Sau khi phát hiện ra sự thật này, tôi cảm thấy rất ngạc nhiên.
Không phải chỉ là một hai linh, mà là có rất nhiều.
Hơn nữa, chúng không giống như loại linh hồn của Tụ Bảo Bồn, mà giống như linh hồn của thôn Núi và “trò chơi”, có tư tuy và nhân cách hoàn chỉnh.
Đột nhiên tôi có cảm giác xây xẩm mặt mày.
Nhà họ Ngô ở Thanh Châu, nơi mà Ngô Linh ra đời là một gia tộc rất lợi hại ở thời cổ sao?
Đạo sĩ? Hay là kiểu khác… Dù sao thì chắc cũng rất lợi hại nhỉ?
Ngô Linh cũng giống như những linh hồn ở đây, dần dần sinh ra, rồi hình thành nhân cách hoàn chỉnh của chính mình sao?
Trong lúc tôi đang suy nghĩ lung tung thì nhận ra tiếng nói của các linh hồn đều bị méo mó, hình thành nên một bản giao hưởng của tạp âm.
Giống như có ai đó vừa bấm phím tua nhanh, cửa nhà kho chốc chốc mở ra, chốc chốc đóng lại.
Tôi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng cứ mỗi lần cửa kho mở ra, thì tôi nhận thấy đồ trong kho lại giảm đi.
Búp bê sứ vẫn còn đây, nhưng cuối cùng đến một ngày nọ, đã có người đem nó ra.
Khung cảnh xung quanh tôi cũng đã phát sinh thay đổi.
Từ căn nhà kho tối tăm, đã trở thành một căn phòng sáng sủa.
Tôi nhìn thấy đèn điện, nhưng không phải loại đèn thời hiện đại, mà loại đã xưa lắm rồi.
Thời Dân Quốc, hoặc là xưa hơn nữa…
Bố trí đồ gia dụng trong gia đình vẫn theo phong cách cổ, quần áo người ta đang mặc đã tiện lợi hơn rất nhiều, không còn tay áo dài rộng thùng thình nữa, nhưng trên đầu vẫn còn búi tóc.
Tầm mắt của tôi rơi vào bảy tám người đàn ông trong căn phòng.
Người đem búp bê sứ vào khom lưng lui ra, trong phòng chỉ còn lại bảy người.
“Chọn cái này à?” Một người lên tiếng hỏi.
Tuy giọng nói vẫn còn đậm chất vùng miền, nhưng tôi đã có thể nghe hiểu.
Khác với lúc nghe những linh hồn trong nhà kho kia, lần này tôi thật sự đã nghe hiểu được người này nói, chứ không phải là cảm nhận được ý niệm của người đó.
Sau khi người đầu tiên lên tiếng, thì mấy người khác lần lượt đưa ra ý kiến.
Chẳng mấy chốc họ đã đi đến thống nhất, hình như muốn dùng búp bê sứ làm chuyện gì đó.
Tôi thấy trong lòng thấp thỏm, nhưng vẫn chẳng biết mình nên làm gì.
Khung cảnh xung quanh lại phát sinh thay đổi.
Một trong bảy người đó đã đem con búp bê sứ đặt lên trên một triền dốc.
Ở đây chắc là ở trên núi, nhưng cây rừng vừa mới bị chặt hết, trên đất chỉ còn trơ lại rất nhiều gốc cây.
Xa xa dưới chân núi, hình như có người đang chuyển các thân cây vừa bị đốn xuống, lại có người đang khai hoang làm ruộng.
Người đó nhấc tay lên, niệm cái gì đó, búng ngón tay mấy cái, rồi cũng lặp lại như thế ở các hướng khác.
Búp bê sứ trên đất bỗng nhiên lắc lư mấy cái.
Người đó rất hồi hộp, ánh mắt nhìn chằm chằm con búp bê.
Lách tách!
Tôi giật mình một cái, mắt nhìn sững trên thân búp bê sứ đã xuất hiện một vết nứt.
Đáng chết!
Cái thứ này mà hỏng, thì Ngô Linh…
Người đó thở dài một hơi.
Dưới chân núi bỗng nhiên vang lên tiếng hét thảm thiết.
Tôi vô thức quay đầu lại.
Trông thấy mấy lóng gỗ đó không biết bị sao, lại bắt đầu lăn đùng đùng, tựa như một chiếc xe tăng, cán chết những người dưới núi dễ dàng như cán chết một con giun. Nhưng ngay sau đó đã có người nhào ra, hét lên câu gì đó, rồi hình như trên người họ còn phát ra những tia sáng. Những lóng gỗ đang ào ào lăn về phía họ ngay lập tức mục ruỗng ra, biến thành những mảnh gỗ vụn vỡ.
Đám người dưới chân núi bắt đầu nhao nhao cả lên.
Còn người đàn ông đang trên núi thì đưa tay sờ vết nứt trên thân búp bê sứ, thở dài ngao ngán.
Tôi không biết người nhà họ Ngô rốt cuộc là muốn làm gì.
Nhưng lần này, rõ ràng là họ đã thất bại rồi. Sau khi thất bại, họ đem búp bê sứ về tiến hành phục chế.
Họ mời thợ đến sửa, rồi lại làm pháp thuật gì đó, dán bùa lên búp bê, sơn thêm lớp màu mới lên.
Cảnh mộng bắt đầu nhảy cóc.
Người nhà họ Ngô luôn sẽ có người mang búp bê sứ đi ra ngoài. Mỗi lúc có người rời khỏi nhà, thông qua những lời nói của những người xung quanh, tôi đại khái cũng đoán ra được họ đã đi khắp nơi khắp chốn.
Núi non, sông ngòi, biển cả, chỗ nào cũng có đến, còn đi đến cả những ngôi mộ hoang, lăng tẩm, có khi còn đến cả thành phố nào nhiệt.
Dần dà, thông qua những lời đối đáp vụn vặt của họ, tôi đã biết được một số thông tin.
Họ muốn dùng con búp bê sứ này làm vật nhốt giữ một linh hồn!
Mà linh hồn mà họ muốn nhốt giữ không phải là một linh hồn bình thường kiểu như đám gấu Teddy, mà là một linh hồn có thể ảnh hưởng cả một vùng nước non!
Tôi hoảng hồn nhìn qua con búp bê sứ.
Nó càng ngày càng tinh xảo, ngoại hình cũng đã có một vài thay đổi. Nếu nhìn thoáng qua, rất dễ ngộ nhận là một công dân của vương quốc người tí hon.
Người của nhà họ Ngô kiên trì thử nghiệm không biết mệt mỏi.
Trong những cảnh mộng đang qua nhanh, tôi đã nhìn thấy hiện thực mà những linh hồn trong nhà kho khi xưa đã nói.
Nhà họ Ngô ngày càng thụt lùi, thế hệ sau không bằng thế hệ trước.
Chuyện này cũng khiến cho họ càng thêm nôn nóng.
“Nếu đã như vậy, thì chúng ta sẽ tự tạo ra một linh hồn. Không phải là linh hồn của núi, sông, mà là linh hồn người. Bằng địa vị của gia tộc họ Ngô chúng ta, dẫn dụ một linh hồn ra đời là chuyện rất dễ dàng.” Một ông già chầm chậm nói.
Những người khác đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng gật đầu.
Tôi nhìn vào búp bê sứ đã trải qua nhiều lần tu sửa, trên mặt đã mất đi nụ cười, đột nhiên trong lòng cảm thấy bất an.
Tiếp ngay sau đó, tôi nhìn thấy âm khí trùm phủ khắp nơi.
Tiếng ma hờn quỷ khóc vang vọng không ngớt bên tai.
Cầm lòng không được, tôi bèn bay lên cao, quan sát toàn bộ thành phố này.
May sao, đây là thời đại cũ, chưa có các tòa nhà cao ốc nằm san sát nhau, tôi bay lên cao nhất trong phạm vi bị trói buộc cũng đủ để nhìn thấy toàn bộ thành phố.
Và sau khi nhìn, tôi không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
Rất nhiều ma!
Chỉ cần quét mắt sơ qua một lượt, tôi đã thấy bốn năm con ma. Chúng không tấn công con người, chỉ đứng ngơ ngơ ngáo ngáo một chỗ. Nhưng chỉ nhiêu đó cũng đủ khiến cho những người nhìn thấy phải sợ hãi vỡ tim rồi.
Tôi còn nhận ra, hình như tất cả người dân trong thành phố đều có mắt âm dương, đều có thể nhìn thấy những con ma như khúc gỗ kia.
Đám người hoang mang sợ hãi.
Có người đã tìm đến nhà họ Ngô cầu cứu.
Tôi trông thấy trước cửa nhà họ Ngô có rất nhiều người đang quỳ.
Cửa nhà mở ra, ông cụ lần trước đưa ra ý kiến, bây giờ vẻ mặt đầy ái ngại, than thở: “Đây là thiên tai, nhà họ Ngô chúng tôi cũng bó tay chịu trói.”
Trong đám đông lập tức vang lên tiếng khóc than tuyệt vọng.
Ông lão bỗng nhiên chuyển chủ đề, nói: “Có điều, nếu toàn dân trong thành phố đồng tâm hiệp lực, nhất định sẽ thắng được mệnh trời.”
Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh đến thấu xương.
Nhà họ Ngô đã dễ dàng thâu tóm toàn bộ dân của thành phố vào tay mình.
Và họ đã thành công, rất nhiều người dựa theo hướng dẫn của họ, bắt đầu cầu nguyện.
Người nhà họ Ngô lại âm thầm đem búp bê sứ ra, giấu không cho đám đông nhìn thấy, bắt đầu làm phép.
Tôi bất giác nín thở.
Đây là… thời khắc Ngô Linh sinh ra sao? Cô ấy…
Bất chợt tôi cảm nhận được điều gì đó, nhìn vào trong đám đông.
Trong đám người có một người phụ nữ với cái bụng to. Vẻ mặt cô ấy đầy sợ sệt, đang quỳ trên đất, chắp tay âm thầm cầu nguyện.
Sau lưng cô ta có một con ma mới, đang dần ngưng tụ thành hình.
Con ma này có bộ dạng vô cùng thê thảm, chắc là lúc còn sống đã bị mổ bụng, nên bây giờ ruột gan đều lòng thòng ra ngoài. Có người vừa nhìn thấy con ma ấy, hết hồn hét to một tiếng.
Người phụ nữ mang thai quay đầu lại, thình lình trông thấy cảnh tượng hãi hùng đó, cũng hét lên một tiếng, ngã ngửa ra mặt đất đằng sau và bị đám đông đang tháo chạy tán loạn giẫm phải.
Trong vô thức, tôi định xông đến cứu cô ta, chợt nhìn thấy ở phần thân dưới của cô ta có máu chảy ra.
Trong khoảnh khắc ấy, đầu tôi như bị ai đó đấm cho một đấm chí mạng, bên tai vang lên tiếng em bé khóc và nhìn thấy một cái bóng mờ mờ. Không phải quỷ, cũng chẳng phải linh hồn, mà chỉ là một hồn ma sau khi chết còn chưa được đi đầu thai. Hoặc, đây là một hồn ma còn chưa kịp đầu thai vào bụng người phụ nữ này.
Người nhà họ Ngô đang cố gắng duy trì trật tự, nhưng vẫn không tài nào khiến cho đám đông bình tĩnh trở lại ngay được.
Tiếng khóc của hồn ma đó ngưng bặt, nó quờ quạng nhìn về phía búp bê sứ. Bị ngăn cách nhiều người như thế, mà hình như nó vẫn nhìn thấy con búp bê, đồng thời còn bị búp bê thu hút, dần dần xích gần lại.
Tôi cảm thấy cổ họng mình khô khốc, trợn mắt nhìn hồn ma đó chui vào trong búp bê sứ.
Đám người nhà họ Ngô cũng há mồm trợn mắt, ngớ ra một hồi rồi mới cố nén giọng xuống, khe khẽ reo lên: “Thành công rồi!”
Không, đó không phải… không phải một linh hồn mà họ muốn, đó là… đó là một hồn ma còn chưa kịp ra đời!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...