Hồ Sơ Bí Ẩn

Ảnh hưởng của cơn bão đã dần đi qua.

Các bộ phận trong thành phố đang ra sức tiến hành cứu nạn, những thông báo như nghỉ việc, nghỉ học cũng đã được tháo bỏ.

Đã đến lúc tôi phải quay trở lại công việc của mình, đến Phòng Di dời.

Tuy nhiên, tôi cũng không thể nào ngó lơ không quan tâm đến việc của Vưu Tịnh.

Nếu nói vĩ đại một chút, thì đây là một việc làm vì chính nghĩa. Nhưng trên thực tế, tôi chỉ đang làm những việc khiến cho bản thân cảm thấy dễ chịu mà thôi. Tôi đồng cảm với Vưu Tịnh, chán ghét em gái của cô ấy, mặc dù hai người đó đều là nạn nhân do cha mẹ bạo hành, song sau cùng cha mẹ lại chính là nạn nhân của họ.

Trong thời gian đi đến chỗ làm, tôi tìm cơ hội gọi điện thoại cho Ngô Linh.

Ngô Linh có điện thoại di động riêng, tôi đã thấy cô ấy lấy nó và giấy tờ tùy thân trong một chiếc thùng của phòng nghiên cứu. Hôm đó Ngô Linh cũng đã đưa cho tôi số điện thoại của cô ấy và trao đổi phương thức liên lạc với tôi.

Về mặt này, Ngô Linh đã bỏ xa Cổ Mạch và Nam Cung Diệu đến tận mấy con phố. Cho dù đã nghe phân tích của Trần Hiểu Khâu, biết người của Thanh Diệp có thái độ không giống nhau với tôi, điều này có liên quan đến việc lựa chọn phương châm hành động của họ, nhưng tôi vẫn rất vui vẻ đi liên lạc với Ngô Linh, chấp nhận thiện ý của cô ấy.

Sau khi Ngô Linh nghe xong nội dung của cảnh mộng thì rất ngạc nhiên.

“… Nếu nói như vậy, thì là do lúc đó chúng tôi đã nhầm lẫn. À. Quả thật Nam Cung có nhìn thấy một ít, tuy nhiên cái ‘nhìn thấy’ đó hết sức mơ hồ, rất khó để có thể liên kết với sự thật. Lúc đó chúng tôi đã không lựa chọn cách làm cấp tiến, nhưng cũng không tiếp tục điều tra nữa.” Ngô Linh lên tiếng với giọng điệu có chút đáng tiếc, rồi lại chuyển giọng, “Tôi biết rồi. Tôi sẽ cùng bọn họ đến khu Hầm Sắt cũ xem thử.”

Nghe được lời hứa của Ngô Linh, trong lòng tôi nhẹ nhõm đi nhiều.

Khi đến đơn vị thì tôi đương nhiên sẽ nói chuyện này cho bọn Tí Còi nghe.

Tí Còi gật mạnh đầu: “Chị gái Ngô Linh đúng thật là đáng tin mà!”

Quách Ngọc Khiết lập tức ghét bỏ mà “xì” một tiếng.


Cách nói trêu chọc này tuy rất phổ biến, nhưng trong cuộc sống mà nghe thấy thì vẫn sẽ cảm thấy rất buồn nôn.

Chuyện của Vưu Tịnh là một bi kịch, bây giờ có lẽ đã đến lúc để kết thúc nó, chúng tôi bàn luận chuyện này với nhau, nhưng cảm xúc nhiều nhất chỉ là thổn thức chứ không đến mức buồn hay phẫn nộ.

Những cộng sự khác cũng lần lượt đi làm.

Trịnh Vĩ đi ngang qua phòng chúng tôi, anh ta còn dắt theo một cậu bé tầm mười mấy tuổi.

Điều này khiến chúng tôi vô cùng ngạc nhiên.

Tí Còi chủ động vẫy tay, lên tiếng chào: “Anh Trịnh, anh đến rồi à.”

Trên gương mặt Trịnh Vĩ lộ rõ sự mệt mỏi, anh ta quay đầu lại, mấp máy miệng, giới thiệu về cậu bé đi theo mình.

“Đây là Phong Phong, con một người thân của tôi.”

Gương mặt cậu bé kia cũng không dễ nhìn cho lắm, cậu ta dùng ánh mắt cảnh giác để nhìn người khác, cũng chỉ quan sát chúng tôi chứ không lên tiếng chào.

Chỉ đến khi Trịnh Vĩ nói cậu ta một tiếng, thì cậu ta mới lẩm bẩm trong miệng “chào chú, chào dì”.

Sau khi nghe xong, vẻ mặt Tí Còi cứng đờ, còn Quách Ngọc Khiết thì trừng to mắt.

Hai người họ chắc chắn không phải tức thật, chỉ là có chút không thoải mái khi bị gọi như vậy.

Tôi ho khan một tiếng, nói vài câu với Trịnh Vĩ, hỏi tình huống nhà anh ta, tiện thể dời đi chủ đề.


Nói ra cũng thật trùng hợp, mẹ của Trịnh Vĩ bị trượt chân té trong trận mưa bão nên phải nhập viện. Người lớn duy nhất trong gia đình xảy ra chuyện như vậy, ảnh hưởng của mưa bão vẫn chưa hết, nên Trịnh Vi và vợ của anh ta phân chia thay nhau đưa hai đứa trẻ đến chỗ làm để trông nom.

Năm người chúng tôi quan tâm hỏi về tình hình của mẹ anh ta.

Mẹ anh ta bị thương mặc dù không nghiêm trọng lắm, tuy nhiên do tuổi đã cao nên Trịnh Vĩ rất lo lắng, quyết định cho mẹ mình nhập viện để chăm sóc.

Cuộc nói chuyện chấm dứt, Trịnh Vĩ đưa cậu bé Phong Phong kia đi vào phòng làm việc của họ.

Tí Còi khẽ lên tiếng: “Mọi người có thấy biểu cảm của thằng nhóc đó không?”

“Cái gì?” Tôi không chú ý lắm, nhìn về phía Tí Còi với vẻ nghi hoăc.

“Anh Trịnh nói mẹ anh ấy nhập viện, vậy mà nó lại thở ra một hơi, cái loại cảm xúc như yên tâm ấy.” Tí Còi khoa trương bắt chước thở ra một hơi thật mạnh, có điều giọng nói lại rất nhỏ, có lẽ là sợ phòng bên cạnh nghe thấy.

Gã Béo cũng gật đầu: “Tôi cũng nhìn thấy.”

“Là con nít mà, đến thời kì phản nghịch.” Tôi không để tâm.

Tí Còi bĩu môi: “Thằng nhóc đó khiến cho người khác cảm thấy không thoải mái.”

“Hay do gọi cậu là chú nên cậu thấy không thoải mái? Tính tuổi tác, gọi cậu là anh thì hơi mặt dày đấy.” Tôi cười một tiếng.

Tôi không để ý đến việc bị trẻ con gọi là chú.


Tí Còi bày ra một tư thế khoa trương: “Anh Kỳ, anh nói sai rồi, gọi tôi bằng chú mới là mặt dày.”

Tôi cười “ha ha”, thay thế cho câu trả lời.

Bởi vì cơn mưa bão, nên công việc lúc này của chúng tôi là ở trong văn phòng, liên lạc với những người có quyền tài sản.

Nếu có người chết trong cái hôm “mưa bão” đó, thì thông thường chúng tôi sẽ không nhận được tin tức nhanh như thế. Bây giờ là quan tâm một chút đến tình huống của những người có quyền tài sản lớn tuổi.

Tôi liên lạc với Chủ nhiệm Mao và Tiểu Cố của đồn công an, nếu như có chuyện gì xảy ra thì họ sẽ là người biết đầu tiên.

Hai người họ tuy rằng than ngắn thở dài, nói trong thôn Sáu Công Nông cũng có người được xe cứu thương đưa đến bệnh viện, nhưng mọi chuyện tạm thời chỉ dừng ở đó, vẫn chưa nghe nói có người chết.

Đây là một tin tốt.

Còn về phía Tí Còi thì được biết có một người có quyền tài sản bị thương nặng. Là một ông lão tầm trên tám mươi tuổi, tối qua trong lúc mưa bão do hoảng sợ vì sấm sét, nên đã giật mình tỉnh giấc, trong lúc quay qua quay lại trên giường thì vô tình đã đụng trúng đầu. Còn hai người còn lại cũng do hoảng sợ mà bệnh tim tái phát.

