Rõ ràng là đang nói về chuyện rất đáng sợ, nhưng ngoài bản thân người đàn ông ra thì cảm xúc của những người khác đều không rung động hay hứng thú gì nhiều. Trong số những người của Thanh Diệp thì chỉ có Lưu Miểu tỏ vẻ hơi kinh ngạc một chút. Mà người phụ nữ đang ngồi cạnh bàn đó thì chẳng thèm ngẩng đầu lên chút nào, vẫn đang vuốt ve cái đầu của con mèo trắng, giống như một người mắc chứng tự kỉ, không hề quan tâm đến thế giới bên ngoài.
Người đàn ông gần như sắp khóc nức nở: “Tôi cũng không biết tại sao lại như vậy! Tôi ở nước ngoài tìm người đến xem thử, tôi đã tìm người đến xem, nhưng bọn họ đều nói không rõ. Tôi từng ăn đủ mọi thứ, những thứ mà bọn họ muốn tôi và vợ con ăn, nào là thằn lằn khô, nào là nhện hay bò cạp, còn cả việc bôi các thứ lên người, tôi đều đã từng thử qua rồi! Lúc kinh tởm nhất là phải bôi máu lên toàn thân, cũng không biết là máu của con gì nữa, cả người bị bó lại giống như xác ướp vậy, nhưng vẫn không có tác dụng gì… Anh vợ tôi, anh ta… Khi tôi phát hiện, thì anh ta đã…”
Người đàn ông liếc nhìn hai con búp bê kia, giọng nói run rẩy: “Khi tôi phát hiện ra thì trong phòng anh ta không có ai cả, chỉ có một mô hình binh sĩ tí hon màu xanh, chỉ có thứ đó thôi, to cỡ như vầy…”
Người đàn ông dùng ngón tay miêu tả, khoảng cách giữa hai ngón tay chưa tới 10 cm. Tay của ông ta cũng giống như giọng nói vậy, đều run rẩy dữ dội, khiến cho khoảng cách giữa hai ngón tay lúc lớn lúc nhỏ, nhưng luôn không vượt quá 10 cm.
“Cái con binh sĩ đó phát ra tiếng… Nó kêu trưởng quan… nói tấn công, rút lui gì đó… Là như vậy… Chính là như vậy…” Người đàn ông ủ rũ buông tay xuống.
“Anh yêu à.”
“Cha ơi.”
Người đàn ông run rẩy một chút.
Ống kính máy quay từ từ di chuyển.
Hai con búp bê đó không động đậy, nhưng tiếng nói dường như được truyền ra từ trong người của chúng.
Lưu Miểu đi vào trong tầm quay của ống kính, sờ hai món đồ chơi đó một chút.
“Cậu làm gì vậy?” Người đàn ông nghi ngờ hỏi, nhưng không hề xúc động, mà phần lớn vẫn là sự sợ hãi.
Lưu Miểu ngẩng đầu nhìn về phía ống kính, “Trong người của đứa trẻ này có thể có thiết bị phát âm, còn con búp bê vải này chắc chắn không có.”
Mặt người đàn ông buồn rười rượi, “Đó là tiếng của vợ và con trai tôi, chắc chắn là bọn họ…”
Lưu Miểu vẫn đang kiểm tra hai món đồ chơi, hai món đồ chơi cũng không hề chống cự.
Lưu Miểu rất thuận lợi tìm thấy một hộp pin được gắn đằng sau lưng món đồ chơi hình đứa trẻ, nhưng bên trong trống rỗng.
“Hu hu hu…”
Tiếng khóc của món đồ chơi vang lên, khác hoàn toàn với giọng nói của đứa bé trai lúc trước, là âm thanh của một món đồ chơi rất thường thấy.
Lưu Miểu chả thèm quan tâm, gắn lại nắp của hộp pin, tiện tay dán lại quần áo của con búp bê, đặt con búp bê về lại trên ghế. Tiếng khóc của con búp bê bỗng nhiên ngừng lại.
Con búp bê bằng vải thì không có nhiều chi tiết như vậy, nó chỉ là một con búp bê được may bằng vải, quần áo cũng được may liền với thân thể, cấu tạo thân thể giống như một hình vẽ đơn giản.
Lưu Miểu cũng chỉ kiểm tra sơ qua một chút, liền đặt con búp bê về lại trên ghế.
“Chuyện về xưởng đồ chơi thì sao?”
Người đàn ông thấp giọng nói: “Chỉ là một cái xưởng đồ chơi... Một cái xưởng đồ chơi ở nước A sắp bị đóng cửa, được anh vợ tôi mua lại dùng để làm buôn lậu. Thuế nhập khẩu đồ chơi không giống với những mặt hàng xa xỉ khác…” Người đàn ông ngập ngừng, “Sau khi anh vợ tôi mất tích thì tôi liền chiếm xưởng đồ chơi đó về tay mình… Những người đó, những người tôi mời về đó, họ đến xưởng đồ chơi xem thử, nói là có vấn đề… Tôi… Bọn họ làm một ít phép thuật, tôi xem không hiểu, cũng tương tự như kiểu nhảy múa mời thần linh của chúng ta. Làm vậy mấy lần, nhưng vẫn cứ… Cơ thể tôi vẫn… Về sau tôi lại tìm thêm người, nhưng vẫn vậy. Còn có những người mà tôi mời tới lúc trước… Có hai người trong số bọn họ… Có hai người liền bị giống như chúng tôi… Tôi vốn là muốn tìm bọn họ tính sổ, tôi tốn nhiều tiền như thế mà không có một chút hiệu quả nào… Nhưng lúc tôi tìm tới thì bọn họ… bọn họ đều rất kì quái, giống như…”
Người đàn ông liếc nhìn người phụ nữ, sau khi thu hồi ánh mắt, lại nói tiếp: “Khoảng thời gian đó vợ và con tôi cũng giống thế này. Bọn họ giống như đột nhiên bị điên vậy, coi đồ chơi là vật sống… Không, những món đồ chơi đó vốn dĩ là…”
Người đàn ông ôm chặt đầu mình, rồi lại ngẩng lên nhìn về phía ống kính: “Các cậu cũng là người có bản lĩnh đúng không? Các cậu cứu tôi với! Tôi tưởng rằng về nước là sẽ không sao nữa, vấn đề là ở cái xưởng đó… Các cậu cứu tôi với, muốn bao nhiêu tiền cũng được, các cậu muốn bao nhiêu tiền cũng được!”
Ông ta vừa quỳ vừa lết về phía trước, thò tay ra, giống như là muốn bám lấy người của Thanh Diệp.
“Nếu là như vậy thì chúng tôi cần phải xem xét cái công xưởng đó một chút. Tất cả đồ chơi đều được tạo ra từ cái công xưởng đó ư?” Diệp Thanh lạnh nhạt hỏi.
Người đàn ông ngơ ngác, “Tôi cũng không biết. Có lẽ phần lớn là vậy. Còn lại một ít có thể là… Các cậu giúp tôi đi, bao nhiêu tiền cũng được!”
Ống kính di chuyển, hướng vào món đồ chơi có dây cót hình binh sĩ ở trên mặt đất. Con binh sĩ có dây cót đó không hề có chút phản ứng nào.
Những món đồ chơi ở cạnh bàn cũng không có động tĩnh gì.
“Địa chỉ công xưởng ở đâu?” Diệp Thanh hỏi.
Ống kính vẫn đang di chuyển.
Bóng dáng của người đàn ông vụt qua trong màn hình.
“Ở phía Đông của nước A! Ở… Ặc…”
Ống kính quay mạnh lại, hướng thẳng về phía người đàn ông.
Miệng của người đàn ông đang mấp máy.
Thế nhưng, cái miệng đang mấp máy của ông ta không phải là chỉ có mỗi đôi môi động đây, mà là nguyên cả phần hàm dưới đều đang chuyển động lên xuống.
Hai vết nứt sâu hoắm hiện lên trên cằm dưới của ông ta.
Trong đôi mắt của người đàn ông lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng cơ thể của ông ta dường như đã bị đông cứng lại vậy.
Trên làn da thô ráp của người đàn ông tuổi trung niên có thêm một chút vẻ bóng láng kì dị, rồi trong thời gian chớp mắt làn da của ông ta trở nên nhẵn bóng.
Đó không phải là làn da nhẵn bóng, mà là màu sáng của nhựa.
Trên cánh tay đang giơ lên của người đàn ông hiện ra khớp nối với đường nét rõ rệt. Từng cái quả cầu nhỏ bé là khớp nối những ngón tay bằng nhựa lại với nhau.
Môi màu đỏ tươi, mắt màu hổ phách, làn da màu hồng phấn trông khá nổi bật.
Một người đàn ông trung niên tướng mạo bình thường trong nháy mắt đã biến thành một con rối bằng nhựa xinh đẹp.
Lạch cạch một tiếng.
Khi người đàn ông đang quỳ bị ngã nhào xuống đất thì trên mặt đất chỉ còn thừa lại một con rối thân hình cong queo, cao không quá 50 cm.
“Cứu, tôi, với...” Trong người con rối phát ra âm thanh.
Âm thanh yếu ớt rồi từ từ biến mất.
“Anh yêu…”
“Cha… ơi…”
Hai món đồ chơi kia cũng phát ra âm thanh, nhưng khi nói đến chữ cuối thì đều giống như đồ chơi bị hết pin vậy, âm thanh thay đổi, cuối cùng đều lặng lẽ không còn âm thanh nào nữa.
Cạch cạch cạch…
“Đốt đi. Đốt đi. Đốt đi…”
Cái món đồ chơi có dây cót đó đột nhiên phát ra âm thanh, giậm chân tại chỗ.
“Sếp?” Lưu Miểu lên tiếng hỏi ý.
“Làm theo lời nó, đốt đi.” Diệp Thanh ra quyết định rất nhanh.
Lưu Miểu dường như lẩm bẩm một câu gì đó.
Video bị cắt, một giây sau trên màn hình là cảnh lửa cháy rực sáng trong phòng.
Trong thùng sắt là đồ chơi đang bị cháy, tỏa ra khói đen.
Đồ chơi bằng nhựa bị cháy phát ra tiếng kêu nhẹ, giống như tiếng rên rỉ, tiếng khóc thút thít của con người vậy.
Ba món đồ chơi hình người đều bị ném vào trong.
Lưu Miểu khom lưng, nhặt món đồ chơi có dây cót dưới đất lên, rồi cũng ném vào trong cái thùng sắt. Đồ chơi có dây cót không hề giãy dụa gì cả.
“Meo---” Con mèo trắng kêu một tiếng.
Người phụ nữ kia dường như nghe thấy câu gì đó, có chút luyến tiếc vuốt ve con mèo trắng, ôm nó lên, đưa vào trong ngọn lửa. Cô ta nhìn chằm chằm vào ngọn lửa một lúc, rồi lại cầm những dụng cụ uống trà nhỏ bé đó lên, cũng ném chúng vào trong ngọn lửa đang cháy bập bùng, cuối cùng là bộ bàn ghế.
Bộ bàn ghế không nhét vừa vào trong thùng sắt được, nhưng ngọn lửa bốc lên liền lập tức bùng cháy.
Ngọn lửa chỉ quấn quanh trên những món đồ chơi đó, không hề lan ra ngoài.
Mấy món đồ bị cháy hết thì ngọn lửa cũng lụi tàn.
Trong làn khói đặc, thân thể người phụ nữ xiêu vẹo, rồi trực tiếp hôn mê, ngã xuống sàn nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...