Tôi không hiểu hắn ta đang nói cái gì, chỉ cảm thấy nó có liên quan rất lớn đến mình.
Sau khi cười đã rồi, thình lình hắn vọt tới trước, đưa tay về phía tôi.
Tốc độ phản ứng của tôi trong mấy chuyện này không hề xuất sắc, ngớ ra một lát rồi mới lùi lại.
Dù gì trước đó tôi đã rời đi một đoạn, mà tốc độ nhào đến của hắn không hơn tốc độ lùi lại của tôi là bao. Hai bên đang duy trì cự ly đủ cho tôi tự do hoạt động được.
Nhưng cánh tay mà Mạc Vấn giơ ra đã tạo cho tôi một luồng sức ép lớn. Tiêu cự trong tầm mắt tôi hình như đã có vấn đề. Cánh tay đó trong tầm mắt tôi cực kì lớn. Tựa như nó có thể bao trùm lấy tôi bất cứ lúc nào, tóm lấy tôi như tóm một con chim sẻ.
Tạm thời tôi không thể chú ý nổi tình hình bên đoàn làm phim.
Lúc đang lùi lại liên tục, bất giác tôi nhận ra cảnh vật xung quanh thay đổi.
Tôi đã tiến vào trong nhà!
Mạc Vấn không thể nào xuyên tường mà vào như tôi được!
Đầu tôi chợt lóe lên một ý tưởng, lập tức bay lên cao.
Dưới lầu, tiếng Mạc Vấn vọng lên.
“Mày trốn cái gì? Tao chỉ là có chuyện muốn hỏi mày thôi. Mày không thấy tò mò sao? Hay là, mày quen thằng điên đó, còn biết cả chuyện của nó đúng không? Chắc là không đâu. Nhìn bộ dạng của mày là biết lúc chưa chết mày đã sống ở thời đại này. Không lẽ thằng điên đó lúc luân hồi chuyển thế lại mang theo kí ức?”
Mạc Vấn hoàn toàn không cần trả lời, từng câu từng câu, tự mình mổ xẻ vấn đề.
Mà tôi cũng rất tò mò những gì hắn đang nói.
Con ác ma này được Cát Gia Mộc bắt được, nhốt lại và nuôi dưỡng biết bao nhiêu năm, kết quả vẫn là quay lại cắn chủ một phát chí mạng, giết cả nhà Cát Gia Mộc không còn một ai. Một con ma như vậy chắc cũng là một lão ma đầu lâu năm như người dẫn đường…
Không, có lẽ hắn chết còn sớm hơn người dẫn đường, trải qua khoảng thời gian còn lâu hơn.
Điều mà hắn biết rất có khả năng chính là mấu chốt của việc mà Diệp Thanh muốn làm được!
Tôi không ngừng bay lên cao, xuyên qua trần nhà.
Quần thể kiến trúc này mô phỏng phong cách của thời Dân Quốc, nhưng chiều cao của các tòa nhà thấp hơn khá nhiều so với các tòa nhà cổ mà tôi đã từng thấy. Tòa nhà này chỉ có ba tầng, tuy chiều cao của mỗi tầng hơn các tầng trong kiến trúc hiện đại rất nhiều, nhưng tổng thể thì vẫn có hạn.
Tôi vòng ra ngoài tòa nhà, từ từ hạ thấp xuống.
Phải chọn cách đánh úp, tóm cổ hắn, bắt hắn phải nhè ra những gì hắn biết.
Còn con ma nữ mà hắn nói khi nãy nữa. Mượn kí ức của hắn, chắc tôi có thể nhìn thấy được diện mạo của ma nữ đó.
Tuy thực lực của đôi bên quá chênh lệch, nhưng không phải là tôi không có cơ hội.
Cái Ông Trời bị điên kia lần này chắc sẽ đứng về phía tôi chứ. Cũng giống như lúc tôi giải quyết cây tình yêu, sự ngoài ý muốn của Gã Béo đã dẫn đến cái chết của con Niên Thú… Trong sổ đen của Ông Trời chắc chắn tôi phải xếp đằng sau hắn ta.
Tôi thuyết phục bản thân mình như vậy.
Thiên Nhất Chân Nhân đã chết trong tay nữ sinh Vương Di Quân, bị Vương Di Quân dùng rìu cứu hộ chém chết dễ như bỡn. Chuyện hoang đường như vậy đã xảy ra trong cái thế giới quái đản này. Tôi dựa vào năng lực giết chết Mạc Vấn, có lẽ phải chắc thắng hơn việc Vương Di Quân dưới sự chỉ đạo của “trò chơi” mà giết chết Thiên Nhất Chân Nhân chứ nhỉ?
Bây giờ tôi có lẽ là hồn ma, không nhịp tim, không hô hấp, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được những phản ứng của cơ thể.
Các trạng thái căng thẳng, kích động, lo lắng… dần dần bị tôi đè xuống.
Tôi hít thở thật sâu, nhớ lại kết cấu trong căn nhà mà trên đường bay lên trần nhà vừa rồi đã nhìn thấy.
Mạc Vấn sẽ đến chỗ cầu thang, lúc đó…
Reng reng reng….
Tiếng chuông điện thoại chói tai, vang vọng bên trong tòa nhà.
Tôi đứng ở bên ngoài tòa nhà vẫn có thể nghe thấy âm thanh đó, đồng thời cũng cảm nhận được âm khí trong căn nhà phát ra!
Là Mạc Vấn?
Không, không phải…
Hắn đang bật lên tiếng cười sang sảng trong tòa nhà.
“Sao kém sáng tạo thế? Cái thứ này mà cũng xách ra hù dọa tao à?”
Tôi cau mày lại.
Chắc Mạc Vấn không phải đang nói chuyện với tôi.
Tiếng chuông điện thoại chợt im bặt.
“A lô?” Mạc Vấn đã nghe máy, sau đó hắn ta cười lên. “Lời này cô không nên nói với tôi. Cô nên trình bày với đạo diễn và nhà sản xuất ấy. Còn nữa, ai đã nhận lời cô? Là đạo diễn Sở lúc trước đấy hả? Ông ta chết rồi mà.”
Tôi ngớ người.
Quay phắt lại, tôi nhận ra đây chính là cơ hội.
Mạc Vấn quả thật quá tự phụ, biết rõ tôi đang ở đây mà vẫn đi đối phó với ma nữ đó.
Mà thật ra thực lực của hắn cũng vô cùng ghê gớm.
Chỉ có lần này, nhất định phải tóm được!
Một lần nữa tôi nhắc nhở chính mình, rồi xuyên qua bức tường ngoài của tòa nhà, bay nhanh về phía trước, thò tay túm chặt hai vai của Mạc Vấn.
Chụp được rồi!
Lòng tôi mừng rỡ.
Mạc Vấn đứng ở góc hành lang, tay đang đè lên điện thoại bàn đời cũ. Hắn quay đầu lại, lộ ra trước mắt tôi một nụ cười.
Tôi lập tức nhận ra… hỏng chuyện rồi.
Năng lực đã phát động, quần áo của hắn ở dưới tay tôi bỗng trở nên trống rỗng.
Một luồng âm khí đen ngòm xông ra.
Tôi nghe thấy trong ống nghe mà Mạc Vấn đang cầm vang lên tiếng gào la thảm thiết của phụ nữ.
Bên ngoài cũng đã xuất hiện hỗn loạn mới.
Mạc Vấn đã biến thân thể mình thành âm khí mất rồi!
Quần áo và giày đã nằm lại trên sàn nhà, một đám âm khí màu đen bốc lên, trên đó là một cái đầu người đang lượn lờ trong không trung.
Ống nghe điện thoại rớt xuống đất, phát ra âm thanh khe khẽ.
Tôi biết đã hỏng chuyện rồi nên lập tức định bỏ chạy.
Khí đen thình lình lan rộng, chặn lối đi trên hành lang lại.
“Tao nói rồi, tao chỉ muốn nói chuyện với mày thôi. Đừng căng thẳng quá chứ.” Mạc Vấn khẽ cười nói.
Có điều, bộ dạng của hắn thực sự quá gớm ghiếc.
Tôi nhìn khí đen bao quanh mình, cố kềm chế không hóa rồ mà bỏ chạy: “Mày muốn nói gì?”
“Về năng lực của mày. Có thể xuyên thấu không gian, thời gian, cũng có thể thay đổi thời gian của những thứ khác, đúng không?” Mạc Vấn hỏi phủ đầu, cái đầu lâu của hắn di chuyển trong đám âm khí đen ngòm, đảo một vòng xung quanh tôi.
Tôi nghiến chặt răng, cố rặn ra được một chữ: “Phải.”
“Thế mày có biết chuyện của thằng điên đó không?” Mạc Vấn lại hỏi.
“Ai?” Đầu tôi lóe lên một ý nghĩ.
Với tính cách tự phụ như thế, nếu hắn kể ngay chuyện đó ra cho tôi thì tôi cũng không cần vắt óc suy nghĩ lời mồi chài hoặc thẩm vấn.
“Ồ. Xem ra mày không biết. Không phải nhân sĩ trong chính phái đúng không? Mà hình như cũng chẳng phải trong tà phái. Đúng rồi, hiện nay họ đâu có phân chia rõ ràng nữa. Người trong ngành, chuyên gia, gọi như thế đúng không?” Mạc Vấn tiếp tục vòng quanh tôi, “Mười mấy năm trước, tao đã đi tìm cháu chắt của một người bạn cũ, đáng tiếc là họ đã không chịu nói chuyện đàng hoàng với tao. Mày biết bao nhiêu về thế cục hiện nay?”
Mí mắt tôi giật giật.
Cháu chắt của bạn cũ?
Mười mấy năm trước?
Chẳng lẽ Mạc Vấn đang nói người của Cát Gia Mộc sao? Nhưng hắn đã giết hết cả nhà người ta ngay lúc đó rồi!
Tôi cảm thấy ớn lạnh.
Khía cạnh đã biết trước đó là một chuyện, Mạc Vấn trước mặt này lại là một chuyện khác.
Đây chính là ác ma…
Giống như bao nhiêu con ác ma mà tôi đã từng gặp, không có giới hạn, mất hết lương tri.
Trên người Mạc Vấn tuy không có ác ý, lời lẽ bỡn cợt. Cùng lắm chỉ đủ sức chứng minh hắn có một phần nhân tính, nhưng không đủ để chứng minh hắn biết phân biệt thiện ác như người sống.
Mạc Vấn không bay vòng vòng nữa mà dừng lại trước mặt tôi.
“Không đúng!” Mạc Vấn đột nhiên nói.
Tôi giật bắn người một lần nữa.
Khuôn mặt của Mạc Vấn hiện ra nét trầm tư: “Mày không phải là người nhà của Cát Gia Mộc. Mười mấy năm nay tao đã sống rất an phận, ngoài nhà họ Cát ra thì chưa từng giết một ai nữa.”
Hắn đột nhiên nhếch khóe miệng: “Trên thế giới này không có gì là ngẫu nhiên cả. Lá bùa hộ thân đó, cả con bé vẫn còn sống kia có quan hệ gì với mày?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...