Video đã qua chỉnh sửa, ngay sau đó là khung cảnh ở trong công viên nước.
Số lượng khách đến chơi rất đông, người chơi trong cái hồ nước lớn kia trông giống như những miếng sủi cảo nhiều màu vậy, khuấy động mặt nước, khiến nước văng tung toé.
Ở phía xa xa kia bỗng vang lên những tiếng hét và còn có cả tiếng nước chảy xiết nữa.
Ống kính máy quay đảo một vòng từ trái sang phải, chỉ thấy người và người, không thấy máu hay ma quỷ.
“Đi qua bên ‘Bạch tuộc lớn’ trước đi.” Lưu Miểu nói.
Ống kính theo đó di chuyển, ba người bọn họ đang đứng sau một hàng người khá dài.
Màn hình video lại thay đổi, một giây sau thì đã biến thành cảnh quay đứng từ trên cao.
“Anh à, anh không thể mang theo cái máy quay phim cầm tay này để chơi được. Lát nữa lúc trượt xuống dưới, lực đẩy rất mạnh, rất dễ xảy ra tai nạn.” Có một nhân viên mặc chiếc áo đồng phục t-shirt có in chữ ‘công viên nước’ đang đưa tay chắn trước máy quay.
“Tôi có thể cột nó lại.”
Ống kính bị rung lắc nhẹ, sau đó ống kính hướng xuống quay được cái cửa ống tối om.
Lưu Miểu chắc là đang bận nói gì đó với nhân viên trong công viên nước, ống kính rung lắc liên tục.
“Vậy thì anh phải cột chặt vào đó, nếu nó tuột khỏi tay mà xảy ra chuyện gì thì chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu. Chúng tôi cũng đã dán thông báo này ở đây rồi. Ngoài ra nếu như có tổn hại thì chúng tôi cũng sẽ không bồi thường. Máy móc của chúng tôi bị hư hại, chúng tôi sẽ tìm các anh để yêu cầu bồi thường đấy.”
Lưu Miểu lên tiếng đồng ý: “Được!”
Ống kính lại bị rung lắc, màn hình được điều chỉnh sang chế độ quay cảnh đêm.
Trong ánh sáng màu xanh, cảnh vật bên trong cái ống đen được chiếu rõ.
Trên cửa ống có gắn thiết bị phun nước, nước chảy cuồn cuộn bên trong.
Nhân viên mang một cái thuyền phao hình bầu dục đến, bốn người có thể ngồi trên cái phao đó.
Nhân viên công viên nước hỏi: “Cân nặng của ba người bao nhiêu vậy? Nếu như nhẹ quá thì không được đâu.”
Nội dung đoạn video bỗng trở nên có chút hỗn loạn.
Màu sắc của màn hình và âm thanh quay được đều rất lộn xộn.
“Bên này thiếu một người. Nhóm phía sau cắt một người qua đây.” Nhân viên trong công viên nước kêu lên.
Ống kính lại rung lắc.
Nhìn màn hình thì Lưu Miểu đã ngồi lên cái phao rồi. Ngồi bên cạnh anh ta có lẽ là Ngô Linh. Ống kính có quay được đôi chân và bộ đồ bơi màu xanh da trời của cô ấy.
Diệp Thanh ngồi ở kế bên Ngô Linh, đối diện Lưu Miểu. Màn hình cũng chỉ có đôi chân của Diệp Thanh mà thôi.
Ống kính khẽ rung lắc một hồi, có một người khác đến ngồi lên cái phao.
“Xin chào. Chuyện là… em hơi nhát gan, lát nữa có thể sẽ hét lên. Mong anh chị đừng để ý nhé.” Giọng một cô gái vang lên có chút ngượng ngùng.
“Á, đáng ghét, tớ còn đang định qua đó ngồi chung mà...”
“Cái cô này...”
Ở bên ngoài màn hình có vang lên tiếng cười đùa của những cô gái khác.
“Chuẩn bị!” Tiếng của nhân viên lấn át tiếng cười đùa của những cô gái kia.
Cái phao bỗng xóc nảy một cái rồi trượt vào trong ống.
“Á...” Cô gái kia bỗng hét lên.
Ngoại trừ tiếng nước chảy và tiếng hét của cô gái kia ra thì không còn âm thanh gì khác nữa.
Cái phao trượt theo dòng nước và chốc chốc lại bị xóc nảy lên một cái, người ngồi trên phao cũng bị xóc nảy theo.
Ống trượt uốn lượn không ngừng, cái phao cũng bị xoay liên tục. Vì có quán tính nên những người ngồi trên phao cũng bị lắc sang một bên.
Ống kính không ngừng lay động.
Trong lúc này, tựa hồ có gì đó kỳ lạ sượt qua ống kính, nhưng hình như đó chỉ là ảo giác mà thôi.
Sau một hai phút, cái phao trượt ra khỏi ống, đáp xuống cái hồ nước bên dưới.
Đoạn video tạm dừng một chút và tua trở lại cái đoạn trong ống trượt lúc nãy.
Trong quá trình trình chiếu, màn hình bị tạm dừng, hình ảnh được phóng to.
Có thể nhìn thấy rõ ràng trong cái cảnh quay được phóng to kia, phần lớn trong đó là cái thuyền phao. Hình như cái phao đang trượt qua bên trái của đường ống.
Ngoại trừ những đôi chân và đồ bơi ra, trong cái dòng nước chảy bên cạnh phao có xen lẫn những mảnh thịt vụn tạp nham.
Màn hình tiếp tục được trình chiếu, sau đó lại bị bấm dừng.
Lần này có thể nhìn thấy rõ được có những mảnh thịt vụn đang trôi theo dòng nước trong đường ống.
Chiếu hết phần tua lại liền đến cảnh phao nhựa trượt ra khỏi ống, đáp xuống hồ nước.
“Haiz!” Cô gái lạ mặt kia khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Doạ chết em rồi. Cái đó... Xin lỗi... Em...”
“Không sao đâu.” Ngô Linh lên tiếng trả lời cô ấy.
Ống kính khẽ dịch chuyển, những giọt nước bắn lên ống kính máy quay đã được lau sạch và được điều chỉnh từ chế độ quay cảnh đêm sang chế độ quay bình thường.
“Chuyện đó, ba anh chị tên gì vậy? Em tên là Chu Chu, là sinh viên đại học năm hai. Anh chị chắc cũng là sinh viên đúng không?”
“Không phải, anh chị đã tốt nghiệp rồi.”
“Hả? Vậy à? Ba người trông vẫn còn rất trẻ mà. Vậy anh chị làm nghề gì vậy?”
Máy quay vẫn còn đang tiếp tục ghi âm, nhưng cảnh quay thì chỉ dừng lại ở trên cái phao kia mà thôi.
“Anh chị chỉ là những nhân viên văn phòng bình thường thôi. Em đi cùng với bạn em đến đây sao?” Ngô Linh lên tiếng hỏi cô gái kia.
“Đúng vậy. Em đi chung với bạn em. Bọn họ đi sau. À, bọn họ cũng trượt xuống rồi kìa...”
“Á...”
Những tiếng hét chói tai lấn át tiếng nói của cô gái.
Tiếng hét đó là của một vài nữ sinh.
Ống kính hướng lên trên, xoay một góc hơn sáu mươi độ và quay được cái phao của bốn cô gái kia.
Cái phao đó bị lật, những cô gái ấy đều rơi xuống nước, bơi ra xa, khóc nức nở.
Nhân viên cứu hộ thổi còi, rồi nhảy vào trong hồ nước.
Một cô gái bắt lấy tay của nhân viên cứu hộ, vừa khóc vừa nói: “Có thứ gì đó! Có thứ gì đó!”
Ống kính được quay về phía cái phao kia.
Cái phao màu cam, trên mặt có trang trí hoa văn, nhưng ở ngoài rìa của cái phao thì lại có một đống gì đó màu đen dính trên đó.
Ống kính được phóng to, để cho người ta có thể nhìn thấy đó là thứ gì.
Đó là tóc, một chùm tóc.
Chùm tóc đó còn dính với một mảnh thịt đỏ tươi, dường như là được bứt thẳng ra khỏi đầu.
Video thay đổi.
Đám người Thanh Diệp đang ngồi trong một căn phòng nào đó.
Ống kính bị rung lắc, có vẻ như là Lưu Miểu đang đứng dậy.
“Xin lỗi vì đã làm phiền anh chị. Cái thứ đó có thể là của những vị khách khác... Thành thật xin lỗi vì đã tạo một ấn tượng không tốt trong lòng mọi người.”
Có một người lạ mặt nào đó đang lên tiếng xin lỗi.
“Không sao.”
Bước ra khỏi phòng, đi thêm một đoạn nữa, những tiếng ồn ào dẫn trở nên rõ hơn, ống kính cũng quay được có nhiều người đang nô đùa, nghịch nước.
“Sếp, cái thứ đó...” Tiếng của Lưu Miểu xuất hiện ở bên ngoài màn hình.
“Ừ, đâu đâu cũng thấy có âm khí, nhưng không dày đặc lắm. Có thể là do tôi đi ngang qua nên những luồng âm khí mới hiện rõ như vậy.” Tiếng của Diệp Thanh cũng ở bên ngoài màn hình.
“Vậy bây giờ...”
“Không phát hiện được căn nguyên ở chỗ này. Xem ra chúng ta phải tiến hành điều tra về lịch sử của công viên nước này.” Diệp Thanh nói.
Ống kính quay về phía đám người đang chơi đùa trong bể bơi.
Ở phía xa xa kia còn có tiếng nước tí tách.
Video đến đây là kết thúc.
Ngày 24 tháng 7 năm 2011, phân tích file ghi âm. File ghi âm 07120010723g.wav.
“... Giẫm phải... một con mắt...”
“Không có âm thanh gì khác cả.”
Ngày 25 tháng 7 năm 2011, điều tra về công viên nước Đại Thế Giới. Công viên nước này khởi công xây dựng vào năm 2005, đến năm 2007 thì xây xong. Chủ đầu tư là công ty giải trí Ái Ca thành phố Dân Khánh. Công viên nước này gồm có ba mươi hai trò chơi, đa số các thiết bị đều được nhập từ nước ngoài về. Tháng 6 năm 2008 bắt đầu mở cửa, không tìm thấy thông tin có nhân viên nào từng bị thương hoặc tử vong trong công viên nước. Tháng 7 năm 2011 bị điều tra phát hiện ra là chất lượng nước có vấn đề, sau này thì đã tiến hành sửa lỗi. Chưa điều tra ra được có những lời đồn về hiện tượng quái dị trong công viên nước này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...