Hồ Sơ Bí Ẩn

Tôi cũng rất nghi ngờ cái tờ khăn giấy rách nát ấy cùng với hình vẽ loằng ngoằng kia có tác dụng hay không.

Cổ Mạch nói một cách rất bình tĩnh: “Không sánh được với bùa hoàn chỉnh, nhưng cũng kiềm hãm được năng lực của Nam Cung phần nào. Chẳng lẽ cậu muốn cậu ta tự móc hai mắt ra à?”

Tí Còi sợ hãi, nhìn tờ khăn giấy, rồi cẩn thận từng tí đến gần Nam Cung Diệu, đem tờ giấy ấn lên lưng anh ta.

Kì lạ là tấm khăn giấy nhàu nát đã thật sự dính lên lưng Nam Cung Diệu, còn tỏa ra ánh sáng màu vàng yếu ớt. Ánh sáng đó vừa lóe lên một cái thì tờ khăn giấy liền biến mất ngay.

Tí Còi thở phào một hơi rõ to, chúng tôi ai nấy cũng nhẹ nhõm hẳn.

Tôi nhận ra Cổ Mạch đang ngồi bên cạnh cũng mềm oặt, thì ra anh ta cũng không tự tin trăm phần trăm.

Nam Cung Diệu thả lỏng thân thể, quay đầu nhìn lại.

Tôi khẽ hồi hộp, nhưng ngay lập tức nhận ra, mắt của Nam Cung Diệu không có gì khác biệt với lúc trước.

Tôi bất giác nhớ đến những cảnh tượng mình đã thấy ở trong cảnh mộng đó.

Lúc Nam Cung Diệu đối phó với trò chơi, cũng có dùng máu tươi bôi lên mắt mình. Nhưng lúc đó, trò chơi bị anh ta nhìn không hề chết nhanh như thế.

Có lẽ, trò chơi cũng bị ảnh hưởng, cho nên mới tiến hành đàm phán với tôi, rồi bị tôi nắm thóp và tiêu diệt.

Mà lúc đó, tôi đã nghịch chuyển thời gian của Nam Cung Diệu, nên khiến cho đôi mắt của anh ta trở lại trạng thái bị “phong ấn”.

Nếu năng lực của tôi có thể sử dụng thành thục, thì năng lực của Nam Cung Diệu có thể được vận dụng tối đa.


Nhưng nghĩ lại, nếu năng lực của tôi có thể dùng được thì không nhất thiết phải dùng đến năng lực của Nam Cung Diệu nữa. Năng lực của anh ta không trực tiếp giết chết ma quỷ, chỉ là ảnh hưởng đến số mệnh của ma quỷ mà thôi.

Suy nghĩ trong đầu tôi rất hỗn loạn.

Trước mắt tôi chợt tối lại, thân thể đột nhiên bị ai đó ôm lấy.

Tôi khẽ cúi đầu nhìn xuống, thấy em gái đang gục đầu vào ngực tôi khóc nức nở.

Tôi gượng cười xoa đầu nó: “Không sao rồi, đã không sao rồi.”

“Anh hai! Hu hu…” Nó khóc như một đứa bé vậy.

Tôi đành cất giọng thều thào vỗ về nó.

Đảo mắt nhìn những người xung quanh.

Những người khác đều bị thương ít nhiều, vẻ mặt rất mệt mỏi.

Em trai Nam Thiên của Nam Cung Diệu khá kích động, chộp lấy tay anh mình.

Trước đó, Nam Cung Diệu đeo kính, còn mặt của Nam Thiên cũng có trang điểm, nên tôi không nhìn ra. Bây giờ hai anh em đứng gần nhau thì tôi mới nhận ra dáng vẻ của họ quả thật khá giống nhau. Cả hai đều có đôi mắt to, hai mí, sống mũi cao. Nhưng ngoại trừ mắt và mũi ra, những bộ phận khác trên mặt đều có chút khác biệt.

“Là vì như thế sao? Vì như thế cho nên cha mới đuổi anh đi đúng không? Anh…” Nam Thiên lên án nói.

Nam Cung Diệu nhấc tay lên, hất tay Nam Thiên ra: “Em nên tránh xa anh ra, bằng không thì nguy hiểm lắm.”


“Anh!” Nam Thiên siết chặt nấm đấm.

Nam Cung Diệu đi ngang qua Nam Thiên, đến bên Cổ Mạch đỡ anh ta dậy.

“Ai, nhẹ chút, tôi không còn trẻ đâu.” Cổ Mạch rên rỉ, tay chống lên thắt lưng mình, không ngừng xuýt xoa: “Mẹ nó, hình như trật khớp rồi.”

“Động tĩnh lớn như thế, rất nhanh sẽ có người đến đấy.” Nam Cung Diệu nói.

“Tôi không muốn đến bệnh viện đâu.” Cổ Mạch càm ràm một câu, được Nam Cung Diệu dìu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Lưng ghế tuy đã gãy nhưng vẫn còn ngồi được.

Cổ Mạch vỗ lên tai mình, khuôn mặt trắng bệch: “Cái chỗ này không thể ở được nữa.”

Nam Cung Diệu chau mày.

Tôi không biết Cổ Mạch đã nghe được gì, nhưng chắc chắn chẳng tốt lành gì.

Như Nam Cung Diệu đã nói, động tĩnh lớn như thế nên rất nhanh đã có người đến rồi.

Cảnh sát đeo khẩu trang nhìn thấy chúng tôi đều hoảng hồn khiếp vía.

“Các vị không sao chứ? Có ai bị thương nặng không? Xe cứu thương sẽ đến ngay thôi. Nhưng tình huống ở bên phim trường có chút nghiêm trọng…” Cảnh sát vừa hoảng hốt hỏi, vừa báo tình hình cho chúng tôi biết, vừa khênh giúp chiếc giường nhỏ đang đè trên người tôi ra.


Cái thứ này ngày thường tôi cũng có thể khênh nổi, trong nhóm chúng tôi cũng có mấy tên đàn ông.

Nhưng tình trạng của mọi người bây giờ đều rất tệ, nếu mấy anh cảnh sát không giúp, e là tôi cứ bị đè mãi như thế.

Cổ Mạch nói: “Người ở bên đó chẳng phải đã chết hết rồi sao? Công tác chuyển xác đâu cần gấp đúng không? Thôi thì ưu tiên xử lý mấy người còn sống chúng tôi trước đi.”

Sắc mặt cảnh sát rất khó coi: “Trong khu phim trường hình như đã xuất hiện bệnh truyền nhiễm cấp tính. Bây giờ ở đây đã bị phong tỏa hết để tiến hành tiêu hủy khí độc. Các vị có thấy khó chịu chỗ nào không?”

Mấy người chúng tôi đều lắc đầu.

Cảnh sát kiểm tra một lát, nhận thấy chúng tôi đều bị ngoại thương, bèn nghi ngờ không biết chúng tôi đã gặp phải thứ gì.

Cổ Mạch mở miệng liền nói dối, nào là tòa nhà bị sập lở, rồi trời đánh sét trúng ngay tòa nhà…

Tia sét kinh hồn kia đúng là có rất nhiều người trông thấy.

Rất lâu sau mới có nhân viên y tế chạy đến.

Tôi bị khiêng đến lều cấp cứu được dựng tạm, rồi được truyền nước và xử lý vết thương bên ngoài.

Căn lều bạt này không rộng lắm, bên trong chỉ có mấy người chúng tôi.

Mấy bác sĩ tiến hành kiểm tra cho chúng tôi.

Nghe họ nói, chỉ có chúng tôi là bị ngoại thương thôi, còn những người khác nếu không bị nhiễm bệnh chết thì đang trong trạng thái bị cách ly.

Chúng tôi cũng bị cách ly.


Em gái mệt đến nỗi nằm ngủ luôn, nên tôi mới có cơ hội để hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trần Hiểu Khâu nhìn Nam Thiên, nói: “Trong đầu em có ba đoạn kí ức. Kí ức đầu tiên là lúc nói chuyện điện thoại với anh, sau khi đi vào phim trường, tụi em nghe nói đoàn phim ‘Yêu đã khuynh thành’ bị hù dọa, một diễn viên bỗng nhiên mất tích, vẫn chưa tìm được. Rồi tụi em tìm được em của anh ở cổng vào phim trường, cô bé nói nghe thấy trong điện thoại có tiếng ma, nên sợ quá quẳng điện thoại rồi bỏ chạy.”

Tôi ngớ ra.

Em gái… lúc đó vẫn chưa gặp chuyện sao? Nó đã chạy ra khỏi phim trường…

Thế camera giám sát ở cổng phim trường đâu? Không quay được nó sao? Sao mãi mà không tìm thấy nó?

“Một đoạn ký ức kế tiếp là sau khi chúng em đến phim trường, nghe nói bên khu cảnh quan thời Dân Quốc xảy ra sự cố, rất nhiều người cùng lúc phát bệnh, nghi là bị ngộ độc thực phẩm, lại có người nói là bị dịch bệnh. Lúc tụi em vội vã chạy đến khu đó thì hiện trường đã bị phong tỏa, tụi em không vào được.” Trần Hiểu Khâu nói tiếp.

Đây chắc là tương lai xảy ra sau khi Mạc Vấn và ma nữ bất chợt gặp nhau, tôi lén đánh úp Mạc Vấn. Trong cái “tương lai” này, em gái, tôi và cả Nam Cung Diệu lẫn Cổ Mạch có lẽ đều…

“Đoạn kí ức cuối cùng, khu cảnh quan vẫn bị phong tỏa như cũ. Nam Cung Diệu và Cổ Mạch gọi điện đến cho tụi em, bảo tụi em lẻn vào. Rồi tụi em tìm được thi thể của em anh và cả Nam Thiên nữa. Nam Cung Diệu và Cổ Mạch dẫn tụi em vào trong tòa nhà lúc trước. Sau đó, anh dần dần tỉnh lại.” Trần Hiểu Khâu nói.

Ba đoạn kí ức, đại khái chính là những gì xảy ra tiếp theo sau khi ba lần tôi vào cảnh mộng.

Nhưng mà ba loại tiếp theo đó tựa hồ đều có chút không đúng lắm.

Tôi nhìn sang Nam Cung Diệu và Cổ Mạch.

So với nhóm Trần Hiểu Khâu chạy đến sau thì hai người họ chắc ở bên cạnh tôi suốt.

Nam Cung Diệu nói: “Lần thứ hai chúng tôi không thể vào được, cũng bị ngăn lại bên ngoài. Lần thứ ba chúng tôi mới vào trước một bước. Cậu không nhớ sao?”

Tôi lại ngớ ra lần nữa, lắc đầu.

Nam Cung Diệu như đang suy tư điều gì đó: “Xem ra, hai phần linh hồn của cậu không dung hợp kí ức lại. Có lẽ lúc cậu sử dụng năng lực thì cũng là như vậy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui