“Hình như em nhìn thấy ma nữ kia.” Quách Ngọc Khiết gửi một câu, rồi nhanh chóng gửi tin nhắn tiếp theo: “Chính là cái lúc đi tìm nhóm Tiểu Vân, mấy người tụi em tách nhau ra, lúc đó em gặp phải một người phụ nữ ăn mặc hệt thời Dân Quốc. Em còn nghĩ cô ta là người của đoàn làm phim. Cô ta muốn ngừng quay bộ phim đó, nhưng không biết phải làm sao. Em chỉ nói một câu thôi, bảo là với tình hình này thì bộ phim đó không thể quay tiếp đâu”.
Tôi đen mặt.
“Em không nhận ra nó là ma sao???” Tí Còi dùng những mấy dấu chấm hỏi.
“Không. Cô ta đâu có cái kiểu...” Quách Ngọc Khiết cũng gửi một hàng dấu chấm, “Em nhìn thì thấy không phải ma, lúc đó không hề nhìn ra. Cũng có thể là do đang sốt ruột tìm người, nên không chú ý.”
Tí Còi gửi mấy cái icon nôn ra máu.
Tôi đành miêu tả lại dáng vẻ và trang phục của con ma nữ kia.
Quách Ngọc Khiết khẳng định: “Người em gặp chính là cô ta.”
“Nói vậy, ma nữ kia rất có khả năng chưa chết?” Trần Hiểu Khâu hỏi.
Tôi xoa trán: “Liên hệ chú của em đi. Nhờ anh ta thông qua Huyền Thanh Chân Nhân báo lên trên vấn đề này, rồi đem cắt bộ phim đi.”
Những bộ phim truyền hình đều phải được Bộ Văn hóa kiểm duyệt. Nếu bên trên có ý chặn lại, thì bộ phim “Yêu đã khuynh thành” sẽ vĩnh viễn không được quay tiếp nữa. Không có nhà sản xuất nào lại chịu bỏ tiền và thời gian cho một bộ phim như thế.
Đây là cách làm nhanh nhất và hiệu quả nhất.
Nếu có người cố tình muốn giải quyết triệt để con ma nữ này, cũng có thể lợi dụng bộ phim để dụ nó ra mặt, rồi siêu độ là xong.
Năng lực của tôi không thích hợp để làm chuyện này. Mà ma nữ cũng không phải ác ma, thậm chí nó chưa từng làm hại đến ai, chỉ quấy nhiễu thành viên của đoàn làm phim thôi.
Trần Hiểu Khâu nhận lời.
Tí Còi nói Quách Ngọc Khiết một tràng.
Quách Ngọc Khiết tự cảm thấy đuối lý, rồi tự ngồi hối lỗi.
Cô ấy từ trước đến nay có sao thì nói vậy, đối với bản thân cũng thế.
Kỳ thực không chỉ có cô ấy, trong chuyện này, người cần áy náy nhất phải là tôi.
Biếu hiện của năm chúng tôi chẳng ra làm sao cả.
Tôi không nhìn thấy biểu hiện của Cổ Mạch và Nam Cung Diệu, nhưng qua khoảng thời gian đồng hành cùng họ, cộng với những điều mà đám Tí Còi đã nói sau đó, thì hai người họ dù chỉ là thành viên hậu cần trong Thanh Diệp thôi, nhưng sức hành động cũng không hề yếu. Thậm chí còn chuyên nghiệp hơn nhiều so với nhóm năm người gà mờ như chúng tôi.
Tôi muốn rèn luyện thêm năng lực của mình, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Gần đây chỉ toàn nằm trên giường bệnh, chẳng có việc gì làm, tôi bèn hỏi Nam Cung Diệu.
Nam Cung Diệu ngẫm nghĩ: “Thực ra, cũng chẳng có luyện tập chuyên sâu gì cả, chẳng qua là thấy nhiều rồi, cho nên có thể đủ bình tĩnh để đối diện mà thôi. Cậu chưa bị mất đi người thân hoặc bạn bè, sẽ căng thẳng thì cũng chẳng có gì lạ.”
Tôi cảm thấy ớn lạnh.
Gã Béo và Tí Còi cũng đực mặt ra.
Cổ Mạch lầm bầm mấy tiếng.
Nhìn cái bộ dạng đeo head phone, nằm chơi game của anh ta, nhất thời không ai nghĩ là anh ta đang cười nhạo chúng tôi. Không, chắc anh ta tự cười mình nhiều hơn.
Tôi nhìn vẻ mặt của Nam Cung Diệu, vẫn bình thản như bình thường.
Cũng giống như anh ta vừa nói, gặp nhiều rồi thì có thể bĩnh tĩnh, thậm chí có thể nói ra một cách nhẹ nhàng như không.
Tôi mất hết cảm hứng để nói chuyện tiếp.
Tí Còi lặng lẽ tra cứu bối cảnh gia đình của Nam Cung Diệu, rồi gửi tin lên nhóm chat.
Những người cầm lái của các công ty lớn có họ kép Nam Cung thì Tí Còi chỉ tra ra được một vài người.
Bách khoa toàn thư trên mạng và thông tin đăng ký của công ty cũng chỉ có lưa thưa vài dòng.
Tôi không thấy có tên Nam Cung Diệu, chỉ có ba cái tên gồm: Nam Cung Tuần, Nam Cung Dập và Nam Cung Huyên. Tư liệu về Nam Cung Tuần là nhiều nhất, ông ta là Chủ tịch Hội đồng quản trị của Chứng khoán Tứ Hải và Tài chính ngân hàng Tứ Hải, và ông ta cũng là cổ đông lớn nhất. Còn hai người kia, mỗi người nắm giữ một phần trị số cổ phiếu của công ty. Gộp chung cả ba người lại thì chỉ số cổ phiếu chiếm đến hơn 80%.
Trên các trang mạng đó đều đánh giá một dòng đơn giản, cho rằng Chứng khoán Tứ Hải và Tài chính ngân hàng Tứ Hải đều thuộc loại hình xí nghiệp gia tộc biến tướng. Nội bộ nhà Nam Cung không đấu đá lẫn nhau, hai công ty này đều nằm dưới sự điều hành vững chắc của họ Nam Cung.
Tôi khá hoang mang.
Bởi vì cái từ “Tứ Hải” khiến người ta cảm thấy rất quen tai.
Đối với một người không mấy quan tâm đến mảng tài chính như tôi, về Chứng khoán Tứ Hải và Tài chính ngân hàng Tứ Hải khác nhau như thế nào, tôi cũng chẳng giải thích được. Nhưng tôi biết, nhiều phần mềm trong di dộng của tôi, có vốn đầu tư của Tứ Hải ở đằng sau. Đây là một công ty đầu tư mạo hiểm, trong tay nắm không biết bao nhiêu công ty cổ phần thực nghiệp và công nghiệp internet.
Tí Còi lại gửi lên nhóm chat một thông tin mới tra được về “Tứ Hải”.
Thông tin về hai công ty Chứng khoán Tứ Hải và Tài chính ngân hàng Tứ Hải nhiều hơn rất nhiều so với thông tin về gia tộc Nam Cung.
Công ty này khởi nguyên, phát triển và cũng là lịch sử phát tài của gia tộc Nam Cung sớm nhất có thể tìm thấy là ở triều đại phong kiến cuối cùng. Vào thời đó, tổ tiên của Nam Cung Diệu là Nam Cung Ung đã kiến lập một tiệm gửi tiền, lấy tên là Tứ Hải. Những năm tháng cuối cùng của thời phong kiến, Tứ Hải đã thay đổi thành ngân hàng đầu tiên của nước ta. Tên tuổi nhà họ Nam Cung vẫn chưa xuất hiện ở thời đại này, thay vào đó là những cái tên mà trong môn lịch sử thời phổ thông chúng ta đều thuộc nằm lòng. Tiếp sau đó, là thời Dân Quốc, ngân hàng Tứ Hải bắt đầu thu hẹp kinh doanh, hoạt động chủ yếu là tư trợ cho quân đội, trong thời kì Kiến Quốc cũng được xem là đã góp công rất nhiều. Ngân hàng Tứ Hải im hơi lặng tiếng trong dòng chảy của lịch sử. Mãi cho đến thời kì tư bản chủ nghĩa hưng thịnh, khoa học công nghệ phát triển, nó mới rùng mình một cái, trở thành một công ty đầu tư mạo hiểm, một lần nữa xuất hiện trong doanh trường. Và cũng từ đó về sau, báo chí mới đề cập đến, mới được người ta chú ý đến. Trước đây không lâu, Tứ Hải là một công ty chứng khoán, chuyên về mảng đầu tư mạo hiểm, tích lũy lượng tài sản khổng lồ. Nhưng công ty này rốt cuộc vẫn là một xí nghiệp tư nhân.
Trong những bài viết này lại xuất hiện thêm hai cái tên nhà Nam Cung khác.
Tôi nhìn hai cái tên Nam Cung Mẫn và Nam Cung Hoài mà giật mình.
Tí Còi đã trích ra một số câu chữ từ các bài viết trong các trang diễn đàn phi chính thống.
Nam Cung Tuân, Nam Cung Mẫn và Nam Cung Hoài rõ ràng là ba anh em. Nhưng hai người em sau đã lần lượt qua đời vì tai nạn, vốn cổ phần trong Tứ Hải mà họ nắm giữ đều được con cái của mỗi người thừa kế. Hai người họ đều qua đời khi còn trẻ tuổi, con cái cũng vẫn còn nhỏ. Nhưng hiện nay, hai đứa trẻ đó đã khôn lớn thành tài, đủ lông đủ cánh, có thể sẽ đấu đá cạnh tranh với bác lớn của mình.
Trong bài viết thì không có cái nhìn khả quan về tương lai của công ty Tài chính ngân hàng Tứ Hải, quả quyết nói rằng nội bộ nhà họ Nam Cung sẽ đấu đá nhau, từ đó sẽ làm liên lụy đến công ty.
Tí Còi gửi tin: “Diễn viên Nam Thiên đó, thông tin trên mạng nói là 24 tuổi, có điều tuổi thật chắc tầm ba mươi rồi nhỉ? Anh ta vào showbiz mới năm kia và nhanh chóng được yêu thích, không có bất kì một scandal nào. Có lẽ đây là do tác động của Tứ Hải đây. Chà chà, đây mới đúng là tuổi trẻ thành đạt thời hiện đại, vừa giàu có vừa ngang ngược.”
Tôi cảm thấy trong này có gì đó hơi kì lạ, không khỏi nhìn qua Nam Cung Diệu ở giường đối diện một cái.
Anh ta đang nhìn điện thoại, qua vẻ mặt ấy, tôi không nhìn thấy anh ta có chút gì xao động trong tâm tư, cũng chẳng đoán ra được anh ta đang đọc thứ gì.
Tôi nhớ đến những lời của Nam Cung Diệu nói với Nam Thiên.
Nam Cung Diệu bị gia đình mình đuổi đi, chuyện này là do cha của anh ta làm, hay là… người thân khác?
Đột nhiên Nam Cung Diệu ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi giật mình, cảm thấy hơi ngượng.
Nam Cung Diệu quét mắt qua tôi, Gã Béo và Tí Còi khắp một lượt, rồi mỉm cười: “Nếu các cậu thấy tò mò thì có thể hỏi thẳng tôi mà. Chuyện gia đình tôi thực ra chẳng phức tạp đến thế đâu. Có điều, so với những cuộc đấu đá thường thấy trong phim thì trong này kèm thêm nhân tố quái dị.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...