Ghen ghét, không can tâm và còn có chút uất ức.
Tôi không phải không hiểu cảm giác này, chỉ là trước nay chưa từng trải qua.
Gia đình tôi chỉ có hai anh em, hồi bé có thường chơi với mấy anh em họ, sau này cũng chẳng mấy qua lại nên tình cảm cũng nhạt dần. Hai anh em tôi cách nhau vừa đủ, khi em gái chào đời, tôi đã biết suy nghĩ. Em gái từ nhỏ lại rất ngoan ngoãn, tôi cũng không phải cậu nhóc nghịch ngợm, vì vậy hai anh em chưa bao giờ cãi nhau.
Đương nhiên, không thể tránh khỏi chút xích mích nhỏ.
Hồi nhỏ vì tò mò, tôi đã cầm đồ vật trêu chọc em gái, làm nó khóc toáng lên. Tôi vẫn nhớ là không biết vì sao, lần đó nó nổi giận đùng đùng, cả ngày không thèm để ý đến tôi. Lúc đó nó chỉ là đứa nhóc mới biết đi, tập tễnh trốn tránh tôi, trốn không được thì ngồi xổm xuống góc tường, quay lưng về phía tôi. Cũng có lúc nó chọc tôi tức điên lên, nó dùng bút sáp màu đỏ vẽ lung tung lên quyển bài tập về nhà của tôi, vì chưa biết chữ, nên nó vẽ loằng ngoằng như bùa chú trừ tà, lần đó hại tôi phải thức khuya làm lại bài tập. Ngày hôm sau tan học trở về, tôi không thèm để ý nó, nhưng thấy nó cong môi gào khóc, tôi không đành lòng liền tha thứ.
Đó đều là những ký ức tươi đẹp.
Nhưng với Ngô Linh…
Cô ấy tuy sống trong một gia đình lớn, nhưng từ những cảnh quay nhanh trong cảnh mộng, tôi thấy cô ấy thường một mình cô độc trong phòng nghiên cứu ghi chép cổ, luyện tập pháp thuật. Chỉ khi cô ấy thành công, mới thấy mấy lão già nhà họ Ngô lộ ra nét vui mừng và biểu dương vài câu, rồi lại đốc thúc cô ấy tiếp tục luyện tập.
Còn những người khác trong gia tộc, nhìn cô ấy như nhìn một kẻ xa lạ.
Tôi nhìn quanh một vòng.
Sắc mặt những người nhà họ Ngô không giống nhau.
Những lão già kia thì vẻ mặt phẫn nộ, nam nữ trung tuổi thì vờ như không nghe thấy, còn những người trẻ tuổi hầu như đều có suy nghĩ như cậu thiếu niên.
Tôi đột nhiên nhận ra, người trong gia tộc lớn này đối với Ngô Linh chỉ e là có rất nhiều ý kiến trái chiều, nhận thức và kế hoạch về cô ấy cũng rất khác nhau.
Một người trung niên tôi thường nhìn thấy khẽ ho rồi lên tiếng: “Nếu Tiểu Tuấn muốn đi du học, bác hết lòng ủng hộ. Nhưng đi du học cũng cần xem xét những tình huống khác nhau. Trường gửi giấy báo cho cháu hình như là một trường công lập nhỉ? Xếp hạng cũng không cao, điểm đánh giá lại thấp, là một vụ đầu tư không lời. Thành tích của cháu không tồi, cứ thi trong nước, vào một trường đại học tốt, rồi về làm việc ở cơ quan bác, không đến một hai năm…”
“Dựa vào cái gì? Cháu nói muốn du học, thì so sánh đủ kiểu, rồi đầu tư này nọ, vậy còn cô ta?” Cậu thiếu niên cắt ngang lời của người trung niên.
Người đàn ông trung niên lập tức đanh mặt lại.
Một người khác lên tiếng: “Ai dạy mày ăn nói như thế hả! Không có tôn ti trật tự gì hết!” Quay đầu, ông ta lại nói với người trung tuổi: “Anh đừng chấp nhặt với trẻ con.”
“Vậy người làm cha như chú có ý gì?” Người trung tuổi hỏi.
Người kia nhìn có vẻ ít tuổi hơn người trung niên, cười xu nịnh nói: “Bọn nó còn trẻ nên muốn được ra ngoài nhìn ngắm thế giới. Em cũng thấy lời anh dạy rất phải, nó chỉ là muốn ra ngoài xem cho biết, nên muốn ra nước ngoài du học, nhưng cái trường đó cũng không ra gì, mất nhiều hơn được.”
Cậu thiếu niên còn muốn nói gì đó, bị một người phụ nữ kéo lại.
Tôi thấy đôi mắt hai người họ rất giống nhau, người phụ nữ còn nháy mắt ra hiệu với cậu thiếu niên. Có thể dễ dàng đoán được quan hệ giữa hai người.
“Anh cả, hay anh xem thế này có được không...” Người đàn ông dừng một chút, tươi cười nói: “Cứ để cháu nó ra bên ngoài học hỏi. Chẳng phải nó nói, Ngô Linh không có tài cán gì sao? Vậy để nó đi theo con bé cho sáng mắt ra. Mấy ngày trước cha không phải có nói, Ngô Linh tìm được một cái... À... vậy để cho nó đi theo học hỏi, về sau cũng sẽ không ăn nói hỗn láo thế.”
Người phụ nữ kìm chặt cậu thiếu niên, không để cậu ta lên tiếng.
Tôi có chút ngẩn người nhìn về phía Ngô Linh.
Ngô Linh vẫn mang bộ mặt không cảm xúc. Bây giờ chắc cô ấy tầm mười bảy, mười tám tuổi, nhưng bộ dáng đã rất chững chạc, trầm ổn. Thậm chí nhìn điệu bộ và dáng đi càng giống cô gái ngoài hai mươi hơn. Cô ấy một chút cũng không giống thiếu nữ.
Nhà họ Ngô cũng có những người tầm tuổi cô ấy.
Trong đám đông vây quanh, tôi nhìn thấy ba người, đó là Ngô Ái Tiếu, Ngô Ái Tranh và Ngô Ái La. Bọn họ đều nhìn Ngô Linh bằng ánh mắt ghen tị.
Trên thực tế, trang phục và ăn uống của Ngô Linh tốt hơn rất nhiều những người đồng trang lứa, thậm chí còn tốt hơn vài vị đương gia đang độ tuổi cống hiến trong dòng họ.
Tôi nhìn thấy những nội dung vụn vặt, nhưng lời người đàn ông nói ra, trước đây tôi chưa hề biết đến. Là nội dung trong phần cảnh mộng đã lược đi?
Lúc tôi đang suy nghĩ chuyện này, lại nghe thấy tiếng xì xào thảo luận của những người khác.
Cảnh mộng xoẹt cái thay đổi.
Chớp mắt, tôi đã ngồi trong xe cùng Ngô Linh, là một chiếc ô tô không mới cũng không quá cũ. Lái xe và ghế bên cạnh đều là người nhà họ Ngô. Hàng ghế sau ngoài Ngô Linh, còn có một ông già.
Tôi ngồi vào chỗ ghế trống, nhìn thấy phía trước và sau đều có một chiếc xe màu đen, nhìn quang cảnh và những người xung quanh, có thể dễ dàng biết được đoàn xe đang rời khỏi nhà họ Ngô.
Xe đang chạy đến sân bay.
Trên đường, ông già kia mấy lần hỏi Ngô Linh xem có mang đủ đồ không, tự tin bao nhiêu phần trăm, rồi dặn dò cô ấy đến đó cần khách sáo một chút, cần bày ra bộ dạng tôn trọng và lịch sự.
Tôi nghe đến ngứa ngáy cả tai, nhưng cả quãng đường này cảnh mộng lại không tua nhanh.
Tôi nhìn thấy bàn tay hơi nắm lại của Ngô Linh, có lẽ cô ấy cũng có chút hồi hộp.
Sau một chặng đường lái xe dài đằng đẵng, cuối cùng cũng đến sân bay.
Chuyến đi lần này của nhà họ Ngô, lượng người đi tiễn rất đông, mà số người theo đoàn cũng không hề ít.
Cậu thiếu niên gây rối kia cũng có mặt, còn có hai người trung tuổi, một người phụ nữ trung niên, ngoài ra chính là Ngô Linh và ông già kia.
Cậu thiếu niên thì khỏi cần nói, trên mặt đầy vẻ khinh thường và không kiên nhẫn. Còn những người khác mặt đều không chút biểu cảm. Theo tôi nghĩ, đối với chuyến đi này, ông già là người đặt nhiều hy vọng và tự tin nhất.
Ngô Linh đại khái cũng có tự tin.
Máy bay cất cánh, hạ cánh, rồi ngồi xe đến khách sạn. Khi trời tối, bọn họ lại tiếp tục cuộc hành trình.
Người phụ nữ trung tuổi kia chỉ e có nhiệm vụ theo dõi và quản chế Ngô Linh.
Ngô Linh không hề chống đối hay phản kháng.
Đến khi đoàn người tiến đến khu biệt thự, tôi cảm nhận được một chút âm khí.
Khi người nhà họ Ngô lên máy bay, tôi đã bắt đầu để ý. Mặc dù vị trí cụ thể của nhà họ Ngô tôi không biết rõ, nhưng bọn họ từ sân bay của một tỉnh miền trung bay đến sân bay quốc tế tại thủ đô.
Nơi này có lẽ là một khu biệt thự nào đó của thủ đô.
Xe taxi bị chặn lại, người nhà họ Ngô lo lắng đứng đợi ngoài cửa. Chỉ có Ngô Linh vẫn điềm tĩnh, hơi ngước đầu lên nhìn về một hướng.
Nơi đó cũng chính là nơi tỏa ra âm khí mà tôi cảm nhận được.
Một lát sau, có một chiếc xe đi ra từ khu biệt thự đến đón người.
Người trên xe bước xuống chào hỏi người nhà họ Ngô, rồi hai bên giới thiệu làm quen.
Bảo vệ nơi đây nhìn rất sáng sủa, có học thức, khiến tôi nhớ lại cảnh gặp mặt Dư Tân Vanh – ông trùm đứng sau Cục chế tạo Khánh Châu. Mà người bước xuống từ xe điện, trông càng học thức và lịch lãm hơn. Chiếc xe điện kia cũng rất tiên tiến, hiện đại, mang đậm phong cách khoa học kĩ thuật đời mới.
Tôi nhớ đến độ tuổi bây giờ của Ngô Linh, lại ước chừng thời điểm hiện tại là năm nào, rồi chăm chú nhìn chiếc xe kia một lúc lâu.
Tôi cảm thấy chiếc xe này rất giống mô hình xe điện đời mới, trong một quảng cáo mà vài năm trước tôi từng xem. Dù theo phương châm kỹ thuật hiện đại, thân thiện với môi trường, nhưng lượng bán ra vẫn rất cao.
Cũng có lẽ tôi nhận nhầm, nhưng chiếc xe này quả thật rất tốt, động cơ êm không ồn, chạy nhanh nhưng không sóc nảy.
Tài xế lái xe ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, càng làm người nhà họ Ngô thêm lo lắng bất an.
Tôi liếc Ngô Linh, rồi nhìn về phía ông già ngồi kế bên, chỉ thấy cảnh tượng này thật tức cười.
Nhưng rất nhanh, tôi liền cười không nổi.
Trước cửa căn biệt thự phía trước, một người đàn ông đang ngồi trên bậc cầu thang, thi thoảng lại chơi đùa với đám hoa cỏ bên cạnh.
Những bông hoa kia cứ bị người đó chạm vào liền héo khô.
Cả căn biệt thự bị bao phủ bởi một bầu không khí kỳ dị.
Âm khí như bị cái gì đó giam giữ, không ngừng đâm dọc chạy ngang trong biệt thự.
Tôi ngước mắt, liền nhìn thấy đầu người lướt qua phía bên trong khung kính cửa sổ, trên nóc nhà quạ đen bâu dày đặc.
Nơi đây, giống như một ngôi nhà ma.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...