“Các cậu đang đùa gì vậy chứ? Tôi đã nói rõ từ trước rồi… Phù… Tôi không tin mấy thứ này, trên đời này làm gì có ma, Tiểu Vưu chỉ là có vấn đề về thần kinh thôi, cô ấy cần được điều trị, còn tôi thì chỉ cần các cậu phối hợp tôi, giúp cô ấy ổn định cảm xúc, có thể thuận lợi chấp nhận điều trị.”
“Anh Hàn, chúng tôi cũng hy vọng là cô Vưu chỉ có vấn đề về thần kinh thôi. Nhưng chúng tôi nhìn thấy âm khí của hồn ma trên người cô ấy. Có một con ma đang tồn tại bên cạnh trong thời gian dài, nên mới khiến trên người cô ấy có âm khí như vậy. Chúng tôi rất hiểu là anh không tin chúng tôi. Nhưng chúng tôi hy vọng anh có thể để chúng tôi được làm nhiều thứ hơn, cho dù chỉ là diễn kịch như anh nghĩ, để chúng tôi giải quyết con ma bên cạnh cô Vưu, như vậy cũng sẽ có ích cho việc điều trị vấn đề thần kinh của cô Vưu, đúng không?”
“Nếu như các cậu muốn vào trong phòng bệnh thì tôi không có cách đâu. Trước đó tôi có nói rồi, chỗ của chúng tôi là trung tâm y tế trực thuộc Cục Cảnh sát, tất cả bệnh nhân điều trị ở đây đều là tội phạm nguy hiểm phạm tội hình sự, nói cách khác, là đang giam giữ phạm nhân. Họ phải bị ép buộc điều trị, và không khác với tội phạm bị nhốt trong nhà lao là mấy. Trước khi hoàn thành quá trình điều trị, họ đều phải tuân thủ quy định ở đây. Là một nhân viên công tác, tôi cũng phải tuân thủ theo quy định ở đây. Mặc dù các cậu không nhìn thấy, nhưng bên trong có một cánh cửa sắt, trong này cũng có cai ngục. Tôi không phải là một bác sĩ bình thường, mà tôi thông qua kỳ thi, kỳ phỏng vấn công chức mới có được công việc này. Công việc của tôi có quan hệ với Cục Cảnh sát, chứ không phải bệnh viện.”
“Chúng tôi hiểu. Chúng tôi có cách riêng, có thể vào được trong khu điều trị nội trú. Nhưng trước đó, chúng tôi phải xác nhận lại với anh, anh chính là người ủy thác trong chuyện này, nên anh có quyền quyết định.”
“Các cậu có thể vào được trong khu điều trị nội trú? Chuyện này…”
“Đúng vậy, chúng tôi có thể vào được khu điều trị nội trú, vào được trong phòng bệnh. Nhưng khi tiếp xúc với cô Vưu, chúng tôi yêu cầu những người khác có mặt tại hiện trường, phải giữ bình tĩnh, không gây trở ngại cho công việc của chúng tôi.”
“Các cậu muốn làm gì?”
“Cách đơn giản nhất, là trực tiếp tiêu diệt con ma kia. Nhưng điều kiện trên hết là con ma kia có ở trong phòng bệnh, không bỏ trốn, không ẩn nấp. Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi cần một chút thời gian để chuẩn bị thực hiện cách phức tạp hơn.”
“Tôi không hiểu lắm…”
“Ừ, anh có thể hiểu là có hai trường hợp, một là giống như lúc nãy chúng tôi làm, dùng một lá bùa, là có thể tiêu diệt được con ma kia, vậy thì cả quá trình chỉ cần hai phút; trường hợp còn lại là bùa không thể tiêu diệt được, tôi cần nhiều thời gian hơn, dùng biện pháp khác, có thể cần phải bố trí một trận pháp, giống như trên phim ảnh đó, nên khá phức tạp.”
“Phù... Chuyện này quá hoang đường... Loại chuyện đó… là bột phốt pho tự bốc cháy, cũng có thể là phản ứng hóa học khác, hoặc là cô dùng thủ đoạn gì đó…”
“Anh Hàn, chúng tôi không yêu cầu anh phải tin chúng tôi. Chúng tôi chỉ muốn xác nhận một chút, anh có muốn tiếp tục cứu cô Vưu hay không. Anh là người ủy thác, anh có quyền quyết định.”
“… Tôi phải biết mấy người muốn làm gì. Bây giờ như thế này, tôi rất khó tiếp tục tin tưởng mấy người. Ban đầu nói là chỉ xem thử, mấy người bày đủ trò, khẳng định những hoang tưởng của Tiểu Vưu, bày ra đủ trò, còn cả bùa hộ thân gì đó nữa. Sự hoang tưởng của cô ấy là sai, tôi mời các cậu tới không phải là để nhìn thấy cô ấy tiếp tục chìm đắm trong hoang tưởng. Các cậu nên nói cho cô ấy biết, con ma đã bị tiêu diệt rồi, chứ không phải khiến cô ấy hoảng loạn hơn!”
“Nhưng mà, con ma đó chưa bị tiêu diệt.”
“…”
“Anh Hàn, trước đó anh không hề biết cô Vưu còn có một cô em gái nữa đúng không? Điều này chứng tỏ sự việc nằm ngoài dự đoán của anh, cũng nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.”
“Đây là sự hoang tưởng của Tiểu Vưu. Cô ấy không có em gái. Cảnh sát đã điều tra rõ ràng, cô ấy không có em gái, cô ấy là con gái một, cha mẹ cô ấy chỉ sinh có một mình cô ấy thôi. Điều này đã được cảnh sát điều tra kỹ càng.”
“Anh chắc không? Theo như chúng tôi biết, trong quá trình xử lý vụ án, cảnh sát chỉ điều tra dựa theo tình tiết vụ án. Nếu trước đó họ không biết cô Vưu còn có một người em gái, các giấy tờ chính thức như sổ hộ khẩu, chứng minh dân dân, giấy khai sinh không có ghi chép lại, thì trong quá trình điều tra, cảnh sát sẽ không đặc biệt đặt giả thiết rằng đối tượng điều tra còn có người thân khác nữa.”
“…”
“Về chuyện này, chúng tôi cũng có thể làm điều tra.”
“Các người định điều tra bằng cách nào?”
“Mẹ của cô Vưu vẫn còn sống đúng không? Muốn điều tra chuyện này rất dễ, chúng tôi cũng không phải cảnh sát, cho nên có thể dùng nhiều cách.”
“…”
“Anh Hàn, nếu như những lời cô Vưu nói đều là sự thật, vậy thì người giết cha cô ấy không phải là cô ấy, hiện giờ cô ấy đang chịu giày vò, cũng đang ở trong một tình huống nguy hiểm.”
“Phù... Được. Nếu các cậu có thể vào được phòng bệnh, vậy thì... sẽ làm theo ý các cậu... Nhưng đừng để tôi thấy các cậu tiếp tục lừa bịp Tiểu Vưu, ảnh hưởng tới tâm lý của cô ấy. Nếu không thì chắc chắn tôi sẽ ngăn các cậu lại.”
“Đương nhiên.”
“Vậy cứ thế đi.”
“Chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra về người em gái của cô Vưu.”
“... Được.”
Ngày 11 tháng 8 năm 2001, phân tích file ghi âm, file ghi âm 00520010810.wav.
“... Là nó đã giết chết cha... nó cố tình, cố tình hãm hại tôi...”
“Xem ra con ma đó không đi cùng với cô ta. Chuyện này là sao? Ban ngày nên không xuất hiện sao?”
“Nghe nói vụ án giết người xảy ra vào ban ngày. Cũng có thể là loại ma lúc ẩn lúc hiện. Cô Vưu đã bị nó hại cho vào trong bệnh viện tâm thần, đã điên rồi, nó cũng không cần phải canh chừng cô ấy suốt ngày nữa đúng không? Lâu lâu xuất hiện, để cô Vưu biết nó vẫn chưa biến mất là được rồi.”
“Hiếm khi nào thấy Gã Khờ đưa ra một suy luận hợp lý như vậy đó.”
“Cút! Cái ông già nhà anh, đừng có sờ đầu tôi!”
“Đây là sự quan tâm của người bề trên mà.”
Ngày 12 tháng 8 năm 2001, nhận được hồ sơ vụ án của Vưu Tịnh. Xác định vụ án xảy ra vào khoảng 2 giờ chiều ngày 28 tháng 11 năm 2000, tại hiện trường xảy ra vụ án, cửa sổ vẫn đóng kín, ngoài người bị hại Vưu Phục Hưng, đối tượng tình nghi Vưu Tịnh và bà Kha Hiểu - vợ của Vưu Phục Hưng ra, thì không có dấu vết hoạt động của người nào khác. Hung khí được phát hiện bên cạnh thi thể người bị hại, là một con dao thái, lưỡi dao bị cong, có vết mẻ. Người báo án là Kha Hiểu, thời gian báo án là lúc 23h19 ngày hôm đó. Kèm: bản photo hồ sơ vụ án.
Trong bản photo, có mấy tấm hình chụp hiện trường và khám nghiệm tử thi.
Đúng như Hàn Kiệt Sênh nói, hiện trường rất thảm thiết. Máu bắn tung tóe khắp gian bếp nhỏ hẹp, trên tường, tủ lạnh, bồn nước, bếp và trên sàn gạch đều dính đầy máu, có cả vết lốm đốm và mảng lớn. Thi thể không còn nguyên vẹn, khuôn mặt bị chém làm đôi, vết thương sâu có thể nhìn thấy xương, biểu cảm kinh hãi của nạn nhân bị chém làm đôi. Ngón tay của thi thể bị thiếu mất hai ngón, lăn vào trong góc phòng bếp. Ngực cũng bị chém nhiều nhát, tay, chân đều bị chém lìa, da thịt bị tróc ra, xương gãy nát, nội tạng bị lẫn vào trong thịt.
Từ những tấm hình chụp toàn cảnh đến tấm hình chụp chi tiết đã cho thấy quá trình giết người đẫm máu. Từ trong phòng bếp kéo dài tới tận cửa, người bị hại có trốn chạy và giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn bỏ mạng.
Trong bút ghi âm đã ghi lại nội dung tra hỏi Vưu Tịnh của cảnh sát, Vưu Tịnh trả lời không nhiều, trả lời vài câu hỏi lẻ tẻ, đều là thuật lại tình hình trước khi xảy ra vụ án. Cô ta không trả lời những câu hỏi về quá trình xảy ra án mạng.
Kết quả giám định tư pháp của Vưu Tịnh, kết luận cô ta có vấn đề về thần kinh khi gây án, không có năng lực chịu trách nhiệm hình sự.
Những điều tra sau đó, từ những lời làm chứng của Kha Hiểu và hàng xóm, cùng cả kết quả kiểm tra sức khỏe của Vưu Tịnh, thì có thể suy ra được cô ta bị Vưu Phục Hưng xâm hại trong thời gian dài. Điều này, Vưu Tịnh đã đưa ra câu trả lời khẳng định, cũng có thể trả lời câu hỏi của cảnh sát.
Theo ghi chép của tòa án, Vưu Tịnh đã bác bỏ việc mình bị cáo buộc giết hại Vưu Phục Hưng.
Tất cả những ghi chép này đều không có nhắc tới hai chữ “em gái”.
Ngày 16 tháng 8 năm 2001, liên hệ với Kha Hiểu, file ghi âm 00520010816.avi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...