Thú thật, tối hôm đó tôi cũng cảm thấy rất sợ, sấm sét lay động đất trời, đó cũng là lần đầu tiên trong đời tôi thấy cảnh tượng đó.

Trước đó từng có người ở trên mạng xã hội nhắc đến chuyện này, lúc sấm rền chớp giật mạnh mẽ, thì đột nhiên không còn nhìn thấy hay nghe thấy gì, sợ hãi đến mức cho rằng đó là ngày tận thế. Những câu nói đùa về việc “độ kiếp” cũng tầng tầng lớp lớp, còn nghiêm túc mà thảo luận tu vi của vị “đạo sĩ” ấy đã đến trình độ nào, cũng có người cãi lại rằng, “đây rõ ràng là thiên lôi do tiên nhân chạy trốn xuống phàm trần”.

Buổi chiều ăn cơm tại căng tin, chúng tôi gặp lại Trịnh Vi và cậu bé Phong Phong kia.

Điều khiến tôi ngạc nhiên là cái cậu bé có khuôn mặt trầm kia lại ăn trong căng tin với dáng vẻ rất hào hứng, vui vẻ, cậu ta ăn rất nhiều, giống như kiểu mấy người dân tị nạn vậy.

Tôi nhìn nhiều hơn vài lần, cứ cảm thấy có chút gì đó kì lạ.

“Anh Kỳ, anh sao vậy?” Tí Còi theo ánh nhìn của tôi quay đầu lại, cậu ta hỏi tôi bằng khẩu hình miệng, “Thằng nhóc thối đó làm trò quỷ gì thế?”

Tôi nhớ đến bánh chưng mà mẹ Trịnh Vĩ tặng, trong lòng có chút nghẹn lại.


Tưởng Hựu, người ngồi cùng bàn với Trịnh Vĩ nhìn chằm chằm vào cậu bé.

Năm người chúng tôi thì lặng lẽ ăn cho xong bữa, lúc rời khỏi cũng lên tiếng chào hỏi bàn bên đó.

Trông sắc mặt của Trịnh Vĩ không được tốt cho lắm, có vẻ khá quẫn bức và bực tức.

Đợi đến khi đã rời khỏi nhà ăn, quay trở lại phòng làm việc, Tí Còi mới vội vã lên tiếng hỏi: “Mọi người nói xem, liệu có phải anh Trịnh ngược đãi thằng nhóc đó không?”

Tí Còi dùng giọng nói hài hước khi nói câu đó. Có lẽ cậu ta không tin một người tốt như Trịnh Vĩ lại làm ra chuyện như vậy.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, cậu ta lại nghiêm túc lên tiếng: “Biết người biết mặt không biết lòng, không chừng Trịnh Vĩ đúng thật là người như vậy. Thằng nhóc thối đó cũng chẳng khiến người thích chút nào.”

Tôi chau mày: “Nếu chỉ là vậy, thì còn tốt…”

Tí Còi kinh ngạc há to miệng: “Anh Kỳ, anh nói gì vậy?”

Trần Hiểu Khâu dường như đã nghĩ ra điều gì đó: “Điều anh lo là gia đình anh ta…”

Tôi lắc đầu: “Tôi không nhìn thấy âm khí trên người cậu bé đó, nhưng…”

Có lẽ trong chuyện này có một quy luật, phép tắc đang vận hành nào đó, tuy nhiên tôi vẫn chưa tìm ra. Tôi không biết người của Thanh Diệp có thực sự hiểu rõ nó không. Nhưng trên chuyện của Vưu Tịnh, thì họ đã nhầm lẫn rồi. Hai chị em Vưu Tịnh hoán đổi thể xác, nhưng họ lại không hề phát hiện ra điểm này.

Tí Còi vẫn còn há to miệng: “Không phải chứ?”

“Cái bánh chưng!” Đột nhiên Quách Ngọc Khiết nhắc tới chuyện này, cô ấy giơ một ngón tay ra, “Còn cả gà rán!”

Tim tôi thắt lại.

Bốn người họ cũng đột nhiên thay đổi sắc mặt, trông rất khó coi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui