Phản ứng của con ma mặt xanh vượt ngoài suy đoán của tôi.
Tôi không ngờ rằng nó có thể chủ động tấn công tôi.
Ma mặt xanh lúc trước tôi gặp, không hề mang tính công kích mạnh mẽ như con này.
Đối với những đối tượng được chọn, chúng cũng chỉ dùng ảo giác hủy hoại mà không trực tiếp giết chết đối phương.
Tôi lùi về sau theo bản năng, nhất thời không biết nên làm gì.
Ma mặt xanh theo đà của tôi lại vồ về trước.
Cơ thể nó quật đổ di ảnh trên bàn.
Một tiếng “choang” vang lên, vợ chồng Từ Thiết trong phòng và vợ chồng Từ Cương đứng ngoài cửa đều quay lại nhìn.
Sự việc này tôi cũng không ngờ đến.
Con ma mặt xanh có thể chạm vào vật thật?
Mà không, nó có thể chạm vào đồ vật cũng không có gì kỳ lạ.
Nếu không thì nó làm sao có thể bám vào tường được?
Suy nghĩ của tôi bắt đầu hỗn loạn.
Xương tay mảnh nhỏ của ma mặt xanh giữ chặt lấy cánh tay tôi.
Tôi hoảng hốt, lật ngược tay muốn bắt lấy nó.
Đánh nhau với một con quái vật, tôi cũng không biết mình nắm bao nhiêu phần thắng.
Nhưng với năng lực của tôi thì nhất định có thể giết chết nó!
Phải nhanh hơn nó mới được!
Lòng bàn tay dán chặt lấy tay con ma mặt xanh, tôi muốn sử dụng năng lực, nhưng lại cảm nhận thấy sự trơn trượt dưới tay.
Ma mặt xanh giật mình sợ hãi như con nai con. Hai chân chạm đất liền bật đà, chạy thoát khỏi tôi.
Cánh tay tôi đau nhói, là do móng vuốt con ma cào rách.
Không chảy máu.
Tôi không biết là do trạng thái bây giờ của tôi, hay do móng vuốt con ma không đủ sắc để cào tôi đến mức chảy máu.
Con ma mặt xanh lùi về phía bức tường.
Phản ứng này của nó càng làm tôi thấy ngạc nhiên.
Những người nhà họ Từ bắt đầu ồn ào.
Người vừa chết, di ảnh lại đổ xuống, chuyện này nghĩ thế nào cũng là điềm xấu.
Tôi nhìn chằm chằm vào con ma.
Cái lưỡi đỏ lòm của nó đã thu lại, rồi đột nhiên quay người, muốn từ trần nhà bò đi.
Tôi vội vã bay về phía đó, đi chặn nó lại.
Thân ảnh màu xanh chạy nhanh như điện.
Tôi lường trước hướng đi của nó, muốn chặn đường. Nhưng có một bóng người lướt nhanh qua tôi, tạo thành một luồng gió đập thẳng vào phía sau tôi.
Tôi muốn đuổi theo, nhưng lại nghe thấy tiếng “choang” của kính vỡ.
Vệt xanh kia cũng biến mất sau cánh cửa.
“…Á!”
“Cha… Cha hiển linh sao! Từ Cương, anh nhìn xem, đều là chuyện tốt anh gây ra đấy!”
Từ Thiết cứng họng gào lên.
Trong lòng tôi bực bội, chỉ cảm thấy một luồng khí dồn nén chỗ ngực.
Những câu nói vô căn cứ của Từ Thiết càng làm tôi khó chịu hơn.
Quay đầu lại nhìn, người hai gia đình đều sợ đến thất kinh. Sắc mặt hai anh em Từ Cương, Từ Thiết đều trắng bệch.
Tôi nheo mắt nhìn về phía thanh niên đứng ở cửa phòng ngủ.
Cậu thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, nhìn có vẻ tầm tuổi tôi, nhưng giờ mang vẻ mặt sợ hãi chẳng khác gì trẻ con, mắt trợn trừng, lùi dần về sau. Trên trán cậu ta mồ hôi túa ra đầm đìa, cả người không ngừng run rẩy.
Trong đầu tôi chợt lóe, nghi ngờ nhìn về phía cậu thanh niên.
Đây hẳn là con trai Từ Thiết?
Sao phản ứng của cậu ta…
Tôi chưa kịp suy nghĩ kĩ hơn thì phòng khách nhà họ Từ đã biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.
Tôi bực mình chửi thầm.
Thời gian thay đổi của cảnh mộng cũng thật không đạo lý!
Tôi kìm xuống một bụng bực mình, bình tĩnh lại mới phát hiện bản thân đã nằm trên giường của mình, mở mắt nhìn thấy trần nhà mình.
Tôi ngẩn ra, bật dậy khỏi giường, vẫn có chút không biết nên làm gì.
Cảnh mộng… kết thúc rồi?
Tại sao?
Kết thúc như thế này làm tôi nhớ lại câu chuyện về ma mặt xanh lần trước.
Khi tôi giết chết con ma mặt xanh, liền nhìn thấy quá khứ của nó, là một ông lão, còn có những lời chưa nói hết…
Tôi bất chợt rùng mình, run rẩy.
Cảnh mộng không phải tự nó kết thúc, mà do bị cắt mất!
Con ma mặt xanh kỳ quái kia dường như sớm có chuẩn bị, trực tiếp chủ động tấn công tôi, lại còn đề phòng trước năng lực của tôi… Nó chắc chắn đã sớm có chuẩn bị… Không, có chuẩn bị trước phải là ông lão kia mới đúng.
Ông ta đã phát hiện ra chuyện lần trước rồi.
Cũng giống như Diệp Thanh sao?
Ở trong cảnh mộng, tôi từng thấy quá khứ của Diệp Thanh, sau đó bị Diệp Thanh phát hiện, mắng cho một trận.
Thực lực của ông lão đó hẳn phải ngang ngửa Diệp Thanh.
Cũng có khả năng còn cao hơn cả Diệp Thanh. Lúc bị Diệp Thanh phát hiện, tôi liền nhập vào người Diệp Thanh. Còn ông lão kia cắt đứt mộng cảnh của tôi, dù tôi ở trong quá khứ của con ma mặt xanh, nhưng lại là từ góc độ của nó mà nhìn ông lão.
Lúc ông lão nhắc đến Diệp Thanh, nhưng không hề có ý khinh thường…
Đầu tôi căng lên.
Đúng là bị Tí Còi và Quách Ngọc Khiết đoán đúng rồi.
Ông lão này là một người vô cùng lợi hại, mà chuyện này dù không muốn nhúng tay vào thì tôi cũng không trốn tránh được. Đối phương tìm đến Từ Cương và Từ Thiết, có khả năng là muốn khiêu chiến với tôi! Rất có thể ông ta không hề biết đến sự tồn tại của tôi, chỉ nghĩ tôi là một chiêu thức kỳ quái nào đó của Diệp Thanh, nhưng sau lần do thám lần này…
Tôi giật mình đứng bật dậy.
Hôm nay là thứ bảy, cha mẹ và em gái vẫn còn đang ngủ.
Tôi không ăn sáng, mà vội vàng ra ngoài, đến thôn Sáu Công Nông.
Tôi một mạch đi đến tòa nhà số sáu, leo lên tầng sáu.
Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp vẫn chìm trong yên tĩnh, không khí lạnh lẽo, như một thế giới khác so với ánh mặt trời rực rỡ ngoài kia.
Nhịp tim và hơi thở của tôi vẫn chưa bình ổn, vội vã lấy chìa khóa ra mở cửa.
Cửa phòng làm việc vừa mở, ngoài âm khí tràn đến, tôi còn ngửi thấy một mùi máu tanh nồng.
Tôi đứng chết lặng nơi cửa ra vào.
Trên ghế sô pha trong Phòng Nghiên cứu có một vũng máu.
Nhịp tim hỗn loạn vừa bình ổn lại giờ càng đập nhanh hơn.
Tôi cố điều chỉnh hơi thở, nhẹ nhàng bước vào phòng.
Trong vũng máu trên ghế sô pha nổi lên một hình thù, giống như là con người… một nửa người ở trên ghế, còn nửa kia trũng xuống.
“Diệp… Diệp Thanh?” Giọng tôi run rẩy.
Ghế sô pha rung lên, chỗ lõm xuống trên mặt ghế dần thay đổi.
Tôi có thể hình dung người đó vừa lật mình, vệt máu trên ghế càng lan rộng ra.
Cơ thể tôi cứng đờ.
Mặt ghế phát ra tiếng “lách tách”.
Người mà tôi nhìn không rõ kia từ từ lật người, nằm ngửa rồi ngồi dậy.
Bóng người mơ hồ dần hiện rõ nét.
Có điều, khác với hình ảnh mơ hồ lúc trước, bóng người bây giờ còn có thêm một tầng đỏ màu máu.
“Tối qua ra ngoài một chuyến. Cậu đến có chuyện gì?” Diệp Thanh từ tốn nói, trong giọng nói chứa đầy sự mệt mỏi.
Tôi chỉ thấy một trận rùng mình như dòng điện chạy dọc từ sống lưng lên đỉnh đầu.
“Tôi… nhà họ Từ… Họ Từ ở khu dân cư… Ma mặt xanh… Tôi…” Tôi nói năng lộn xộn.
Lúc này tôi mới phát hiện, không biết từ khi nào bắt đầu mà sau khi gặp phải những chuyện quái dị thì không đến tìm sự trợ giúp của Diệp Thanh nữa. Tôi xem hết hồ sơ, sau đó kết thúc cảnh mộng, rồi kể những chuyện này cho mấy người Tí Còi mà không phải Diệp Thanh.
Tôi cố gắng bình tĩnh lại, từ từ bước đến ngồi xuống chiếc sô pha đối diện Diệp Thanh.
Tí tách!
Tầm nhìn của tôi hạ xuống, xuyên qua khe hở của bàn trà, nhìn thấy vệt máu chảy trên nền đất.
Nhìn theo hướng chảy của giọt máu, tôi lờ mờ nhìn thấy một ngón tay.
Tí tách!
Máu rơi xuống nền đất khiến vũng máu trên sàn càng mở rộng hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...