Ngày 11 tháng 8 năm 2011, xác định là người uỷ thác đã tử vong. Địa điểm tử vong là tại khu trò chơi “Bạch tuộc lớn” bên trong công viên nước Đại Thế Giới, nguyên nhân tử vong là bị thương nặng do sự cố máy móc thiết bị. Bên phía cảnh sát đang tiến hành điều tra. Công viên nước đã bị đóng cửa.
Kèm: bản tin trên bài báo.
Ngày 11 tháng 8 năm 2011, xác định thông tin người uỷ thác đã rời khỏi khách sạn Nam Tinh ở núi Phổ Thế vào rạng sáng ngày 8 tháng 8 năm 2011, bắt chuyến xe sáng sớm để quay về thành phố Dân Khánh và dọn đến khách sạn Ái Gia ở gần công viên nước Đại Thế Giới. Vào ngày 8 tháng 8, 9 tháng 8, 10 tháng 8, người uỷ thác đều có đến mua vé để vào trong công viên nước Đại Thế Giới. Kèm: bản photo, hình chụp của những tang vật mà cảnh sát tìm thấy trong khách sạn Ái Gia.
Ngày 11 tháng 8 năm 2011, điều tra xác nhận thông tin một nhánh của sông Lạc Cừ là sông Quảng Nguyên có chảy qua núi Phổ Thế.
Ngày 12 tháng 8 năm 2011, bạn học của người uỷ thác là Mạc Vi và người bạn Thái Thái đến Phòng Nghiên cứu. File ghi âm 07120110812.wav.
“Mời ngồi. Chuyện của cô Thẩm, mong hai người nén đau thương.”
“Vâng... Cám ơn.”
“Phù, tụi em gặp được nhau ở nhà của Lạc Xuyên. Trước đó tụi em cũng đã từng gặp nhau rồi. Lạc Xuyên đều kể qua cho tụi em biết về những thứ mà bạn ấy đã gặp phải...”
“Em không tin cái chết của Lạc Xuyên là ngoài ý muốn. Bạn ấy chắc chắn là đã... Hu...”
“Vi Vi, bạn đừng có khóc nữa. Bạn đừng khóc… Phù... Chúng em... Cha mẹ Lạc Xuyên đều không biết... Chúng em nghĩ là, chỉ có chúng em... Chúng em muốn điều tra rõ ràng chuyện này. Bạn ấy tại sao đột nhiên lại...”
“Hôm đó chúng tôi cũng có đến hiện trường và đã nhìn thấy tình hình lúc đó. Chúng tôi vẫn chưa có cơ hội xem qua tình hình bên trong những cái ống trượt đó ra sao, nhưng nhìn vào hồ nước và toàn bộ khu trò chơi, thì không có thay đổi gì quá lớn.”
“Ý chị muốn nói là...”
“Loại tình huống có một con ma cụ thể nào đó giết chết cô Thẩm mà hai người đang nghi ngờ, là không có khả năng.”
“Không thể nào! Bên trong ống trượt cũng đâu có gắn máy xay thịt hay gì đâu, làm sao có thể... Không thể nào!”
“Cô Thái Thái, chúng tôi cũng rất lấy làm tiếc khi xảy ra chuyện như vậy, nhưng nguyên nhân gây ra chuyện này không phải là cái thiết bị trò chơi đó, cũng không phải là một con ma nào cả. Cô khá thân với cô Thẩm, cô ấy có nói gì với cô không?”
“Bạn ấy chỉ nói là nằm mơ thấy ác mộng, nói rằng mình không chịu nổi nữa, ngủ không ngon giấc, không thể sống tiếp như vậy được. Đi đốt nhang bái phật ở núi Phổ Thế cũng không có tác dụng gì cả. Cái tin nhắn cuối cùng của bạn ấy... Bạn ấy nói là nghe thấy có tiếng ai đó đang gọi... Cái thứ đó, có phải là cái thứ đó không? Cái thứ mà gọi tên bạn ấy!”
“Nhưng chúng tôi không tìm thấy một con ma thành hình nào trong công viên nước.”
“Có phải là mọi người nhìn sót không? Cái nơi đó to như vậy, có rất nhiều thứ...”
“Không, lần đầu tiên chúng tôi đến đó thì đã điều tra rất kĩ rồi, mấy hôm trước, chúng tôi cũng đã xem lại một lần nữa. Nơi đó thật sự không hề có thay đổi gì lớn.”
“...”
“...”
“Dựa theo những thông tin trước mắt chúng tôi đã nắm được thì có thể phỏng đoán rằng, có lẽ là cô Thẩm có mối liên hệ gì đó với con sông Đào Hoa ở ngay vị trí ấy. Cũng có thể là không có liên quan gì cả, chỉ là do cô ấy bị kích thích bởi âm khí ở nơi đó nên mới có thể nhìn thấy những mảnh thịt vụn. Chúng tôi cũng không có cách nào xác định được trước khi qua đời cô ấy đã gặp phải những chuyện gì. Tạm thời chúng tôi nghi ngờ rằng là do cô ấy bị ám ảnh, tâm lý xảy ra vấn đề. Cô ấy một mình đi đến công viên nước trong vài ngày liên tục, trạng thái tâm lý của cô ấy đã đến cực hạn, rồi nảy sinh ra cộng hưởng với nơi đó. Đúng như những gì cô nói, cái thiết bị trò chơi kia không phải là một cái máy xay thịt, không thể nào xay nát người ra như vậy được, nhưng nếu như thoả mãn hết những điều kiện này thì cô Thẩm là do bị chính nỗi sợ hãi của bản thân và cái nơi đó giết chết.”
“Em... Em không có cách nào để chấp nhận được kết quả này... Chuyện như vậy... Nếu như mọi người không thể xử lí được, vậy thì chúng em sẽ đi tìm người khác, đi đến chùa triền, đạo quán, còn có những nơi khác nữa... Thái Thái, chúng ta...”
“Không, mình cảm thấy rất có khả năng... Bạn ấy...”
“Gì cơ?”
“Lạc Xuyên từng nhắc đến... Em không nhớ rõ lắm, nhưng bạn ấy từng nhắc đến. Chị nói là sông Đào Hoa, hoa đào hay là quả đào gì đó... Bạn ấy từng nhắc đến tên một con sông, con sông đó có liên quan đến cha mẹ bạn ấy. Em nghe bạn ấy nhắc qua con sông đó, lúc mà chúng em cùng nhau đi xem triển lãm... Chúng em quen biết nhau rồi rủ nhau đi xem triển lãm, sau đó thì nhắc đến... Hôm ấy có một buổi triển lãm nghệ thuật, lúc đó... Xin lỗi, em nhớ không rõ lắm, vào khoảng lúc chúng em học cấp ba.”
“Mọi người có thể điều tra tiếp không?”
“Đương nhiên. Tuy rằng cô Thẩm đã qua đời, nhưng chúng tôi vẫn chưa hoàn thành sự uỷ thác của cô ấy. Nếu như có bất cứ manh mối nào, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra.”
“Quá tốt rồi! Phí điều tra sẽ do tụi em chi trả, mọi người nhất định phải điều tra ra được chân tướng sự thật.”
“Được!”
Ngày 14 tháng 8 năm 2011, liên lạc với cha mẹ của người uỷ thác, ông Thẩm Bình và bà Trương Thục Huệ. File ghi âm 07120110814.wav.
“Chào ông Thẩm, bà Thẩm. Xin lỗi vì đã đến đây làm phiền đến hai vị. Lần này chúng tôi đến đây là muốn hỏi về những chuyện liên quan đến con gái hai vị.”
“Được.”
“Ừ...”
“Trước hết, xin hai ông bà hãy nén đau thương. Chúng tôi cũng rất tiếc về chuyện này. Tạm thời cảnh sát cho rằng vụ tai nạn lần này là do trục trặc thiết bị máy móc. Không biết hai ông bà có ý kiến gì không?”
“Tôi, tôi không tin lắm... Tôi cũng không biết nữa, nhưng cái thứ đó...”
“Nhân viên công tác ở công viên nước có đến tìm chúng tôi, nói rất nhiều thứ với chúng tôi, còn cho chúng tôi xem qua bản vẽ cấu tạo của cái thiết bị trò chơi đó. Trong cái bản vẽ ấy không hề có một bộ phận kim loại sắc bén nào cả, không có... Không thể nào cắt nát cái xác được...”
“Hức...”
“... Bọn họ cũng có liên lạc với xưởng thiết kế và sản xuất thiết bị trò chơi đó ở bên nước ngoài, cảnh sát cũng đang điều tra, chúng tôi cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy nữa...”
“Chúng tôi điều tra được, trước khi xảy ra chuyện, cô Thẩm có đi chung với bạn đến chơi ở công viên nước ấy, sau đó thì cô ấy có tìm đến bác sĩ tâm lí và còn đăng kí đi du lịch. Rồi cô ấy tự mình quay về thành phố Dân Khánh, lại liên tục đi đến cái công viên nước ấy...”
“Đúng vậy, tâm lí của nó rất không ổn. Lần đầu tiên nó đi đến cái công viên nước ấy, sau khi quay về nhà thì đã có gì đó không ổn rồi. Nó nói là giẫm phải một con mắt, là một món linh kiện gì đó trong thiết bị trò chơi. Nó bị trượt chân té ngã xuống đất, sau đấy lại còn nhìn thấy có máu trong hồ nước. Lúc đó tôi còn nghĩ rằng là điều kiện vệ sinh ở cái công viên nước ấy không được tốt lắm, quản lí không được chặt chẽ, cũng không được an toàn... Những chuyện như vậy... Nó cứ thường xuyên nghĩ đến chuyện này, rồi bắt đầu có chút hoang tưởng. Hai chúng tôi có đưa nó đi khám bác sĩ tâm lí, bác sĩ tâm lí đề nghị là hãy thay đổi hoàn cảnh, tạm thời quên hết những chuyện này đi. Lúc nó đăng kí đi du lịch, chúng tôi định đi theo, nhưng nó nói là không cần. Lúc nó rời khỏi nhà vẫn còn khá tốt mà. Chúng tôi...”
“Hu hu hu...”
“Phù... Bên phía công ty du lịch và cảnh sát có gọi điện thoại cho chúng tôi, nói là con gái tôi bị mất tích rồi. Chúng tôi cứ tưởng là nó đã gặp phải chuyện gì ở núi Phổ Thế. Tâm lí nó bất ổn, lại ở một nơi xa lạ... Chúng tôi cũng đã đi tìm rất lâu, nhưng không ngờ rằng... Thật không ngờ rằng sẽ là... Nó...”
“Trong lúc đi du lịch, cô ấy có từng liên lạc với hai vị không?”
“Mới đầu thì có. Vào cái hôm đầu tiên, nó có gửi tin nhắn cho chúng tôi kể về tình hình trong đoàn du lịch, gửi số điện thoại của hướng dẫn viên du lịch qua cho chúng tôi. Chỉ như vậy thôi, sau đó đi đến núi Phổ Thế, đốt nhang bái phật, trông rất bình thường. Lúc đó, nó gọi điện thoại cho chúng tôi, giọng điệu cũng không có gì khác lạ cả. Chúng tôi không biết là có phải sau đó nó đã bị kích thích gì không...”
“Hai vị có từng nghĩ đến yếu tố siêu nhiên không?”
“Gì chứ?”
“Cô đang nói gì vậy?”
“Chuyện là như vậy. Quả thật là trên cái thiết bị đó không có bộ phận nào là sắc bén có thể đem người cắt thành thịt vụn được, và trước đó, cô Thẩm đã bị ám ảnh bởi những thứ kia. Một số hành động của cô ấy cũng khiến người ta cảm thấy khó hiểu. Trên mạng xuất hiện một loại suy đoán là cô Thẩm đã gặp phải hiện tượng quái dị.”
“Đừng có đùa! Trên đời này sao lại có những chuyện như vậy được chứ?”
“Vậy ông Thẩm, bà Thẩm, hai vị có ấn tượng gì với cái tên sông Đào Hoa không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...