có bất kỳ ý kiến nào đối với hắn.
Ngược lại sau khi Trừ Tịch dời đi tầm mắt vẫn luôn dừng trên người Tiêu Nam Chúc, tựa hồ cũng không có ham muốn gì trao đổi cùng anh, chỉ lạnh lùng hướng cách đó không xa hô một tiếng.
"Súc sinh, mau lại đây."
Tiếng nói của hắn hạ xuống, một trận âm thanh chói tai sắc bén của quái thú lập tức vang lên.
Bởi vì cánh tay có thương tích, Tiêu Nam Chúc sợ hết hồn cũng không kịp xoay người sang chỗ khác, bất quá thương vẫn ở trên tay, anh vặn chặt lông mày lên đạn giơ súng định trực tiếp hạ thủ cái thứ đang bổ nhào về phía mình và Trừ Tịch, nhưng còn chưa kịp hành động thì con quái vật khổng lồ kia đã lập tức cho anh một cú knock out ngã trên mặt đất.
Sau khi dùng trọng lượng đáng sợ chế phục Tiêu Nam Chúc cao mã đại, con quái vật mọc sừng hươu, răng hổ, bờm kim lân, mình sư tử đầu tiên là hưng phấn hét to một tiếng, tiếp theo chân chó mà lắc lắc đuôi ở trước người Trừ Tịch đang diện vô biểu tình.
"Gâu —— gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu!!"
Tiêu Nam Chúc: "......".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...