Hồ Sơ Bí Ẩn

“Anh đã hiểu lầm một chuyện.” Ngô Linh ngồi trong tư thế ngay ngắn lịch sự, đối mặt với cơn thịnh nộ của Trần Dật Hàm, cô ấy tỏ ra không chút hoảng sợ.

Cách dùng từ và thái độ của cô ấy khiến tôi nghĩ tới ghi chép trong hồ sơ của Thanh Diệp.

“Không phải là chúng tôi cố tình chọn cô Trần, cũng không phải chúng tôi có âm mưu gì với cô ấy. Người sắp xếp để cô Trần đảm nhiệm vai trò này, chính là nó.” Ngô Linh chỉ tay lên trên.

Cô ấy bỏ tay xuống, rồi nói tiếp: “Tất nhiên, trong chuyện này chúng tôi cũng có tham dự vào. Vỗn dĩ tôi mới là người làm vật chứa linh hồn đó, khiến nó sinh ra, để nó lợi dụng và giúp nó hành động thuận lợi. Nhưng sự việc có sự thay đổi. Sự thay đổi đầu tiên đó là nhà họ Ngô ở Thanh Châu, lúc tổ tiên của tôi hành động thì hồn của tôi nhập vào trong búp bê bằng sứ, họ nhầm lẫn thân phận của tôi, sau đó ngưng kế hoạch ban đầu lại. Khi đó, có lẽ đã có một linh hồn chết yểu. ‘Chết yểu’ là cách gọi của chúng tôi, còn đối với linh hồn mà nói thì chỉ có sinh ra và biến mất mà thôi.”

Cô ấy dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Lần thay đổi thứ hai, là lúc tôi chết. Nhiều năm trước, lẽ ra tôi đã chết rồi, hoặc là bị nuốt chửng hòa tan rồi, nhường lại quyền điều khiển thân xác này lại cho linh hồn đó. Nhưng kết quả là tôi không chết, tôi và linh hồn đó giằng co nhiều năm trời, kéo dài mãi cho đến nay.”

Ngô Linh nhìn sang Trần Hiểu Khâu: “Sự thay đổi thứ ba xảy ra gần đây nhất. Chính là chuyện cô vốn dĩ là một bào thai đã chết, nhưng được anh Trần cứu sống. Cái vật chứa được chuẩn bị sẵn này lại có thêm một chủ nhân. Tôi và nó vẫn còn như cũ phải tiếp tục giằng co đấu đá nhau trong thân xác mà tôi đã quen thuộc này. Mãi cho đến khi cơ thể và linh hồn của cô xảy ra chuyện, thì mọi chuyện mới đi theo kế hoạch của nó.”

Ngô Linh nói đến chữ “nó” ở cuối cùng, cũng giống như chữ “nó” đầu tiên mà cô ấy nói, không phải chỉ hồn ma, mà là chỉ ông trời.

Trước khi Trần Dật Hàm lên tiếng, Ngô Linh lại nói thêm một câu: “Trong suốt quá trình này, Diệp Thanh đã gặp được cô Trần, nhìn ra được quá trình của sự việc, cho nên mới tặng cho cô chiếc chuông gió dùng để gọi hồn, coi như là thuận nước đẩy thuyền, đẩy nhanh tiến độ của sự việc.” Cô ấy chuyển chủ đề, “Nếu đã chuẩn bị nhúng tay vào, thì anh ấy nhất định sẽ làm tốt toàn bộ kế hoạch.”

Ngô Linh nhìn tôi rồi lại nhìn Trần Dật Hàm, “Cậu Lâm đảm nhận vai trò mấu chốt trong đó, chắc anh cũng hiểu. Trong chuyện này, quả thực Diệp Thanh có ý định lợi dụng cô Trần, nhưng không phải mưu đồ xấu xa như anh nói, anh ấy đã chuẩn bị cho ngày này từ rất lâu rồi. Tất cả sự chuẩn bị của anh ấy đều là vì chuẩn bị cho tôi, bao gồm cả việc tìm môt nơi thích hợp, một cách thích hợp để cất giữ thân xác của tôi. Anh ấy tin rằng sớm muộn cũng sẽ có một ngày anh ấy có thể cứu được tôi. Giống như trước kia anh ấy tin rằng chắc chắn anh ấy sẽ cứu được Ma Cô và Nam Cung vậy. Nếu đổi lại là anh, thì anh cũng sẽ như vậy đúng không?”

Trần Dật Hàm có vẻ vẫn còn rất tức giận, nhưng lại không có cách nào để trút ra được.

Miệng lưỡi của Ngô Linh không phải quá tài giỏi, nhưng so với thái độ ăn nói sốc óc của Cổ Mạch và lấp lửng nửa vời của Nam Cung Diệu, thì Ngô Linh có tài ăn nói hơn nhiều.

Quan trọng hơn hết là, cô ấy rõ ràng biết nhiều chuyện hơn, không chỉ hiểu về những chuyện quái dị hơn, mà cũng hiểu Diệp Thanh và sự tính toán của anh ta hơn nữa.

Điều này cũng dễ hiểu thôi. Cô ấy khác với Cổ Mạch và Nam Cung Diệu, không những là xuất thân khác nhau, mà hơn nữa, lúc cô ấy xảy ra chuyện, người của Thanh Diệp đã mất đi hai người rồi, Diệp Thanh chắc đã bắt tay vào hành động từ sớm rồi.


Ngô Linh lại nói tiếp: “Tạm thời tôi vẫn chưa nhìn ra được, nhưng trên người của anh và cô Trần có gì đó khác thường. Tôi có thể hỏi về những chuyện trước kia của hai người không? Ý tôi là những chuyện liên quan tới ma quỷ. Lần này chắc không phải là lần đầu hai người gặp phải ma quỷ phải không?”

Tôi lại phát hiện ra một điểm khác nhau nữa.

Việc chủ động hỏi han này, chắc chắn Cổ Mạch và Nam Cung Diệu sẽ không làm.

Cũng không biết tại sao, tôi lại có cảm giác vui mừng. So với hai thái độ bị động như Cổ Mạch và Nam Cung Diệu, thì thái độ của Ngô Linh tốt hơn nhiều.

Trần Dật Hàm đã bình tĩnh lại, có lẽ qua cơn tức giận thì lý trí đã trở về, và nhận ra sự thật rằng chúng tôi và người của Thanh Diệp sớm đã là người cùng hội cùng thuyền rồi.

Trần Dật Hàm kiên nhẫn trả lời câu hỏi của Ngô Linh, Trần Hiểu Khâu cũng bổ sung vài câu.

Ngô Linh dường như có suy nghĩ gì đó, nhìn Cổ Mạch và Nam Cung Diệu hỏi: “Hai người thấy sao?”

“Không biết. Có thể là sai ở đâu đó. Cũng có thể là nó điên thật rồi.” Cổ Mạch nói với giọng điệu như trêu tức người khác.

Nam Cung Diệu lắc đầu: “Tình hình trước mắt là như vậy. Chúng ta không thể biết được tình hình cụ thể. Em có cách nào tìm được đối tượng thích hợp để hỏi không?”

Ngô Linh nhìn vào lòng bàn tay của mình, sau đó đứng dậy nói: “Em cần một số thứ…”

Ba người họ tự nói với nhau.

Ngô Linh vừa đi vào bên trong, vừa bật công tắc đèn, rồi dừng chân lại.


“Cúp điện rồi sao?” Ngô Linh quay đầu hỏi.

“Cắt điện rồi. Diệp Tử đã biến mất từ năm 2017, hiện tại đã là năm 2023 rồi.” Cổ Mạch nói với giọng điệu lười biếng.

Ngô Linh bất động vài giây rồi đột nhiên quay đầu đi thẳng về phía cuối hành lang.

Tôi tò mò đi theo, sẵn tiện bật đèn pin trên điện thoại soi đường cho cô ấy.

Phía cuối hành lang treo một bức tranh, phía trên bức tranh có treo một chiếc chuông cũ bị nứt.

Tôi nghiêng đầu nhìn sang Ngô Linh.

Ngô Linh vừa buồn bã, vừa thở dài.

Cô ấy lẩm bẩm một mình: “Vậy à...”

Trong lòng tôi mang một cảm giác khó tả.

Ngô Linh đã lấy lại tâm trạng, bắt đầu lục tìm trong những căn phòng ở hai bên hành lang.

Nam Cung Diệu cũng đi qua bên này, lên tiếng: “Em cũng kiếm hộp y tế đi. Còn có cả giấy tờ của em nữa. Hiện giờ bọn anh đều không còn sống ở đây.”

“Vâng.” Ngô Linh đáp lại một tiếng.


Tôi cảm thấy bản thân trở thành người thừa ở chỗ này, như là một quần chúng đứng xem góp vui.

Ngô Linh tìm được một cái thùng, đem để sang một bên, sau đó tìm hộp y tế đưa cho Nam Cung Diệu, còn tìm được chứng minh nhân dân của mình.

Ngô Linh ôm cái thùng đó đi ra, từ chối sự giúp đỡ của tôi.

Cô ấy chợt lên tiếng hỏi: “Hiện tại là năm 2023, vậy Niên Thú đã xuất hiện rồi phải không?”

“Ừ. Trong số bọn họ có một người từng chết một lần. Số dân thường chết và bị thương cũng khá nhiều.” Nam Cung Diệu trả lời.

Tôi nhớ hình ảnh Gã Béo chết trước mặt tôi, tay chợt run lên.

“Ồ, giải quyết xong là được rồi.” Ngô Linh ngẩng đầu, rồi nhìn sang tôi, “Rồi cậu sẽ quen thôi.”

Tôi không nghĩ rằng đây là lời nói để an ủi người khác.

“Tôi không thể quen với chuyện này được đâu.” Thở hắt một hơi, tôi nói.

Ngô Linh nhếch mép lên, không biết là đang mỉa mai sự ngây thơ của tôi hay là cảm thấy tôi “có chí khí”.

Sau khi cô ấy lên tiếng, tôi phát hiện hai cách nghĩ của tôi đều sai hết.

“Tốt thật đấy. Cậu có thể khiến linh hồn của mình xuyên không, còn có thể mang theo linh hồn của người khác...”

“... Và cả thân xác nữa.” Nam Cung Diệu bổ sung thêm một câu.

Ngô Linh khẽ gật đầu, rồi lại nói tiếp: “Hơn nữa, còn có thể quay ngược thời gian của sự vật nữa đúng không?”


Tôi nhìn Ngô Linh một cách kinh ngạc.

Nếu không phải là dự đoán mà biết, thì quả thật cô ấy đã nhìn thấu được năng lực của tôi chỉ trong thời gian ngắn. Lúc Nam cung Diệu kể lại, có nói theo một câu, nhưng không hề nói chi tiết năng lực của tôi.

“Một năng lực tuyệt vời. Đây là may mắn mà dù có ngưỡng mộ cũng không được.” Ngô Linh nói, “Cậu có năng lực có thể cứu cả thế giới, vậy thì hãy sử dụng nó cho tốt vào nhé.”

Nếu trong thực tế mà gặp phải người nói ra những lời này thì tôi thật sự cảm thấy mang một chút châm chọc.

Nhưng những lời mà Ngô Linh nói là nghiêm túc.

Cô ấy cười với tôi: “Chúng tôi sẽ giúp cậu.”

Cổ Mạch cao giọng xen vào một câu: “Đừng có lôi tôi vào. Tôi không muốn làm vú em cho một thằng nhóc ngu xuẩn đâu.”

Tôi đỏ mặt tía tai.

Ngô Linh xoay đầu lại, nói bằng giọn tỉnh rụi: “Ôi, các cậu có nghe thấy tiếng gì không? Trong căn phòng đó có tiếng khóc kìa. Đó là tiếng mài xương thú của Linh.”

Giọng điệu không có chút thay đổi gì nhưng từ trong lời nói của Ngô Linh, tôi có thể tưởng tượng được ngữ cảnh của cuộc đối thoại.

Cổ Mạch hứ một tiếng, quay phắt mặt đi, vờ như đang nhìn lớp giấy dán trên cửa sổ.

Nam Cung Diệu bật cười thành tiếng. Tôi nhịn không được cười theo, còn nhìn thấy Trần Hiểu Khâu cũng mỉm cười, vẻ mặt căng thẳng của Trần Dật Hàm cũng được thả lỏng đôi chút.

Giải cứu thế giới, tôi không biết mình có làm được hay không, nhưng sự việc đang phát triển theo hướng tích cực.

Và chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt đẹp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui