Mã số sự kiện: 005
Tên sự kiện: Ủy thác giết người
Người ủy thác: Hàn Kiệt Sênh
Giới tính: Nam
Tuổi: 27
Nghề nghiệp: Bác sỹ
Quan hệ gia đình: Cha mẹ
Địa chỉ liên lạc: Trung tâm Điều trị và Phục hồi chức năng tổng hợp trực thuộc Cục Cảnh sát thành phố Dân Khánh
Số điện thoại liên lạc: 137XXXXXXXX
Diễn biến sự kiện:
Ngày 7 tháng 8 năm 2001, người ủy thác lần đầu tới. Tập tin ghi âm.
“Chào anh Hàn. Lần trước anh gọi điện thoại cho chúng tôi, nói là muốn chúng tôi phối hợp tiêu diệt một con ma?”
“Ừ… Tôi không hiểu lắm… Tôi nhìn thấy quảng cáo của mọi người trên báo, các cô cậu là một văn phòng… nghiên cứu hiện tượng quái dị… chuyên nghiệp? Có phải vậy không?”
“Đúng vậy.”
“À … Trước đây tôi có liên hệ một vài nơi khác, nhưng bàn bạc không được suôn sẻ. Trên thực tế, bản thân tôi không hề tin trên đời này có ma quỷ. Tôi là bác sĩ của một trung tâm điều trị phục hồi sức khỏe trực thuộc Cục Cảnh sát. Trong bệnh viện toàn là những bệnh nhân tội phạm không có năng lực chịu trách nhiệm hình sự. Khoảng nửa năm trước, có một tội phạm bị khép tội, cũng được liệt vào danh sách bệnh nhân của tôi. Tình hình của cô ấy rất xấu. Nửa năm nay, tôi đã thử hết tất cả các biện pháp điều trị, nhưng không thấy hiệu quả. Cho nên… tôi hy vọng có thể có người phối hợp để ổn định cảm xúc của cô ấy, để cô ấy phối hợp việc điều trị.”
“Ý anh là muốn tìm người để đóng kịch?”
“Đúng vậy. Thật ngại quá, yêu cầu này hơi…”
“Anh Hàn, trường hợp của anh, e là chúng tôi không thể giúp được.”
“Vâng, tôi biết. Ha. Tôi cũng chỉ là… sau khi nhìn thấy quảng cáo trên báo nên đột nhiên… Thật xin lỗi, làm phiền mọi người quá.”
“Không sao.”
Cộp… cộp… cộp…
“… Có thể… coi như bình thường... Theo cách gọi của các cậu là ủy thác đúng không? Coi như đây là một vụ ủy thác bình thường, các cậu cứ làm theo quy trình của mình, cho cô ấy một kết quả khẳng định, chính là đã diệt trừ con ma kia rồi, vậy được không? Tiền ủy thác tôi vẫn trả cho các cậu như bình thường.”
“Thế này đi, anh Hàn, anh nói cho chúng tôi biết đã xảy ra chuyện gì trước đã.”
“Được.”
Cộp… cộp… cộp…
Sột soạt, sột soạt…
“Anh Hàn?”
“Vâng? À… Chuyện này… chuyện này có liên quan tới đời tư của cô gái đó, tôi hy vọng các cậu có thể giữ bí mật.”
“Tất nhiên. Ghi chép ghi âm chỉ nhằm để sau này có thể giải quyết sự việc tốt hơn thôi. Trong trường hợp bình thường, những nội dung này sẽ không được công khai. Điều này chúng tôi có thể đảm bảo với anh. Nếu như anh cần, chúng tôi có thể ký kết hợp đồng bảo mật. Trừ khi gặp chuyện bất khả kháng, hoặc là phải phối hợp với sự điều tra của cơ quan nhà nước, nếu không thì chúng tôi sẽ không công khai nội dung ghi âm ra.”
“Có thể xem thử hợp đồng không?”
“Đương nhiên có thể.”
Cộp… cộp…
Cạch!
Sột soạt sột soạt…
Cạch, cạch…
“Anh có thể xem qua nội dung một chút, nếu thấy không có vấn đề gì thì ký làm hai bản, mỗi bên giữ một bản.”
“Được.”
…
Soạt soạt…
“Được rồi. Anh Hàn, có thể nói một chút về diễn biến của sự việc không?”
“À, được. Bệnh nhân đó, cô ấy bị phán tội cố ý giết người, qua giám định tư pháp, xác định có vấn đề nghiêm trọng về thần kinh. Cô ấy có biểu hiện tâm thần phân liệt, hoang tưởng và rối loạn nhân cách. Ờ… Cụ thể thì quá khứ cô ấy trải qua là như thế này: cô ấy có một người cha khốn nạn. Cha cô ấy là một kẻ nghiện ngập và ham mê cờ bạc, từ nhỏ cô ấy bị cha mình hãm hiếp, nhưng chuyện này không ai biết cả. Mãi cho đến khoảng nửa năm trước, cũng là năm cô ấy được 20 tuổi, thì suy sụp tinh thần, có thể là xuất hiện nhân cách thứ hai, cũng có thể chỉ đơn thuần là có biểu hiện cuồng loạn, lỡ tay giết chết cha của mình. Tôi có nhìn thấy hình chụp hiện trường của cảnh sát và hình chụp thi thể. Trông rất thảm. Có thể là hành hung trong lúc mất lý trí. Hiện trường và vết thương trên thi thể đều khá lộn xộn, không có dấu vết giằng co. Có lẽ nạn nhân trong tình trạng bất ngờ, bị một nhát dao đâm trúng chỗ yếu hại, không có khả năng chống đỡ. Sau đó lại bị chặt chém nhiều nhát. Sau khi chết, vẫn bị chém thêm rất nhiều nhát nữa trong một thời gian dài…”
“Nhát dao đâm trúng chỗ yếu hại? Cũng có nghĩa là khi đó nạn nhân không hề phòng bị? Trong thời gian đó cũng không có ai phát hiện sao?”
“Không có, không có ai cả. Họ sống ở một nơi hẻo lánh nghèo nàn. Theo như những gì mà cảnh sát điều tra được, trước đó cô ấy rất ít nói, chỉ im lìm, âm thầm chịu đựng. Chắc nạn nhân cũng không ngờ được cô ấy sẽ đột ngột tấn công mình cho nên mới không hề phòng bị.”
“Ừ, xin anh nói tiếp đi.”
“Sau khi cô ấy bị cảnh sát bắt, qua điều tra của cảnh sát thì chuyện cô ấy bị xâm hại mới được phát hiện. Theo suy đoán của tôi, có lẽ những chuyện đã trải qua khiến cô ấy gặp vấn đề về tinh thần. Hơn nữa, vấn đề tinh thần của cô ấy đã xuất hiện từ sớm rồi. Sau khi được đưa vào trung tâm điều trị, những gì mà cô ấy thể hiện và những lời mà cô ấy nói đều cho thấy… cô ấy nghĩ mình nhìn thấy hồn ma của người đàn ông kia, hồn ma đó đang quấy nhiễu và tiếp tục xâm hại cô ấy. À… Những phân tích chuẩn đoán về mặt y học thì tôi không nói tới làm gì. Chủ yếu là suy nghĩ của cô ấy, sau khi điều trị bằng thuốc và điều trị về mặt tâm lý, vẫn không có chút tiến triển nào, hơn nữa lại ngày càng nặng hơn. Lúc này tôi mới nghĩ tới tìm cách khác, trấn an tinh thần của cô ấy trước đã. Bắt đầu từ tháng trước, cô ấy bắt đầu có những hành vi tự hành hạ mình, tự sát… Phù … Nói thật, trung tâm y tế không đủ nhân lực, tôi rất muốn giúp cô ấy, nhưng không thể nào giám sát cô ấy 24/24 được, càng không thể trói cô ấy hay tiêm thuốc an thần với liều lượng lớn cả ngày… Tôi cần phải làm sao để cô ấy sống tiếp trước thì mới có thể tiếp tục điều trị. Cô ấy rất đáng thương… có cha mẹ như vậy…”
“Vâng. Chúng tôi cần phải gặp được cô…”
“Cô ấy họ Vưu.”
“Chúng tôi cần phải gặp cô Vưu thì mới có thể đưa ra phán đoán.”
“Được, tôi có thể sắp xếp để các cậu gặp cô ấy. Do tính chất đặc thù của trung tâm chúng tôi, cho nên đến lúc đó các cậu phải đóng giả là người thân của Tiểu Vưu, để vào thăm cô ấy.”
“Vậy làm phiền anh rồi.”
“Thật đấy, Tiểu Vưu rất tội nghiệp, hoàn toàn là do người đàn ông kia không bằng cầm thú... Tôi hy vọng các cậu giết ông ta đi, giết chết sự hoang tưởng trong lòng Tiểu Vưu. Nói vậy có chút hoang đường, rõ ràng tôi là bác sĩ điều trị chính cho cô ấy, những chỉ có thể...”
“Anh Hàn, xin anh cứ yên tâm. Cho dù cô Vưu có phải gặp ma thật hay không, chúng tôi cũng đã nhận sự ủy thác của anh, thì sẽ cho anh một kết quả.”
Ngày 10 tháng 8 năm 2001, tới Trung tâm Điều trị và Phục hồi chức năng tổng hợp trực thuộc Cục Cảnh sát. Tập tin ghi âm.
“... Các cậu vui lòng đợi một chút, tôi dẫn Tiểu Vưu tới.”
“Được.”
Cộp… cộp… cộp...
“Sao rồi sếp? Tôi không thấy âm khí gì cả.”
“Ừ.”
“Đây đâu phải là khoa điều trị nội trú, cho dù có ma thì cũng không xuất hiện ở chỗ này đâu đúng không?”
“Không biết là có ma thật hay chỉ đơn thuần là bệnh thần kinh thôi.”
“Đợi lát nữa cô ấy tới là biết.”
...
Cộp… cộp… cộp
Xẹt, xẹt, xẹt...
“Để các cậu phải đợi lâu, đây chính là Tiểu Vưu. Tiểu Vưu, tôi mời tới cho em...”
“Xin chào, cô Vưu, tôi tự giới thiệu một chút, chúng tôi là người của Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp, chuyên giải quyết những vấn đề quái dị. Bác sĩ Hàn nói cô gặp phải hồn ma?”
“... Các người... tin tôi sao? Bác sĩ Hàn, anh cũng tin tôi sao?”
“Đương nhiên rồi, đương nhiên là tôi tin. Em xem, tôi đã mời chuyên gia đến cho em luôn rồi này. Họ đều là chuyên gia, rất tài giỏi.”
“Thật… sao?”
“Thời gian mà Cô Vưu gặp con ma đó chắc không quá lâu đúng không? Âm khí trên người cô không nặng lắm. Xem ra, con ma đó cũng không có chủ động tấn công cô.
“…”
“Tiểu Vưu, em không sao chứ?”
“Không, nó muốn hại tôi! Nó muốn giết tôi! Tôi biết, nó muốn giết chết tôi... Nó vốn dĩ muốn giết tôi, nhưng đã đổi ý... Nó muốn ép tôi chết... muốn tôi phát điên! Nó đang trừng phạt tôi, cố tình trừng phạt tôi... À không, không đúng, tôi đã phát điên rồi... tôi đã điên rồi! Hu hu hu... Tôi đã điên rồi... Tha cho tôi đi... Hu hu... xin hãy tha cho tôi... Xin lỗi... Là tôi không tốt... Là tôi không tốt... Hu hu hu...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...