Hồ Sơ Bí Ẩn

Lý Tinh Phương ở lại đảo Crusano. Không biết ông ấy vì muốn báo bình an cho gia đình bạn bè ở trong nước, hay chỉ đơn thuần là muốn lưu lại kỉ niệm mà gần đây ông ấy thường xuyên cập nhật nội dung trên mạng xã hội.

Nội dung mới nhất là bức ảnh chụp ông ấy lặn dưới nước.

Lý Tinh Phương vừa bắt đầu học lặn, vì thế không thể lặn sâu trong thời gian dài được.

Nước biển xanh thẳm, ánh sáng mặt trời xuyên qua mặt nước. Một khung cảnh tuyệt đẹp, chẳng cần đến kĩ xảo chụp ảnh cao siêu gì cũng có thể cho ra một bức ảnh hoàn hảo.

Những trạng thái ông ấy đăng trước đó đều là các thông tin trên đảo Crusano.

Hòn đảo này hiện nay thuộc về nước A, nhưng khoảng cách từ nó đến nước A rất xa. Lịch sử của hòn đảo này đã có từ rất lâu đời và còn lâu hơn cả lịch sử của nước A. Hiện nay, hòn đảo này đã trở thành một hòn đảo du lịch triệt để, chỉ tập trung phát triển ngành công nghiệp du lịch và không hề tập trung vào các ngành kinh tế khác. Không có công nghiệp nhẹ, công nghiệp nặng, thậm chí cũng không có các trường học giáo dục hệ cao đẳng đại học, mà chỉ có các trường trung học và tiểu học. Người dân nơi này không mấy hứng thú với việc học tập. Có thể hiểu được một ngôn ngữ quốc tế, biết chút toán học, có thể tự tính được số tiền của mình kiếm được là đã hài lòng lắm rồi.

Lý Tinh Phương tạm thời ở lại đây một khoảng thời gian, ông ấy cũng đã học được đại khái ngôn ngữ ở đây rồi. Dù sao bản thân ngôn ngữ địa phương không phức tạp, từ vựng lại nghèo nàn. Sau khi người dân nước A đặt chân lên hòn đảo này thì sự phát triển nền văn minh của chính nơi đây liền kết thúc, sự phát triển ngôn ngữ tự nhiên cũng sẽ ngừng lại ở giai đoạn mới mở đầu. Nhưng trước khi người dân nước A đến thì dân bản địa cũng không có một khái niệm nào về nền văn minh, họ cũng không thể nào nói rõ được tổ tiên của họ đã đến hòn đảo cô độc trên biển này bằng cách nào. Ngược lại vấn đề đó là do chính các chuyên gia trong lĩnh vực nhân văn nghiên cứu ra.

Từ địa phương mà Lý Tinh Phương muốn nhấn mạnh đến đó chính là “Cru”. Cru là một vị thần tín ngưỡng của người dân nơi đây. Cru cũng giống như các vị thần trong thần thoại nguyên thủy khi được loài người tín ngưỡng cung phụng, nên vì thế mà tha cho loài người, không giáng thiên tai xuống. Đây tuyệt đối không phải là vị thần răn dạy con người lòng nhân từ và sự hướng thiện giống như tôn giáo hiện đại.

Dựa vào cách nói của những người nơi đó, “Cru” cũng không phải là một vị thần có hình hài như loài người, mà đó có thể là một con rắn biển, một quái vật biển, thú biển, hoặc bất kỳ loài quái vật nào khác. Nó có kích thước to lớn, sức mạnh kinh người.

Một từ vựng quan trọng khác của địa phương này đó là “Sano”, nghĩa là “biển sâu“. Cru sống trong vùng biển sâu.

Lý do hòn đảo này được gọi là Crusano, không phải là người dân địa phương đặt tên cho vùng đất họ sinh sống, mà là do có một lần một nhà thám hiểm của nước A đến đây, đúng lúc gặp một cơn bão khiến biển nổi sóng dữ dội, lúc đó người dân địa phương đã sợ hãi hét lên “Crusano”, ý muốn nhắc đến vị thần trong biển sâu kia.


Lý Tinh Phương hỏi người dân địa phương về truyền thuyết thần Cru, cũng bắt đầu học lặn.

Ông ấy muốn tìm thần Cru, tìm vợ và con gái của chính mình.

Tài khoản xã hội của ông ấy không hề đề cập đến vợ và con gái, tôi cũng không biết gần đây trong mộng ông ấy có còn nhìn thấy gia đình mình nữa không.

Có lẽ là có.

Chỉ là, họ sẽ nói gì đây?

Có phải sau khi tâm lý bị vặn vẹo thì đã đi oán trách Lý Tinh Phương không?

Hay là tạm thời giữ được lý trí, mong chờ Lý Tinh Phương có thể cứu họ ra từ trong biển sâu?

Tôi đã không còn mơ thấy họ, cũng không mơ thấy Lý Tinh Phương, lại càng không mơ thấy vị thần Cru kia.

Trước đó tôi có hỏi Cổ Mạch và Nam Cung Diệu, nhưng họ cũng không biết gì về Crusano.

Dùng lời nói của Cổ Mạch thì đó là: “Nơi nào mà không có một hoặc hai truyền thuyết quái dị chứ?”

Anh ta không cho là đúng, có điều trong giọng nói vẫn lộ ra một ít sự bất mãn. Có lẽ sự bất mãn ấy không phải đối với tôi, cũng không phải đối với Lý Tinh Phương, mà là sự đồng cảm, sự bất bình cho những việc Lý Tinh Phương gặp phải.


Nam Cung Diệu thì bình tĩnh hơn: “Biết đâu thật sự có một vật gì đó tồn tại trong lòng biển sâu. Có những thứ mà thiết bị khoa học không nhất định là có thể tìm thấy. Nó vẫn luôn tồn tại, nhưng lại không bị phát hiện ra.”

Nếu ngay cả các công cụ khoa học mà cũng không thể tìm ra được, vậy thì trên bầu trời, trong lòng đất, dưới biển sâu đều có khả năng chôn cất những thứ đã xuất hiện từ thời cổ đại.

Cùng với sự tồn tại của dị không gian, Địa Phủ cũng thật sự tồn tại, vậy thì có lẽ thiên đường địa ngục cũng tồn tại.

Tôi tắt trang web.

Việc mỗi ngày xem tài khoản xã hội của Lý Tinh Phương đã trở thành một thói quen của tôi.

Tôi hy vọng nhìn thấy trong một ngày nào đó Lý Tinh Phương cập nhật trạng thái, nội dung trên đó là việc ông ấy đã tìm thấy gia đình của mình, là thi thể của Cru kia…

Tôi không hi vọng mình nghĩ như sau, nhưng cái suy nghĩ ấy vẫn cứ luôn hiện ra trong đầu tôi, đó là: Tôi sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy những nội dung đó.

Lý Tinh Phương gặp nạn, hoặc là tôi gặp nạn, hai cái đó đều là tình huống có thể xảy ra. Nếu so sánh tỉ lệ với nhau thì hai khả năng trên đều có tỉ lệ cao hơn rất nhiều so với việc Lý Tinh Phương có thể giải quyết được Cru kia.

Đợi khi tôi hồi phục được một ít tâm trạng thì thời gian cũng đã muộn lắm rồi.

Tôi thu dọn hồ sơ và chuẩn bị đi ngủ.


Một đêm không mộng mị.

Ngày thứ hai thức dậy, tôi vẫn đi làm như thường lệ.

Thế giới này sẽ không thể vì thiếu đi một người mà ngừng tiến về phía trước. Nhưng một người có thể vì bị một vài đả kích nào đó mà trì trệ. Nhưng tôi không thể trì trệ được. Tôi có những người mà tôi cần phải bảo vệ. Tôi không phải Diệp Thanh, cũng không phải là những người khác của Thanh Diệp, tôi cần phải duy trì cuộc sống thường ngày của mình.

Hôm nay vẫn phải đến thôn Sáu Công Nông làm công tác bỏ phiếu.

Buổi sáng cũng được coi là yên tĩnh. Người nên bỏ phiếu cũng bỏ phiếu rồi, người chưa bỏ phiếu thì còn đang do dự, quan sát và cãi nhau.

Vào buổi chiều, Từ Quang Tông được Từ Cương dìu đến để bỏ phiếu.

Tôi hơi ngạc nhiên.

Hôm nay là ngày đi làm nên tôi không ngờ là Từ Cương sẽ đến. Nhưng cũng có lẽ chính vì hôm nay là ngày đi làm cho nên Từ Cương mới qua đây, vì cả gia đình Từ Thiết đều phải đi làm rồi.

Từ Quang Tông có chút loạng choạng khập khễnh của những người đã lớn tuổi, bọng mắt nặng, đục ngầu, nhưng nhìn vào vẫn rất có tinh thần, ít nhất cũng chưa đến trình độ mất trí tuổi già. Ông ta nói chuyện rất to, ngôn ngữ rõ ràng mạch lạc.

“Cho tôi một tờ phiếu đi, bây giờ tôi bỏ phiếu. Lúc trước đã gây rắc rối cho mọi người rồi. Hôm nay sau khi bỏ phiếu xong, còn phiền mọi người trong Phòng Di dời giúp đỡ nữa.” Từ Quang Tông lịch sự nói.

Từ Cương căng mặt, nhưng sau khi cong eo đỡ Từ Quang Tông ngồi xuống liền lấy ra một bao thuốc, đưa cho tôi, Tí Còi và Gã Béo.

Tôi từ chối.


“Cũng không phải là loại thuốc gì tốt.” Từ Cương mỉm cười, “Chỉ là muốn cùng mọi người tán gẫu nói chuyện thôi.”

Từ Cương nói không phải là loại thuốc tốt gì, nhưng một bao thuốc kia cũng là năm mươi tệ. Nếu như tính trung bình thì trên thị trường đây cũng là một loại thuốc lá đắt tiền, có điều nó cũng không phải chuyện to tát gì. Từ Cương bày ra tư thế mời.

Tôi vẫn từ chối.

Tôi nhìn thẳng vào Từ Quang Tông.

Từ Quang Tông đã nhận lấy tờ phiếu của Quách Ngọc Khiết đưa cho, nghiêm túc chọn ra phương án bồi thường giải tỏa, đồng thời trong ô kê khai bên trên viết họ tên và địa chỉ nhà ở, rồi phía dưới nội dung tờ phiếu ký tên, viết ngày tháng.

Từ Quang Tông đưa tờ phiếu qua trước mặt Từ Cương, rồi đem sổ đỏ kẹp trong đó đưa cho Quách Ngọc Khiết.

Từ Cương cũng có tên trong sổ đỏ. Ông ta ở trong tờ kê khai và dòng ký tên ở bên dưới ký tên chính mình, biểu thị đồng ý.

Từ Quang Tông nhìn Quách Ngọc Khiết kiểm tra sổ đỏ, chứng minh thư, rồi chầm chậm nói: “Con trai út của tôi không biết tôi đã đi bỏ phiếu. Cuối tuần tôi sẽ đến đây cùng với nó một lần nữa. Đến lúc đó, con trai cả của tôi không đến thì cái phiếu đó sẽ không được tính phải không?”

“Mỗi một chủ hộ chỉ được bỏ phiếu một lần thôi. Trong tình huống này của ông thì có lẽ hai phiếu đều sẽ không được tính.” Tôi nói.

Phiếu lỗi và từ bỏ quyền sẽ được tính vào số liệu thống kê cuối cùng. Để thông qua một phương án giải tỏa di dời nào đó thì cần có đa số phiếu ủng hộ. Và để công việc phá bỏ di dời diễn ra tốt đẹp, thông thường tỷ lệ Phòng Di dời theo đuổi là 80% số phiếu ủng hộ.

Việc bỏ phiếu lần này nếu không phải là 80% thì rất có khả năng sẽ phải tiến hành lượt bỏ phiếu lần hai.

“Có thể chỉ không tính cái phiếu bầu sau đó không?” Từ Quang Tông nghiêm túc hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui